Đơn li hôn được chấp thuận...
"Không thế...không thể nào như thế được..." Cố Thiên Thiên thật sự không dám tin tưởng, bản thân cùng Kỉ Tình cứ thế liền li hôn với nhau.
Quan trọng nhất là, khác với trong đủ loại suy nghĩ của nàng. Kết quả cuối cùng, thế mà lại là Kỉ Tình chủ động đề đơn li hôn!
Y thật sự hạ quyết tâm rồi? Chẳng phải y rất mê luyến nàng và gia sản của Cố gia hay sao?
Nhìn xem bộ dạng mê mang, nghi hoặc không rõ của Cố Thiên Thiên, cũng không nhiều lời, Kỉ Tình liền xoay người lại, hướng Cố lão gia khom lưng:"Ông nội..."
"Được rồi, không cần nói gì cả." Mặc dù vẫn còn sốc một chút, nhưng không uổng công là người trải qua sóng to gió lớn, Cố lão gia ngay lập tức liền đã hồi phục tinh thần.
Chỉ là, ánh mắt khi nhìn Kỉ Tình lại có chút day dứt:"Từ đầu tới cuối đều là ông nội không đúng, kiên quyết ép con cùng Thiên Thiên phải lấy nhau. Ông cứ nghĩ, chỉ cần thời gian trôi qua, hai đứa sớm muộn cũng sẽ nảy sinh tình cảm."
"Nhưng rốt cuộc, dưa hái xanh không ngọt, khống chỉ không khiến các con yêu nhau, mà lại còn đi đến bước đường này. Cũng đã nửa năm, đủ để chứng minh hết thảy rồi. Lần này, ông nội ủng hộ quyết định của con."
"Ủng hộ con và Thiên Thiên li hôn."
Tất cả những lời muốn nói đều bị Cố lão gia nói ra trước. Bàn tay chậm rãi được ông nắm lấy, ông liền ôn hòa nói với y:"Nhưng đừng sợ, dù không còn là chồng của Thiên Thiên. Con vẫn như cũ là người Cố gia, là cháu nội của ông."
"Cảm ơn ông, ông nội." Đây là những lời duy nhất Kỉ Tình có thể thay nguyên chủ nói ra bằng chân tâm thật ý của mình.
Sau đó, cũng không nán lại lâu, Kỉ Tình liền thu xếp hành lý, rời khỏi Cố gia dưới sự níu kéo của Cố lão gia. Cho đến khi y hứa mỗi tuần đều sẽ về thăm ông hai lần, ông mới chịu để cho y đi.
Vừa rời khỏi biệt thự, Kỉ Tình liền ở bên đường đón xe, trực tiếp đi đến một chỗ khách sạn năm sao cách đó mấy cây số, thuê một gian phòng tổng thống với giá 1 vạn nguyên một ngày.
Kỉ Tình chưa bao giờ là người keo kiệt, hiện tại có tiền, y căn bản chưa từng nghĩ phải bạc đãi chính mình. Dù sao tiền còn nhiều, y cũng không ở lại thế giới này bao lâu nữa.
Chỉ là vừa mới vào tới khách sạn, tắm rửa xong, chuông cửa của Kỉ Tình đã bị người bấm vang.
Mang theo một thân lãnh khí đi ra, thông qua mắt mèo nhìn thấy Cố Thừa Trạch đang một mặt gấp rút đứng bên ngoài, Kỉ Tình hơi khiêu mi, quả quyết đưa tay mở cửa.
Nhìn thấy Kỉ Tình mở cửa, không kịp phòng ngừa, Cố Thừa Trạch liền sững sờ tại chỗ, bàn tay cứng đờ giữa không trung, gõ xuống cũng không được mà thu lại cũng không xong.
Nhưng cũng may, không để hắn lúng túng quá lâu, Kỉ Tình liền đã mở miệng nói:"Tới rồi?"
Lúc này, Kỉ Tình cũng phát hiện ra trên người Cố Thừa Trạch đang truyền tới mùi rượu nhàn nhạt. Vì vậy, y liền nghiêng người, nhường chỗ cho hắn đi vào.
"Vào trong đi."
"Tôi nghe ông nội nói anh dọn khỏi biệt thự..." Cũng không chối từ, Cố Thừa Trạch liền bước vào, chỉ là, ánh mắt lại không dám nhìn thẳng vào người Kỉ Tình, mà là bốn phía quan sát.
Bởi vì vừa tắm xong, trên người Kỉ Tình chỉ khoác hờ một chiếc khăn tắm. Mái tóc chỉ được lau sơ qua, nên vẫn còn có chút ẩm ướt, khiến nước hóa thành chuỗi, từng giọt từng giọt chảy xuống trên bả vai đơn bạc.
Bất tri bất giác lại khiến đáy lòng Cố Thừa Trạch nhộn nhạo không yên.
Có lẽ là do uống rượu hơi nhiều...
"Anh thật sự cùng chị tôi li dị rồi sao?"
Không phát hiện thái độ khác thường của Cố Thừa Trạch, Kỉ Tình liền gật đầu, song lại có chút nghi ngờ hỏi:"Sao cậu lại biết tôi đang ở đây?"
Cái tên này ở trên người y gắn định vị à?
"Không phải như anh nghĩ đâu." Nhìn ra thần sắc hoài nghi trong mắt người đối diện, Cố Thừa Trạch liền vội vã xua tay, giải thích:"Khách sạn này...là do tôi mở.".
"........................" Trùng hợp như vậy?
Lúc này, Kỉ Tình cũng cảm thấy có chút bất khả tư nghị. Nhưng đối với tài lực của Cố gia không chút hoài nghi, cho nên, y cũng chỉ có thể thừa nhận, thế giới này đôi khi chính là nhỏ như vậy.
"Cậu làm gì cứ nhìn xuống sàn mãi vậy?" Rốt cuộc cũng chú ý tới biểu hiện kỳ lạ của Cố Thừa Trạch, Kỉ Tình liền cau mày hỏi. Đồng thời lại cảm thấy có phần khó hiểu.
Rõ ràng trong phòng có bật máy lạnh kia mà, sao trên trán của hắn lại đổ nhiều mồ hôi như vậy? Rất nóng sao?
Bị Kỉ Tình phát hiện dị trạng, Cố Thừa Trạch liền vội vàng cúi đầu thấp hơn. Chỉ là, không biết có phải đầu óc bị rượu làm úng hay không, lời nói của hắn lại đột ngột trở nên có chút không giống chính mình.
"Kỉ Tình...kế tiếp anh dự định thế nào..." Ngồi ở trên giường, Cố Thừa Trạch lại có chút đứng ngồi không yên.
Lúc này, mơ hồ cảm thấy cơ hội tới, Kỉ Tình liền đột ngột quay đầu, không cho Cố Thừa Trạch phòng bị liền đã thẳng thừng hỏi:"Cậu yêu tôi sao?"
Câu hỏi này tựa như sét đánh ngang tai, làm đầu óc Cố Thừa Trạch trực tiếp chết máy. Nhất là khi Kỉ Tình còn rũ mắt, lặp lại lần nữa.
"Cậu yêu tôi sao, Cố Thừa Trạch?"
Tim đập như trống bỏi, khí huyết toàn thân giống như đều đang dồn về trên não, khiến trong đầu Cố Thừa Trạch có thứ gì đó vừa 'ong' một tiếng, vỡ nát. Hô hấp đối với hắn bây giờ, tựa hồ cũng có chút khó khăn.
Lấy hết dũng khí, Cố Thừa Trạch mới có thể lén nâng mắt nhìn sang Kỉ Tình. Nhưng không ngờ, lại trùng hợp cùng ánh mắt của y tương đối, khiến gương mặt của hắn trong nháy mắt lại càng đỏ hơn.
**Cố thiếu nữ vẫn ngượng ngùng như ngày nào. Nhưng lúc lên giường thì...