Đình Nhã mệt mỏi đưa mắt nhìn dì An, mắt cô đỏ hoe. Làm sao bây giờ? Cô phải làm sao? Chuyện đã xảy ra......cô không muốn nhớ lại tý nào. Nếu dì An biết, nhất định dì sẽ rất giận cô. Dì An dường như cũng thấy vẻ mặt cô khác lạ. Ánh mắt bà dịu đi, có thoảng chút lo lắng và ngạc nhiên. Bà bước tới, nắm vai Đình Nhã, giọng nói nhẹ nhàng hơn:
- Đình Nhã, con....sao vậy? Có chuyện gì sao? Con mau nói cho dì biết đi
Đình Nhã ngây người, cô đứng im, nét mặt vô hồn, sắc mặt trắng bệch. Cô mím môi, lắc nhẹ đầu, nước mắt chỉ chực trào ra . Không, cô không thể để dì An biết được. Chuyện đó....không thể. Cô nhấc tay dì An ra, mỉm cười yếu ớt:
- Dì à, con không sao đâu. Chỉ là, con hơi mệt thôi ạ. Dì đừng lo, con nghỉ ngơi một chút sẽ khoẻ. Con xin phép vào phòng đây ạ.
Nói rồi, Đình Nhã quay người bước vào phòng. Cô bước đi thật nhanh, để dì An không thấy được vẻ mặt cô lúc này. Nước mắt...đã sớm lăn dài trên má cô.
Dì An im lặng nhìn theo bóng cô, ánh mắt bà sâu thẳm, chứa đựng điều khó đoán, lông mày bà khẽ nhăn lại...
*******************************
- Ừm....- Gia Bảo xoay người. Quờ tay sang bên cạnh, cảm giác trống không khiến anh giật mình sực tỉnh. Anh ngồi dậy, nhìn quanh phòng. Căn phòng vắng lặng, chỉ có cơn gió thổi rèm cửa bay bay và nắng chiếu vào căn phòng. Dưới nền đất còn mỗi bộ quần áo của anh, nằm chỏng chơ, cô độc. Anh hơi cau mày, tay siết chặt lại và ngồi ngây ra một lúc. Ánh mắt anh đan xen nhiều cảm xúc- vừa ân hận, lại vừa buồn bã, vừa tức giận. Tại sao, Đình Nhã lại bỏ đi chứ? Sự trống vắng khiến anh không khỏi hụt hẫng. Lẽ nào, cô muốn trốn tránh? Chuyện ấy, với cô không có nghĩa gì sao?
Gia Bảo chán nản đứng dậy, định đi vào nhà tắm. Mắt anh vô tình chạm phải vết đỏ trên ga giường. Anh im lặng, mắt hơi chùng xuống, tay siết chặt lại. Ân hận? Đúng, hiện giờ anh lại thấy ân hận mà không còn tức giận nữa. Anh đã nhẫn tâm chiếm đoạt cô, khiến cô đau khổ. Gia Bảo không nén được tiếng thở dài. Tại sao anh lại ngu ngốc như vậy ? Dẫu biết là không thể, dẫu biết cô với anh là anh em, mà anh vẫn tham lam, vẫn muốn cô trở thành người con gái của anh. Dẫu cô đã xin anh, mà anh vẫn nhẫn tâm...
Gia Bảo đi đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Khung cảnh ngoài vườn thật đẹp, thật êm ả, với cơn gió nhẹ mơn man đoá hoa, với tia nắng tinh nghịch đùa giỡn trên lá. Tất cả đối lập với "cơn bão tố" trong lòng anh. Cảnh yên bình mà lòng người đâu có yên. Anh nhìn ra xa xăm, mắt buồn thẳm, một nỗi buồn khó tả. Đình Nhã, người con gái của anh, cũng là em gái cùng cha khác mẹ của anh. Định mệnh thật trớ trêu.
**********************************
Trong một căn phòng tối tăm, cũ kỹ, có hai con người đang ngồi. Vẫn là người phụ nữ trung niên xinh đẹp, nhưng khuôn mắt phúc hậu của bà giờ tối sầm và trở nên thật lạnh lùng, nó chứa đầy sự giận dữ. Bức ảnh trong tay bà bị bóp nát đến đáng thương. Thoáng qua là hình ảnh một nam một nữ trong ảnh. Bà nghiến răng, cả người run lên vì giận dữ. Ngồi đối diện bà là một tên mặc toàn đồ đen, mắt sâu hoắm, cằm nhọn hoắt, người hắn ta toả ra sát khí, bên hông là khẩu súng SR-3 Vikhr. Khuôn mặt hắn ta đầy vẻ giễu cợt, hắn cất giọng mỉa mai:
- Ái chà, tình cảm quá nhỉ. Tôi cũng phát ghen luôn đấy!
- Im đi!- Người phụ nữ hét lên, bà quắc mắt, ánh mắt sắc lẻm nhìn về phía kẻ đó. Bà càng bóp chặt bức ảnh hơn, khiến bức ảnh bị "biến dạng" nghiêm trọng, nhàu nát tới mức không thể nhàu nát hơn được nữa. Mắt bà tối sầm, mắt lạnh băng, tay run run
- Xem ra bà nên bỏ cuộc đi. Bà đã thua hết lần này đến lần khác rồi đấy. Cố quá cũng thành quá cố, bà không thể ngăn cản hai người đó đâu, kể cả bà có giở trò đi chăng nữa- Gã đàn ông kia cười khùng khục như điên, giọng điệu khinh khỉnh
Người phụ nữ trung niên mím chặt môi, bà bật lửa và đốt tấm ảnh. Không thể chấp nhận được, không được! Bà lại là người thua ư? Đã nhiều lần, bà cố ngăn cản, nhưng đều bất thành. Chẳng lẽ bà lại phải chịu thua như năm xưa. Không, bà không can tâm. Mối nhục đó, bà nuốt không trôi, nó in sâu trong trí óc bà suốt bao năm qua, từng câu từng lời của người ấy ăn sâu vào tiềm thức bà, khiến bà có chết cũng không quên được, từng lời sỉ vả đấy.
Bà đi về phía cửa sổ và nhìn ra bên ngoài. Bà mệt mỏi nhắm mắt lại, từng ký ức lại hiện ra, rõ mồn một
"- Đồ thủ đoạn, không biết liêm sỉ! Tôi sẽ không bao giờ yêu cô đâu!
-Thứ người không biết xấu hổ, đi phá hoại hạnh phúc người khác. Cút đi! Cô chỉ làm tôi thấy kinh tởm và khinh bỉ cô thôi! "
Thủ đoạn....
Không biết liêm sỉ....
Không biết xấu hổ...
Đi phá hoại hạnh phúc người khác...
Kinh tởm.....
Đáng khinh....
Bà khẽ nhếch môi cười, một giọt nước mắt trào ra. Đau sao? Phải, bà đau chứ. Đau bởi người bà đã từng yêu, người mà bà có thể hy sinh tất cả, lại nói với bà như vậy, lại sỉ nhục bà, coi khinh bà, xem bà như một thứ rác. Bà giơ tay, chạm nhẹ lên cửa kính, ánh mắt loé lên tia hận thù. Yêu nhiều, đương nhiên sẽ hận nhiều thôi. Đã dám coi bà như vậy thì bà sẽ không bỏ qua
" Cứ chờ đi. Con của anh, và của chị ta, nhất định sẽ phải đau khổ suốt đời. Tôi nguyền rủa chúng, vĩnh viễn chịu bất hạnh, sóng gió và sẽ mãi không có được hạnh phúc...."
*************************************
Đình Nhã trùm chăn lên kín mặt, đôi mắt đã sưng đỏ vì khóc quá nhiều. Cô đau, đau quá. Thật sự bây giờ cô rất thất vọng và sợ hãi. Sợ gì ư? Sợ phải đối mặt với Gia Bảo. Sợ dì An sẽ biết mọi chuyện. Nghĩ tới chuyện xảy ra, Đình Nhã không tránh khỏi xót xa, nước mắt trào ra. Vì sao, Gia Bảo lại đối xử với cô như vậy chứ? Vì sao anh biết rõ cô với anh không thể mà vẫn cố làm? Vì sao...? Vì sao....? Một loạt câu hỏi xoay trong đầu cô. Cổ họng Đình Nhã khô khốc, tim thắt lại, đau như bị ai đâm ngàn nhát dao. Anh em...? Tại sao chứ? Tại sao định mệnh lại nghiệt ngã đến vậy? Tại sao lại cho cô gặp anh, để rồi cướp đi niềm hạnh phúc đó. Người ta thường nói, sau hạnh phúc là nỗi đau, sau nụ cười là nước mắt. Quả không sai.
Nằm mãi cũng không thể giải quyết được mọi chuyện, Đình Nhã mới nhớ ra là hồi nãy, cô cư xử rất lạ. Nhất định, dì An sẽ nghi ngờ và đi điều tra. Không được, cô phải tìm dì An giải thích thôi. Nghĩ thế, cô bật dậy, đi ra khỏi phòng và tìm đến phòng dì An
Đứng trước phòng dì An...
Đình Nhã tần ngần, cô nuốt nước bọt sợ hãi, phân vân một lát rồi quyết định gõ cửa. Không, cô phải dũng cảm lên, phải giải thích cho dì, không dì mà biết chuyện là cô sẽ chết
Đình Nhã gõ cửa, không có ai trả lời
Cô tiếp tục gõ cửa, vẫn không có ai trả lời.
Cô kiên nhẫn gõ tiếp, đáp lại cô vẫn là sự im lặng
- Dì à, con vào nhé- Đình Nhã mở nhẹ cửa. Phòng trống không
Đình Nhã thở dài, cô định quay đi, đóng cửa lại thì....
Cộp!
Có tiếng của vật gì đó rơi. Đình Nhã ngạc nhiên, cô bước vào phòng. Trên nền đất là quyển album, có lẽ nó vừa rơi xuống từ trên giá sách. Đình Nhã cúi xuống, nhặt nó lên, bất ngờ, một tấm ảnh rơi ra. Đình Nhã sững người, cô lại nhặt tấm ảnh lên thì đập vào mắt cô là ảnh chụp của một cặp nam nữ. Vừa nhìn qua, Đình Nhã đã nhận ra cô gái trong ảnh là dì An hồi còn trẻ. Còn người đàn ông này quen quá, cô đã gặp ở đâu rồi. Đình Nhã ngẫm nghĩ một lát rồi giật mình nhận ra, đây chính là Hàn Vũ Nam- cha của Gia Bảo. Sở dĩ cô biết vì cô đã từng thấy ảnh cha anh hồi trẻ ở phòng làm việc của anh. Nhưng tại sao dì An lại chụp chung với cha của Gia Bảo? Bà vốn rất hận gia đình anh mà. Hơn nữa, tại sao hai người lại có vẻ thân mật như vậy?
Đình Nhã đang ngẩn người nhìn ảnh thì một giọng nói giận dữ vang lên:
- Đình Nhã!
( Hết