Gia Bảo lặng người, anh sửng sốt nhìn cô, vẻ mặt pha chút bi thương. Thấy anh như vậy, Đình Nhã đau vô cùng, cô không thể hiểu sao mình có thể buông ra những lời tàn nhẫn như vậy, nhưng cô biết.....những gì cô nói hoàn toàn trái với suy nghĩ, cô lo sợ, lo sợ những gì cô được nghe là sự thật, cô muốn đến bên anh, muốn gạt bỏ hận thù, nhưng còn dì An? Còn cha mẹ cô, liệu họ có tha thứ cho cô không, nếu cô làm vậy? Thực sự cô rất hoang mang. Đình Nhã hít một hơi sâu, rồi đi vào nhà. Gia Bảo đứng lặng nhìn theo cô, hai tay buông thõng xuống, bất lực....Trông anh rất đáng thương. Anh đau đớn nhìn cô, hai tay siết chặt lại. Bí mật đó...anh có nên nói ra không? Nếu nói ra...liệu có phải cô sẽ rời xa anh?
Gia Bảo khẽ nhếch miệng. Nực cười thật. Anh hy vọng cái gì chứ? Cô sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, cả người đó....mãi mãi....
**********************
Tại bệnh viện XYZC....
Trong một căn phòng bệnh rộng lớn, sang trọng, tiện nghi đầy đủ, có một cô gái đang nằm trên giường. Đôi mắt với hàng mi cong vút nhắm lại, nhìn cô thanh thản như đang ngủ. Khuôn mặt thanh tú thật bình an. Mái tóc tím mượt mà xoã ra, có vài sợi trên má. Cô nằm im bất động, tay cắm đầy những dây ống truyền nước, trên mặt cô có đeo chiếc mặt nạ thở, sắc mặt cô trắng bệch, tái xanh, đầu giường là chiếc máy đo nhịp tim và mạch. Những đường nhịp tim, đường mạch cứ đi lên xong hạ xuống, tựa hồ như đe doạ tính mạng con người, tưởng chừng như cái đường ấy mà thành đường thẳng thôi là một sinh mạng sẽ vĩnh viễn biến mất. Mặc dù cô trông rất tiều tuỵ nhưng vẫn không mất đi vẻ xinh đẹp, quyến rũ. Bỗng....
Cạch!
Cánh cửa phòng bệnh bật mở, một chàng trai cao ráo bước vào. Khuôn mặt với ngũ quan sắc sảo, hoàn hảo đến độ không thể hoàn hảo hơn. Mái tóc vàng lãng tử nhẹ bay trong gió. Đôi mắt sâu thẳm một nỗi buồn, tay chàng trai ôm một bó hoa, chàng trai đặt bó hoa lên chiếc tủ cạnh giường, rồi ngồi xuống chiếc ghế kê sát đó, khẽ nắm lấy tay cô gái, giọng thiết tha:
- Sao em cứ ngủ mãi vậy? Đã hơn 5 năm rồi.....
Nhưng cô gái đâu có nghe được những lời ấy. Cô vẫn nằm im, vẻ mặt bình thản, đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Chàng trai bật cười, một nụ cười xót xa, hắn cất giọng chầm chậm:
- Mà anh quên mất, em đang ngủ mà, sao có thể nghe được những gì anh nói chứ. Tất cả chỉ tại hắn ta....
Đang nói, ánh mắt chàng trai bỗng ánh lên sự thù hận. Bàn tay hắn vô thức cầm ly nước ở mặt tủ lên và...RỐP!
Hắn bóp vỡ tan cái ly thuỷ tinh, bàn tay chảy đầy máu, những vệt máu chảy dài xuống chiếc chăn màu trắng tinh trên giường, làm loang lổ những vệt đỏ. Hắn mỉm cười lạnh lùng, đôi mắt độc ác nhìn ra xa:
- Mối hận này....anh nhất định sẽ giúp em trả...Yên tâm nhé, Đoá Nhi...
*********************
Tối.....Bầu trời đã bắt đầu mất đi sự trong xanh buổi sáng, thay vào là bộ mặt xám xịt, tối dần. Nắng tắt dần, thôi không đùa nghịch trên những tán lá. Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, se sẽ lay động chiếc rèm ở cửa sổ. Khung cảnh thanh bình, đối lập hẳn với tâm trạng phức tạp, đang "nổi sóng" của con người. Đình Nhã mệt mỏi nhìn ra bên ngoài. Đã đến tối sao? Nhanh quá! Một ngày trôi qua nhanh như thoi đưa, mới đó mà đã đến tối. Sau buổi sáng hôm nay đã không thấy mặt Gia Bảo, Đình Nhã có chút lo lắng. Có phải là do những lời của cô...cho nên anh mới bỏ đi không? Đình Nhã mím nhẹ môi, lắc lắc đầu, không đúng, anh tuyệt đối không phải người hèn nhát đến thế, đi trốn tránh tất cả những lời nói về mình. Đình Nhã đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì....
Reengg!
Tiếng chuông điện thoại ở ngoài phòng khách reo lên. Đình Nhã giật mình, vội đứng dậy, định đi ra ngoài nghe điện thoại. Chợt nhớ đây không phải nhà cô, cô không được phép tự tiện như thế nên cô lại thôi. Nhưng tiếng điện thoại cứ kêu mãi, như thúc giục Đình Nhã. Cô do dự đứng nghĩ ngợi, có nên ra nghe không? Biết đâu là ai đó gọi thông báo tình hình Gia Bảo? Nghĩ thế, Đình Nhã quyết định bước ra ngoài phòng khách. Đến nơi, cô cầm điện thoại và nghe :
- Vâng?
- Cho hỏi đây có phải biệt thự Hàn gia? Có cô Mai Đình Nhã ở đây không?- Một giọng nói trầm ấm vang lên từ đầu dây bên kia
- A, đúng rồi, tôi là Đình Nhã, xin hỏi anh là ai và tìm tôi làm gì ?- Đình Nhã lúng túng trả lời
-Đình Nhã, tôi là Thiên Huy, tôi có việc cần gặp cô, cô đến quán cà phê ở ABC ở phố M nhé- Nói xong, chưa đợi Đình Nhã trả lời, đầu dây bên kia đã ngắt máy.
Đình Nhã ngây người nhìn ống nghe, một lát sau sực tỉnh, cô mới kêu thầm :" Gì chứ? Đang bắt ép mình sao? Không biết việc đó là việc gì mà anh ta cần gặp mình nhỉ? Thôi, cứ đi vậy"
Đình Nhã chạy lên phòng chuẩn bị đồ, cô không biết rằng hành động của cô đã bị một người nhìn thấy....
***********************
Quán cà phê ABC là một nơi khá đẹp và thơ mộng cho các cặp tình nhân. Bên ngoài quán có trang trí những chậu hoa rực rỡ. Bên trong với ánh đền mờ ảo, càng làm nơi này thêm bí ẩn. Ở cửa sổ, nhìn ra ngoài là cả một vườn hoa đang khoe sắc, lung linh.
Đình Nhã đứng bên ngoài, phân vân một lát rồi quyết định bước vào. Vừa vào, cô đã thấy Thiên Huy ngồi ở chiếc bàn trong góc, hắn vẫy tay, nở nụ cười quyến rũ. Đình Nhã có phần cảnh giác, cô bước đến, ngồi đối diện hắn và nhìn hắn dò xét. Như đoán được cô đang nghĩ gì, hắn nhếch miệng:
- Đừng lo, tôi không có gan to đến nỗi giữa thanh thiên bạch nhật động vào cô. Cứ thoải mái đi!
Đình Nhã khẽ thở phào, cô khó nhọc mở miệng:
- Rốt cuộc anh gặp tôi làm gì?
Thiên Huy nhìn cô chằm chằm, ánh mắt thoáng chốc lạnh lùng và chứa đầy căm thù, cái nhìn của hắn như xoáy vào cô, khiến cô bất giác run rẩy, không ai đoán được hắn đang nghĩ gì. Đình Nhã nắm chặt chiếc váy, cô ngẩng lên, nhìn hắn, cố gắng giữ bình tĩnh. Bắt gặp cái nhìn của cô, hắn thôi không nhìn cô nữa, ánh mắt lại trở về vẻ bình thản như ban đầu, hắn cười cười:
- Không có gì, chỉ là gọi cô ra nói chuyện cho đỡ chán.
- Xin lôi, tôi không thừa thời gian- Đình Nhã bực bội đứng dậy, xách túi quay ra cửa
Chờ cho bóng cô đi khuất, Thiên Huy nheo mắt nhìn ra chiếc bàn ở góc bên cạnh, chiếc bàn ấy có một kẻ vừa ngồi, thấy Đình Nhã rời đi cũng đi theo, đôi môi Thiên Huy nhếch lên tạo thành một nụ cười băng giá:
- Tiếc ghê, định "mời" cô đi "chơi" một chút , nhưng lại có kẻ phá đám, đi rình mò. Đành để dịp sau vậy.
*******************
Đình Nhã mệt mỏi cởi giày, đi vào nhà, cô vẫn không khỏi bực tức vì bị Thiên Huy đùa cợt. Nhưng xem ra hôm nay cô bị xui xẻo, cô vừa bước lên cầu thang đã đụng ngay người cô không muốn gặp nhất- Alin. Alin nhìn cô, ánh mắt hằn học, tức tối, khuôn mặt xinh đẹp vênh váo trông thật đáng ghét. Đình Nhã thở dài, rồi lơ đi, cô tiếp tục bước lên cầu thang.
Pặc!
Bất chợt Alin kéo tay cô lại làm cô chới với suýt ngã. Cô khẽ nhíu mi, giọng lạnh lùng:
- Chuyện gì?
- Đồ hồ ly, đồ đ*, dám giấu anh Gia Bảo đi hẹn gặp người khác!- Alin hét lên, và ném một xấp ảnh vào người Đình Nhã. Những bức ảnh rơi xuống đất, hiện lên là cảnh Đình Nhã đang ngồi ở quán cà phê với Thiên Huy. Cô thoáng ngạc nhiên nhưng rất nhanh, vẻ mặt lại thờ ơ, thản nhiên như ban đầu. Cô nhếch môi khinh bỉ:
- Em muốn nói cái này? Không ngờ tài bám đuôi của em cũng ghê nhỉ, em giỏi hơn chị nghĩ đó. Em thuê người chụp những bức ảnh này sao? Hừ, đeo bám y như con cún theo đuổi chủ.
Alin tái mặt, cô ta giận dữ hét:
- Sao chị dám...? Chị có tin tôi sẽ cho anh Gia Bảo xem những bức ảnh này không?
- Em nghĩ Gia Bảo sẽ tin ai? Câu trả lời tự em biết rõ chứ, đừng tự dối gạt mình nữa. Hết chưa? Chị muốn về phòng- Đình Nhã lạnh lùng nói rồi quay người rời đi
- Đứng lại!- Alin gào lên, tóm tay Đình Nhã
- Chị không muốn đôi co với em, tránh xa- Đình Nhã hất tay Alin ra, quay đi, nhưng....
- Á á á!
Một tiếng hét thoảng thốt vang lên
Rầm!