Chuyển ngữ: Fleur
Biên tập: Iris
Tần Ca hỏi Bạch Khải Gia: “Cậu có biết đường đến trường mình không?”
“Biết.”
Tần Ca có vẻ hơi ngạc nhiên, anh nói: “Ở gần nhà em.”
Nhà trước kia.
Tần Ca gật đầu: “Đúng thế.”
Cuối tuần, sân trường không có nhiều học sinh, Tần Ca và Bạch Khải Gia đi vào không hề hợp với quang cảnh xung quanh. Các em học sinh sôi nổi quay đầu nhìn đôi trai gái ngồi ở sân thể dục, nhỏ giọng thì thầm: “Đúng là thói đời bạc bẽo, yêu đương còn mò đến tận đây! Sao không đi công viên hay rừng cây chứ! Đúng là không muốn học sinh sống mà!”
Tần Ca chỉ vào đường chạy, nói: “Chúng ta vừa tốt nghiệp thì có đường chạy rải nhựa, thật hâm mộ các em ấy.”
Chỉ vào bể bơi: “Chúng ta vừa tốt nghiệp thì khởi công, bây giờ tuần nào cũng có một tiết học bơi.”
Cô nói: “Chúng ta đến thăm phòng vẽ tranh đi, chắc cũng thay đổi nhiều lắm.”
Bạch Khải Gia đồng ý, đi theo sau cô.
Hai người đi đến phòng vẽ tranh ở dãy nhà cũ, nhìn từ cửa có thể tìm thấy dấu vết trước kia. Bên trong có hai học sinh đang vẽ, Tần Ca mở cửa ra nhìn, học sinh quay đầu hỏi: “Chị tìm ai?”
Tần Ca nói: “Anh chị là học sinh cũ, quay lại thăm trường một chút.”
Học sinh đang dọn dẹp dụng cụ vẽ, hỏi: “Anh chị muốn vào xem không?”
“Có thể chứ?”
“Bọn em phải đi trước, anh chị nhớ khóa cửa là được.”
“Chìa khóa vẫn đặt ở dưới chậu hoa à?” Tần Ca hỏi.
Học sinh thực sự tin cô là học sinh cũ, gật đầu: “Để đó là được ạ.”
Sàn phòng vẽ không bao giờ sạch sẽ, bột chì, thuốc màu, băng dán, Tần Ca đi đến ngồi xuống trước một giá vẽ, chỉ chỉ phía sau: “Trước đây cậu ngồi ở đó.”
Bạch Khải Gia ngồi sau cô, thời gian như quay trở lại, giá vẽ của cô ở trước mặt anh, cô để tóc dài, ngón tay lúc nào cũng dính màu nước.
Sau đó, không hiểu sao anh bắt đầu thích nơi này, thích dùng bút vẽ lên giấy. Cô nói anh có thiên phú, là một tay cầm bút giỏi, sau đó thầy giáo cũng nói anh có thiên phú, là một tay cầm dao giỏi.
Cô nói đầu bút lông của anh như đao, thầy giáo nói tay anh mềm mại linh hoạt, khâu miệng vết thương như nhà nghệ thuật.
“Bạch Khải Gia.” Tần Ca quay người lại, rất ít khi nhìn thẳng vào anh thế này: “Thật ra mình có chuyện muốn nói với cậu. Tuy cậu đã biết nhưng mình vẫn muốn tự mình nói với cậu.”
“Thật ra cũng không sao.” Anh nói.
Giải thích không còn quan trọng, anh không cần cô xé toạc vết thương.
Tần Ca lắc đầu: “Trừ bố mẹ mình, mình chưa từng nói với ai cả.”
Anh là người đầu tiên.
Mình là người đầu tiên.
“Được.” Bạch Khải Gia nhìn cô, cô nắm hai tay lại, hơi lo lắng, thời gian lắng đọng, không gian im lặng.
***
“Mình bị bệnh.” Tần Ca nhẹ nhàng nói ra ba từ.
“Cho nên vẫn trốn tránh anh? Bệnh truyền nhiềm à?” Bạch Khải Gia hỏi cô.
Cô vội vàng lắc đầu: “Không phải truyền nhiễm đâu, mình cam đoan!”
Cô hỏi anh: “Sinh nhật cậu, mình có tặng một cuốn sách, cậu đọc chưa?”
“‘Lần đầu tiếp xúc thân mật’ à? Đọc rồi.”
“Mình, mình là Khinh Vũ Phi Dương.” Tần Ca dừng một chút: “Ý mình là, bệnh của mình giống của Khinh Vũ Phi Dương.”
Bạch Khải Gia đang yên lặng nghe, bỗng thở dài một tiếng: “Tiểu Ca, em không phải cô ấy, sách anh đã đọc rồi… Đọc rất nhiều lần, chỉ có thể nói là viết rất khoa trương, bây giờ Lupus ban đỏ hệ thống sẽ không gây chết người, điều kiện tiên quyết là điều trị đúng cách.”
Khi anh nói ra mấy chữ “Lupus ban đỏ hệ thống”, Tần Ca run lên.
“Trên mặt em không có vết ban con bướm, không giống như Khinh Vũ Phi Dương.”
Tần Ca vuốt mặt mình, cô cũng từng bị ban đỏ, tuy bây giờ hết rồi nhưng không biết bao giờ sẽ tái phát, bệnh này không thể trị tận gốc được.
Anh gỡ đôi tay đang nắm chặt của cô, dùng bàn tay mình bao bọc tay cô: “Systemic lupus erythematosus gọi tắt là SLE, được dịch từ tiếng Latin. Năm 1828 bác sĩ da liễu Pháp Bethe đã báo cáo trường hợp đầu tiên người bệnh bị chứng ban đỏ, bề mặt ban sáng bóng trơn mượt, có khi có vảy, giống như vết sẹo bị sói làm bị thương, liền gọi là ‘Lupus ban đỏ hệ thống’, sau đó được mọi người đồng ý, cái tên này vẫn được sử dụng cho đến nay.”
* Tìm hiểu thêm tại: https://vi.wikipedia.org/wiki/Lupus_ban_%C4%91%E1%BB%8F_h%E1%BB%87_th%1%BB%91ng#L.E1.BB.8Bch_s.E1.BB.AD_v.C3.A0_v.C4.83n_h.C3.B3a
“Cá nhân anh không quá tán thành cái tên này. Mọi người nghe thấy chữ ‘sói’ sẽ dễ dàng cảm thấy sợ hãi, tạo ra nhiều khó khăn trong cuộc sống và giao tiếp của người bệnh, nhưng thật ra đây chỉ là do hệ thống miễn dịch thiếu sót chức năng nào đó, không thể tự cấp cho cơ thể, không khác gì bệnh tiểu đường của bà anh.”
“Xã hội bây giờ, tiểu đường, cao huyết áp cũng không phải chuyện quá to tát. Những bệnh này cũng không thể trị tận gốc, chỉ cần bình thường bản thân chú ý một chút, uống thuốc theo lời dặn bác sĩ, ai có thể nói em không phải người bình thường.” Bạch Khải Gia nói có bằng có chứng, vô cùng lạnh nhạt.
Tần Ca bị anh nói ngây người: “Khoa chỉnh hình cũng học cái này à?”
Bạch Khải Gia cười: “Không, nhưng rõ ràng là em cảm thấy anh là lang băm.”
“Không phải mà!”
“Anh là bác sĩ, Tần Ca, hàng ngày em lúc ẩn lúc hiện trước mặt anh, anh liếc mắt một cái có thể nhìn ra chân em có vấn đề, nhưng em cho rằng mình che giấu rất tốt, nói là viêm khớp?”
Lúc ẩn lúc hiện? Tần Ca bất đắc dĩ, đâu có, mình trốn tránh không tốt thôi…
Bạch Khải Gia đẩy giá vẽ ra, ngồi xổm trước mặt cô, ngửa đầu nhìn cô, nói: “Anh thử dùng máy tính bệnh viện tra cứu, kết quả hơi kinh ngạc, không ngờ em đã vài lần nhập viện này, thậm chí trưởng khoa Lưu còn là người phẫu thuật cho em.”
“Ừm, nhưng lần nào mình cũng nằm tại khoa máu trên tầng bảy, cho nên ông ấy không nhớ mình.”
“Tình trạng bệnh của em anh cũng xem qua, Lupus ban đỏ hệ thống khiến đầu xương đùi bị thiếu máu gây biến chứng hoại tử, đã đến giai đoạn thứ ba, nhưng hoại tử xương giai đoạn ba nghiêm trọng hơn em rất nhiều, có phải em vẫn uống thuốc giảm đau không?”
“Ừm.”
“Không phải đã nói em đừng uống à?” Bạch Khải Gia khẽ nắm tay cô, dùng nhiều thuốc giảm đau sẽ hại thận, cô gái ngốc nghếch này không biết sao!
“Không uống nhiều lắm.” Tần Ca nói : “Ở nhà không uống.”
“Ra ngoài thì uống?”
“Ừm.”
“Vì sao?”
“……”
“Sợ người khác nhìn em? Cảm thấy mình đi đường quá mất mặt?”
“…” Chân thấp chân cao, quả thật khó xem mà…
“Sợ bị anh phát hiện, nên thời gian này ở bệnh viện vẫn uống thuốc giảm đau?”
“…Ừm.”
Cô gái này nếu muốn cho bạn biết sự thật, sẽ hỏi gì đáp nấy, thật sự rất ngoan… Muốn thưởng cho cô ấy quá!
“Còn gì muốn nói không?”
Tần Ca lắc đầu, trong lòng thở dài, vốn là cô phải nói, anh lại còn nói nhiều hơn, cái gì anh cũng biết rồi.
“Cảm ơn em.” Bạch Khải Gia nói.
“Hả?”
“Cảm ơn em đã muốn nói cho anh biết chuyện này.”
“Cậu…không giận là mình lừa cậu à?”
Ai lại muốn nói dối như thế này đâu? Có cái gì mà giận? Anh chỉ có một ý nghĩ.
Bạch Khải Gia xoay người cho Tần Ca một cái ôm, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh, Tần Ca run rẩy rất nhẹ, nghe anh nói: “Cố lên.”
“Ừ.”
“Lần sau ở trước mặt anh không cần uống thuốc.”
“…” Thật ra thì vẫn muốn lưu cho anh một ấn tượng tốt.
Bạch Khải Gia buông cô ra, nhìn thẳng vào cô.
“Được.” Tần Ca nói.
“Chúng ta về nhà thôi.” Bạch Khải Gia nói : “Người em còn chưa khỏe, không thể ra ngoài lâu.”
Tần Ca gật đầu, bọn họ cùng nhau khóa cửa, giấu chìa khóa dưới chậu hoa, sau đó cùng nhau đi ra cổng. Bạch Khải Gia một tay cầm chìa khóa một tay đỡ Tần Ca, Tần Ca nhẹ nhàng đẩy ra, nói với anh: “Không làm phiền cậu nữa. Mình sẽ tự bắt xe về.”
Tay Bạch Khải Gia chầm chậm buông thõng xuống.
Tần Ca nói: “Sau này cậu cũng không cần lên chăm sóc mình đâu, cô hộ lý làm tốt lắm.”
“Vậy à?”
“Ừ.”
“Được.”
***
Vì thế hai người tách ra trở về bệnh viện, Tần Ca bắt một chiếc xe ở ven đường, nói địa chỉ xong bắt đầu nghịch điện thoại, hoàn toàn không phát hiện có xe vẫn đi theo sau. Vừa đến bệnh viện, điện thoại của Bạch Khải Gia báo tin tức mới, anh dừng xe ở cổng viện, nhìn Tần Ca ôm bụng chầm chậm đi vào, bị đứa bé chạy đụng phải.
Đứa bé ngẩng đầu, nói: “Em xin lỗi chị.”
Tần Ca xoa đầu cậu bé: “Không sao.”
Bạch Khải Gia đi theo cô, thuận tay bấm vào tin mới.
Bạch Bạch Bạch Khải: Từ nay về sau phải cố gắng vẽ tranh để kiếm tiền thôi.
Em gái thứ 13 nhà họ Bạch: Đại Đại, nói như thể trước kia chưa hề cố gắng vậy.
Bạch bảo Bạch bảo Bạch Bạch bảo: Đại Đại lại quên rồi, còn phải cố gắng trêu chọc em gái.
Tôi yêu Bạch Bạch Bạch Bạch yêu tôi: Xin hãy cố gắng yêu đường đi! Ví dụ như yêu cô gái như em nè!
Tần Ca đi vào thang máy nhỏ bấm tầng năm, Bạch Khải Gia xoay người đi bằng thang bộ, anh lại nhanh hơn cả thang máy, không hề thở gấp đứng chờ ở cửa thang. Có rất nhiều người muốn đi xuống, Tần Ca cẩn thận đi ra cuối cùng, vừa ngẩng đầu đã thấy Bạch Khải Gia vừa mới tạm biệt ở cổng trường.
Tình cờ có y tá đi qua, tò mò ngoảnh lại nhìn hai người, Tần Ca hỏi: “Cậu quên gì à?”
Bạch Khải Gia cười, xoa đầu cô: “Anh đến xem em có khóc nhè không.”
Tần Ca cười: “Vì sao mình phải khóc?”
Bạch Khải Gia nâng mi, kéo cô vào căn phòng chứa đồ của nhân viên vệ sinh ở bên cạnh, khóa trái cửa. Tần Ca còn chưa thích ứng ánh sáng đã bị hôn.
“Ưm!” Cô không đẩy được anh.
Anh giam cô giữa thân mình và cánh cửa, một tay giữ đầu một tay ôm eo cô kéo vào lòng mình, thừa dịp cô kêu lên, anh nhanh chóng đưa lưỡi vào trong, chuồn chuồn lướt nước chạm vào hàm trên, cảm xúc ấy quá tuyệt vời. Bạch Khải Gia dùng môi ngậm lấy môi Tần Ca, hơi miết một chút, cảm giác cô gái trong lòng dần dần không còn sức lực, chỉ biết nắm chặt áo anh.
Cái miệng nhỏ nhắn này vừa mới nói gì?
Không làm phiền cậu nữa. Mình sẽ tự bắt xe về.
Sau này cậu cũng không cần lên chăm sóc mình đâu, cô hộ lý làm tốt lắm.
A! Nói rõ bệnh tình của mình rồi muốn bỏ chạy ư?
Anh kéo đầu lưỡi cô vào miệng, tinh tế hôn, áp lực tình cảm nhiều năm trong lòng anh bị cô nhấc lên, ném lên trời. Tần Ca đột nhiên rút về, vô cùng thuần thục cắn một phát, lần này còn mạnh hơn lần trước, lập tức cảm thấy có vị tanh của máu.
“Lần này em không thể nói là bị nóng trong rồi.” Anh buông cô ra, chỉ chỉ môi mình.
Trong phòng tối om, Tần Ca không thể nhìn rõ.
Nhưng Bạch Khải Gia không hề nhăn mặt, cuốn lấy đầu lưỡi cô, truyền vị máu sang miệng cô.
“Bốp!” Tần Ca vung tay lên, dường như muốn phá tan giấc mơ, thật ra mu bàn tay lại đập vào cằm anh, xương đàn ông thật cứng, ngược lại còn làm tay cô đau.
“Mấy lời khách sáo em vừa nói, nơi này…” Bạch Khải Gia cầm tay cô đặt lên ngực anh, “Nơi này nghe không vào.”
“Bạch Khải Gia cậu tỉnh lại đi! Mình không phải Tần Ca trước kia! Cậu đừng tới tìm mình, mình cũng sẽ không gặp lại cậu đâu!” Tần Ca nói xong, đi ra ngoài như chạy trốn.