• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Xem ra, ngươi biết mục đích ta tới rồi.

Hạ Y Y có chút ngoài ý muốn.

Trong nhận thức của nàng, Tinh Viêm không có lá gan, cũng không có lý do gì đi cho Từ Hằng gió lùa.

- Vâng, Tinh Viêm sư huynh đã tới đánh Thu Phong hai lần, muốn vật trong tay ta.

Lời nói của Từ Hằng khiến sắc mặt Hạ Y Y khó coi ba phần.

- Dì Hạ, con muốn hỏi dì một vấn đề.

Từ Hằng nói tiếp.

- Vấn đề gì?

Ngươi cùng phụ thân ta, rốt cuộc là quan hệ gì?

- Từ Hằng!

Sắc mặt Hạ Y Y trắng bệch, trong nháy mắt lại đỏ lên, sau đó lại trắng bệch.

Giữa mấy hơi thở, hiện ra vài trạng thái.

Chờ Hạ Y Y bình tĩnh lại, mùi thơm trong sân trong nháy mắt hầu như không còn.

Chỉ thấy nàng nhẹ nhàng giơ tay lên, một thanh chủy thủ lưu chuyển linh khí xuất hiện trong tay.

Ngón trỏ của Hạ Y Y nhẹ nhàng xẹt qua mũi đao.

Thì thào nói:

- Ngươi biết không? Thanh Lưu Hà Đao này là lễ vật đầu tiên sư huynh tặng ta.

- Khi đó, ta là phong mang sơ lộ, hắn cũng là thiếu niên thiên tài như nhật nguyệt.

- Đây là lần đầu tiên chúng ta chém giết linh thú ngoài ý muốn đạt được pháp khí, pháp khí Thiên giai! Sư huynh không chút nghĩ ngợi liền đưa cho ta.

- Hắn nhất định không nghĩ tới, có một ngày ta sẽ dùng chuôi Lưu Hà đao này, kết liễu con của hắn!

Hạ Y Y ngẩng đầu, cười với Từ Hằng.

Từ Hằng phảng phất nhìn thấy thiếu nữ trăm năm trước tươi đẹp đơn giản, lòng tràn đầy mong đợi đối với sư huynh.

Đáng tiếc, trong lòng Từ Phong, có hoa hồng đỏ, có ánh trăng trắng, chính là không có nàng.

Từ Hằng chậm rãi hỏi:

- Dì Hạ, dì có nghe qua một câu không?

- Câu gì?

Có lẽ là bởi vì nhớ lại chuyện cũ, có lẽ là giả bộ thành thói quen, ngữ khí Hạ Y Y rất dịu dàng.

- Liếm chó không được chết đàng hoàng!

- Ngươi!

Thân thể Từ Hằng như một trận khói nhẹ, từ đại sảnh bay tới trong sân.

- Ngươi, ngươi dĩ nhiên còn có thể cử động?

Hạ Y Y kinh ngạc lên tiếng.

- Tỏa Linh Thuật bí pháp Phiêu Miểu Sơn, đây là dì Hạ tự mình dạy, Hằng nhi làm sao dám quên.

- Chỉ có điều, ngươi nhất định rất kỳ quái, một Nguyên Anh đại tu lại không khóa được Trúc Cơ Cảnh?

Từ Hằng không hề ngụy trang, đem tu vi của mình hoàn toàn phóng thích ra.

- Kim Đan?

Hạ Y Y khiếp sợ.

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

Thần hồn bị hao tổn không cách nào chữa trị.

Nếu không bởi vì cái này, Từ Phong cũng sẽ không bị tính kế, vì con ruột chạy đến Tây cảnh đi.

Từ khi nào mà hắn?

- Dì Hạ! Ngu xuẩn nhiều năm như vậy, xuất ra chút bản lĩnh thật sự đi.

Từ Hằng cầm Thuần Dương kiếm trong tay, kiếm ý như gió, lay động tóc cùng trường bào của hắn.

Hạ Y Y đứng ở rìa đại sảnh, Từ Hằng đứng ở trong sân.

Một sáng một tối, Hạ Y Y lần đầu tiên cảm giác, Từ Hằng có một loại cường đại làm cho nàng kinh hãi.

Từ Hằng mặt ngoài tràn đầy tự tin, kỳ thật trong lòng hoảng hốt.

Bóp chuôi kiếm trong tay, người đã sớm không biết nóng lạnh, bởi vì khẩn trương mà lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Hạ Y Y chính là Nguyên Anh Cảnh.

Nguyên Anh Cảnh là ranh giới của tu sĩ.

Nguyên Anh trở xuống xưng là tu sĩ, đột phá đến Nguyên Anh cảnh, vượt qua Nguyên Anh tiểu lôi kiếp, liền có thể xưng là đại tu.

Không nên nhìn Nguyên Anh cùng Kim Đan liền một cái đại cảnh giới. Sức chiến đấu kém hơn gấp mười lần.

Nguyên Anh Trảm Kim Đan, có đôi khi thậm chí chỉ cần một đại chiêu.

Nhưng Từ Hằng không thể triển lãm thực lực, lại chọc giận Hạ Y Y, bức nàng ra đại chiêu tuyệt sát.

Pháp kính linh thâm là pháp khí tiêu hao, vận khí kém một chút còn có thể là một lần.

Chỉ dùng một lần, đương nhiên phải có tác dụng.

Bằng không một chiêu phản xạ qua, gương vỡ, cũng chỉ có thể gãi ngứa cho Hạ Y Y, kế tiếp còn chơi thế nào.

* * *

- Là hắn, là hắn, thật sự là hắn!

Trên chín tầng mây, Ngọc Thất cầm Thất Tinh Thích Hồn Kiếm kích động không thôi.

- Ngọc trưởng lão, sao ngươi lại ở đây?

Lục Thiên Tuế nhận được tin tức vội vàng chạy tới.

- Ừ ừ? Lục trưởng lão, sao ông lại ở đây?

- Ngươi trả lời trước đi.

- Ta tới trước, muốn trả lời cũng là ngươi trả lời trước.

- Lão phu quản tất cả đệ tử Vọng Tuyết Tông, đương nhiên là tới quản sự tình.

Lục Thiên Tuế lười cùng Ngọc Thất so đo.

- Lão Lục, ta nói với ngươi, lát nữa ngươi không được ra tay, nhân tình này ngươi phải để ta làm.

Ngọc Thất bắt lấy Lục Thiên Tuế.

?

Lục Thiên Tuế khó hiểu.

- Ngươi nhìn Từ Hằng xem, ngươi thấy kiếm khí trên người hắn không? Ngươi biết cái này đại biểu cho cái gì không?

Ngọc Thất kéo Lục Thiên Tuế nhìn xuống, tay kích động run rẩy.

Ngẫu nhiên vớt được một cái Nên Hữu Thành, khiến cho hắn xem như bảo bối.

Nhìn xem Từ Hằng lại xem Hữu Thành, cũng chỉ ưu tú hơn các đệ tử khác một chút mà thôi.

- Đại biểu cho cái gì?

Lục Thiên Tuế say mê quyền pháp, đối với kiếm đạo dốt đặc cán mai.

- Lão phu tu hành mấy trăm năm mới đến đăng phong tạo cực, tiểu tử này.. nói ngươi cũng không hiểu.

- Như vậy đi, nếu có thể giao công tử cho ta bồi dưỡng, có thể bảo vệ tông môn trăm ngàn năm thái bình!

Trong sân đã đánh nhau, Ngọc Thất không có thời gian chậm rãi giải thích với Lục Thiên Tuế.

- Không được!

Cho dù không có Hạ Y Y còn có.. bây giờ hắn vẫn không thể quá bốc phét.

Lục Thiên Tuế cũng nhìn xuống dưới, trong lòng khẩn trương đồng thời còn không quên chặn lời Ngọc Thất lại.

Ngọc Thất cũng không đáp lại hắn, trong tay nắm chặt kiếm.

Chỉ chờ Từ Hằng chịu không nổi, trực tiếp lao xuống cứu hắn, trước hết đánh một đợt hảo cảm rồi nói sau.

Hai lão nhân ở trên trời nhìn say sưa.

Từ Hằng trong sân không ngừng kêu khổ.

Hạ Y Y phất tay áo, Lưu Hà Đao huyễn hóa ra tàn ảnh liên tục, chiêu số tàn nhẫn liên tiếp không ngừng.

Nhưng trong mỗi chiêu, lại giống như là tính toán tốt, phi thường vừa vặn cho Từ Hằng thời gian ứng phó.

Không tìm được cơ hội thích hợp sử dụng pháp kính linh thâm.

Đối mặt với thế công của Hạ Y Y cũng không dám lười biếng chút nào.

Không có thời gian vận chuyển linh khí, linh lực hao tổn cũng cực nhanh.

Thời gian một chén trà, Từ Hằng liền dần dần cảm giác có chút lực bất tòng tâm.

Không được!

Hạ Y Y căn bản là đang trút giận.

Trước khi nàng chưa thỏa mãn, sẽ không hạ tử thủ.

Chờ nàng chơi đủ, Từ Hằng cũng đã sớm suy yếu, căn bản không cần dùng đại sát chiêu đến hao tổn nguyên khí.

Từ Hằng rất rõ ràng, cứ tiếp tục như vậy, cuối cùng mình sẽ bị Hạ Y Y kéo chết.

Thừa dịp ứng phó với Hạ Y Y một chút, thu hồi pháp kính linh thâm, lấy ra một truyền âm phù đơn giản, hô to một tiếng:

- Toàn Cơ trưởng lão, mau tới!

Tin tức trọng yếu như vậy, hắn tin tưởng Tinh Viêm nhất định đã báo lên.

- Toàn Cơ?

Động tác Hạ Y Y khựng lại.

Từ Hằng nhân cơ hội sử dụng chiêu thứ hai của Liệt Diễm Quyết.

Một chiêu chạy trối chết.

Thời điểm phóng thích giống như thiên kiếm vạn kiếm đồng thời mà đến, mỗi một kiếm đều mang theo khí thế đồng quy vu tận.

Kỳ thật cũng chỉ là một chiêu hư huyễn.

Thiên kiếm vạn kiếm, thể lượng to lớn biết bao, thời gian đối phương ứng phó, đủ để cho người bỏ chạy.

Nhưng hôm nay, Từ Hằng chỉ coi chiêu thứ hai là một viên đạn khói.

Bởi vì hắn chạy không thoát.

Thừa dịp Hạ Y Y ứng phó ngắn ngủi, Từ Hằng sử dụng thức thứ nhất của Liệt Diễm Quyết.

Một chiêu trí mạng.

Không có một chút linh lực cùng kiếm khí nào bị lãng phí, tất cả đều tập trung ở một điểm.

Một chút sát khí bạo rạp, cố gắng đạt tới một kích liền trúng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang