Chuyển ngữ: Fleur
Biên tập: Iris
“Sao lại kinh ngạc thế? Anh vẫn thích em mà, em không cảm thấy được à?!” Bạch Khải Gia bị cô gái trong lòng chọc cười, thân mật vỗ đỉnh đầu cô.
Nếu một người yêu người khác thì sao người đó có thể không biết chứ? Tần Ca biết, vẫn luôn biết, cho nên cô luôn trốn tránh.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt, chưa từng nghĩ cho đến bây giờ mình vẫn nhận được câu nói “Anh yêu em” của anh.
“Mình không thích cậu.” Tần Ca mấp máy môi, nói ra câu này.
Có vẻ như Bạch Khải Gia đã lường trước việc này, hơi rướn mày.
Tần Ca nói: “Mấy năm trước mình đã nói với bố mẹ rằng mình sẽ không kết hôn và cũng sẽ không yêu ai. Bố mẹ rất đau lòng, cảm thấy ông trời không công bằng, vì sao chỉ có mình mình đáng thương như vậy; sau lần đó nhà mình không bao giờ nói đến chuyện này nữa, bố mẹ không thúc giục mình, chỉ mong mình có thể sống vui vẻ.”
Khi bố Tần nằm viện có người bệnh cũng rất tích cực hỏi thăm về Tần Ca, muốn ghép đôi nhưng bố Tần vẫn luôn cười, nói: “Chúng tôi không can thiệp chuyện này, con gái nhà tôi rất có chính kiến.”
Trưởng khoa Lưu cũng từng uyển chuyển nói, nhưng bố Tần vẫn nói như vậy.
Bạch Khải Gia ừ một tiếng, im lặng nghe cô nói.
Tần Ca nói: “Mình đã đặt mình vào hoàn cảnh người khác, nếu đổi lại là mình thì nếu không phải bất đắc dĩ thì ai lại muốn cưới một người bệnh chứ! Dù có may mắn gặp được người thực sự yêu mình, không quan tâm là mình bị bệnh thì mình cũng không thể không biết xấu hổ mà làm liên lụy người ta. Mình chắc chắn sẽ từ chối. Thời gian trôi qua, tình cảm cũng phai nhạt, người đó sẽ gặp một người khác, cùng sống với cô gái khác đến già, bên nhau trọn đời, mình chỉ cần biết người đó hạnh phúc là được.”
“Cậu cũng biết là chân mình không biết còn chịu được bao lâu nữa, chờ đến giai đoạn bốn thì phẫu thuật. Thay khớp cái gì đó, mình vừa nghĩ đến đã thấy da đầu run lên, huống chi tương lai còn có thể xuất hiện biến chứng khác, nói không chừng hàng năm đều phải nằm viện, một người bình thường sao có thể chịu được mình chứ?”
“Thế gian này chỉ có bố mẹ sẽ không ghét bỏ mình, mình thấm thía câu này hơn người bình thường.”
“Vì thế nên em từ chối anh?” Bạch Khải Gia nói.
“Ừm.” Tần Ca gật đầu: “Cậu là người tốt, lương thiện và có trách nhiệm, mình biết cậu thật lòng nhưng mình hy vọng cậu sẽ gặp một người tốt hơn.”
Bạch Khải Gia nhìn cô chăm chú, nếu như thế thì vì sao em lại nói chuyện run rẩy thế? Vì sao lại cố nén nước mắt?
“Vậy em không thích anh một chút nào sao?”
Tần Ca cười: “Lần trước không phải đã nói rồi à, trước kia từng thích, bây giờ thì không, hơn nữa mình sẽ không bao giờ thích ai nữa.”
Bạch Khải Gia kìm nén sự đau lòng trong đáy mắt, nói: “Mười năm nay, anh vẫn muốn biết vì sao em không đi sân bay tiễn anh.”
Tim Tần Ca nhói một cái, không vì cái gì khác, đơn giản là vì người trước mắt cô từ khi còn trẻ đến bây giờ vẫn nhớ chuyện đó.
Ngày đó anh nói: “Ngày mai mình bay rồi, cậu tới tiễn mình, chúng ta sẽ ở bên nhau.”
“Ngày đó mình không đến sân bay.” Tần Ca nói.
Bạch Khải Gia không tin, anh bỗng tiến về phía trước một chút, hơi thở trong trẻo lạnh lùng tiến lại, Tần Ca đưa tay lên che kín miệng.
“Vậy vì sao lại dùng tên anh làm bút danh?”
Trong nháy mắt, Tần Ca trợn to mắt.
Bạch Khải Gia nói: “Bạch Bạch Bạch Khải.”
Tần Ca như bị lột sạch quần áo, cả người trần như nhộng đứng trước mặt anh, đó là bí mật sâu nhất trong đáy lòng cô, cô cẩn thận gìn giữ nó đã mười năm.
Nếu không vì ép cô nói thật thì Bạch Khải Gia thật sự không đành lòng nói ra bí mật của cô, anh luôn cẩn thận giữ bí mật của cô hơn bất kì ai, mong cô có thể sử dụng cái tên này, vẽ thứ cô thích và sống vui vẻ.
“Vì sao? Tần Ca?”
“Mình, mình…” Rốt cuộc Tần Ca vẫn không thể kiềm chế được nữa, nâng tay dụi mắt, sau một lúc lâu mới chán nản nói: “Bạch Khải Gia, để mình về nhà.”
Anh không hề truy vấn, dù sao cô có phủ nhận thế nào anh cũng không tin.
Ai sẽ dùng tên một người không hề liên quan đến mười năm chứ? Mỗi trang tác phẩm của cô đều có tên anh, nick weibo cũng là tên anh, tất cả vinh dự của cô đều có tên anh.
Bạch Khải Gia nâng tay đặt lên cửa xe, “cạch” một tiếng. Tần Ca cúi đầu chạy thật nhanh, một giọt nước nóng hổi rơi trên mu bàn tay Bạch Khải Gia, chảy vào khe hở ngón tay.
***
Tần Ca cúi đầu chạy, muốn nhanh chóng rời khỏi tầm mắt Bạch Khải Gia, chạy đến sau phòng bảo vệ thì cô dừng lại, và đi chầm chậm. Thật ra Bạch Khải Gia vẫn đi theo sau cô, không xa không gần nhìn cô cúi đầu đi, cô chưa uống thuốc giảm đau, khi đi đường sẽ có dáng đi của người bị hoại tử xương, trước kia còn lo lắng nên không để anh nhận ra, bây giờ không thể giấu giếm để bộ dáng ấy xuất hiện công khai trước mặt anh.
Vì sao?
Vì để anh sợ, chê cô khó coi, chủ động rời khỏi cô.
Thật sự là… rất ngốc…
Tần Ca đứng dưới đại sảnh tìm chìa khóa, ngày càng nhiều nước tụ ở trong mắt khiến tầm mắt cô trở nên mơ hồ, không tìm được chìa khóa, cuối cùng chỉ có thể bấm chuông tầng sáu, để mẹ mở cửa.
Bạch Khải Gia đứng dưới sân một lát, thấy tầng sáu có ánh sáng, một bóng dáng xuất hiện.
Tần Ca không kịp giấu bi thương bởi vì mẹ đứng ở cửa chờ cô, chỉ liếc mắt một cái đã cảm thấy không thích hợp, giữ chặt Tần Ca hỏi: “Làm sao vậy?”
Tần Ca lắc đầu, không dám nói lời nào trốn về phòng, khóa trái cửa. nhịn đã lâu, mệt mỏi quá, rốt cuộc cũng được khóc.
Bạch Khải Gia mở tin nhắn trong điện thoại ra xem, bọn họ rất ít nói chuyện, hầu như đều là anh nói, không thấy cô trả lời mới gọi điện, cô mới bất đắc dĩ nghe máy. Nhưng bây giờ Bạch Khải Gia biết Tần Ca sẽ không bao giờ muốn gặp anh, nhận điện thoại của anh nữa.
Anh cất điện thoại đi, thở một luồng khói trong đêm giá rét, nâng tay bấm chuông tầng sáu.
Mẹ Tần đứng ngoài cửa, bố Tần đau lòng không biết nên làm gì, khi mở bộ đàm còn mất kiên nhẫn hỏi: “Ai vậy?”
Bạch Khải Gia nói: “Chú, cháu là Bạch Khải Gia, bạn học của Tần Ca, mong chú cho cháu lên gặp Tần Ca.”
Bố Tần giật mình nhìn mẹ Tần, nói: “Bác sĩ Bạch ở dưới lầu.”
Mẹ Tần nghe máy, hỏi: “Vừa rồi cháu và Tiểu Ca nhà cô ở cùng nhau à?”
“Vâng.”
Mẹ Tần nức nở: “Sao cậu làm nó khóc?”
Bạch Khải Gia im lặng, nghe nghe cạch một tiếng, cửa mở.
Anh đi vào, chờ thang máy lên tầng sáu thì đi ra, không cần tìm vì bố Tần đứng ngoài cửa chờ anh đi tới mới mở cửa cho anh vào.
Lúc này Bạch Khải Gia mới hiểu vì sao ông làm vậy, trong nhà đều là tiếng khóc truyền ra từ căn phòng khóa trái kia, Tần Ca khóc đau lòng như vậy, làm bừa như vậy, không thèm quan tâm hàng xóm sẽ nghe thấy.
Đây là lần đầu tiên Bạch Khải Gia đến thăm nhà, bố Tần nắm lấy áo anh hỏi: “Rốt cuộc cậu đã làm gì nó?”
“Chú, cháu thích cô ấy.” Bạch Khải Gia nói.
Bố Tần ngây người, mẹ Tần cũng ngây người.
Dường như Tần Ca ở trong phòng biết anh đến, lập tức im lặng, chỉ có thể nghe thấy vài tiếng nghẹn ngào không kìm được.
***
“Chúng ta ra ngoài nói!” Bố Tần vẫn nắm áo Bạch Khải Gia, kéo anh ra ngoài cửa.
Mẹ Tần lau nước mắt gõ cửa phòng Tần Ca, nói với cô: “Tiểu Ca, cậu ấy đi rồi, con muốn khóc… thì khóc đi…”
Trên hành lang, bố Tần buông tay ra, châm một điếu thuốc dựa vào cửa sổ, nói: “Tiểu Ca nhà tôi trước đây rất yếu ớt, hơi bị đau một chút là chảy nước mắt, nhưng cũng đã mười năm không thấy nó khóc nữa, phẫu thuật đau như thế nó cũng không khóc.”
Cho nên bây giờ nghe thấy cô khóc, tim ông như bị dao cắt.
Trong lòng Bạch Khải Gia cũng rất khó chịu, tiếng khóc kia quá mãnh liệt khiến anh vô cùng đau lòng.
Anh nói với bố Tần: “Cháu thích cô ấy từ cấp ba, đã mười năm rồi. Vừa rồi cháu có nói với cô ấy cháu lấy kết hôn làm điều kiện yêu đương tiên quyết.”
Bố Tần quay đầu, liếc Khải Gia qua làn khói mỏng, thời gian khiến bờ vai anh trở nên vững chãi, nhưng cảm giác vẫn không thay đổi.
“Là cậu à?”
Bạch Khải Gia gật đầu: “Tối hôm đó là cháu đưa cô ấy về.”
Bố Tần bừng tỉnh đại ngộ: “Cậu chính là thằng nhóc kia!”
Bạch Khải Gia không phủ định danh hiệu “thằng nhóc” này, đường đường chính chính đứng trước mặt bố Tần muốn được ông đồng ý.
Bố Tần trầm mặc khá lâu, cuối cùng lắc đầu: “Cậu không được.”
“Vì sao ạ?”
“Cậu tốt như vậy, tôi lo lắng.”
Bạch Khải Gia chau mày, không nghĩ tới lý do này.
Bố Tần gạt tàn thuốc, nói: “Chắc Tiểu Ca nhà tôi từ chối cậu?”
“…Vâng.”
“Cậu cũng đừng tức giận, không phải chúng tôi chê cậu, mà là Tiểu Ca không xứng với cậu. Sức khỏe nó không tốt, tôi và mẹ nó chỉ mong nó có thể tìm được một người thành thật có điều kiện kém hơn, không tiền không nhà cũng không sao cả, chỉ cần không chê nó là được.”
“Cháu sẽ không.” Bạch Khải Gia nói.
Bố Tần nâng tay, ngắt lời anh: “Cậu nói thì không tính, cậu cũng không thể cam đoan sẽ thích nó cả đời.”
Bạch Khải Gia muốn nói mình có thể, chắc chắn anh sẽ thích cô cả đời, nhưng bố Tần còn nói: “Cho dù cậu làm được, nhưng người nhà cậu sẽ chấp nhận Tiểu Ca sao?”
Đó là một vấn đề rất thực tế.
Bố Tần hất tàn thuốc, nói: “Năm đó Tiểu Ca đi sân bay tiễn ai đó, có phải là tiễn cậu không?”
Bạch Khải Gia ngẩng phắt đầu lên.
Bố Tần nói: “Quả nhiên là cậu.”
“Cô ấy có đi ạ? Nhưng…”
“Đi.” Bố Tần gật đầu: “Nhưng trên đường xảy ra tai nạn liên hoàn.”
Bạch Khải Gia cảm thấy tim mình bị móc ra, nước lạnh đang tràn vào.
“Cô ấy không nói với cháu.” Anh gần như không tìm được giọng nói nữa, trong đầu hiện lên bệnh án của Tần Ca, trang đầu ghi lý do ban đầu nhập viện là tai nạn xe.
“Đương nhiên nó sẽ không nói với cậu.” Bố Tần lại châm một điếu, hút một hơi thật sâu, “Nhưng đời người cũng khó nói lắm, nếu không có vụ tai nạn ấy, nó sẽ không phát hiện ra bệnh, có lẽ cũng không sống được đến bây giờ.”
“Cậu về trước đi.” Bố Tần chỉ vào thang máy: “Đi về trước đi.”
Bạch Khải Gia chỉ có thể rời đi, trước khi thang máy đóng lại, anh thấy bố Tần lại châm một điếu thuốc, người đàn ông sợ đau, luôn luôn vui vẻ này bây giờ lại tang thương như thế.
Hàng xóm về nhà đều chần chờ đánh giá gương mặt xa lạ dưới lầu, Bạch Khải Gia không phát hiện ra ánh mắt người khác, lẳng lặng đứng cả đêm.
Năm ấy mình lỡ hẹn, xin lỗi cậu.
Mình vốn cũng không đi sân bay.
Tiểu Ca nhà tôi đi sân bay rồi gặp tai nạn, nên mới phát hiện ra bệnh.
Thật sự là… rất ngốc.