Loại cảm giác này vô cùng đáng sợ, khiến hắn ngay tức khắc cũng không dám cùng Độc Cô Vô Song dây dưa nữa, cưỡng ép đem chân khí chấn đoạn, vội vã rút tay lại, nhanh chóng xoay người, lớn tiếng quát:"Đi!"
Một chữ này, là nói với hai người Liên Ngân.
Mặc dù luyến tiếc nhìn trọng kiếm cắm trên đất, song, Liên Ngân vẫn là dứt khoát ôm lấy eo của Thẩm Thiên Xu. Thân ảnh tựa như lưu quang, trong nháy mắt liền đạp không, rơi vào trên mái nhà của chủ viện, hướng về ngoài phủ lao nhanh.
Cùng lúc đó, sau khi thoái lui, Huyết Thừa Phong cũng lập tức dùng khinh công bay lên, muốn nối tiếp bước chân của Liên Ngân.
"Có qua mà không có lại, như vậy thật sự là rất không lễ phép. Cho nên, phần hạ lễ này, xin nhận." Mắt lạnh nhìn Huyết Thừa Phong, Độc Cô Vô Song liền nhấc tay.
Trong nháy mắt, trọng kiếm đang ghim chặt vào mặt đất cũng liền lập tức chấn động. Chân khí cuồn cuộn như sóng to gió lớn đã nhanh chóng cuốn lấy chuôi kiếm. Khiến trọng kiếm bay lên, tựa như thiểm điện đánh thẳng về phía bóng lưng của gã.
Phía sau truyền tới tiếng xé gió, mang theo cảm giác áp bách nguy hiểm. Huyết Thừa Phong rất muốn né tránh, nhưng ngặt nỗi, tốc độ của trọng kiếm lại quá nhanh.
'Phập' một tiếng, lưỡi kiếm liền phá vỡ tầng tầng kình khí bảo hộ quanh người gã, trực tiếp đem bả vai của gã đâm xuyên.
Máu tươi vẩy ra, cố nhịn xuống đau đớn, Huyết Thừa Phong liền điều động chân khí, cưỡng ép đem trọng kiếm đẩy ra khỏi da thịt.
Một tiếng 'leng keng' vang lên, trọng kiếm liền lập tức rơi xuống đất. Mà thân ảnh của gã, trong chớp nhoáng cũng biến mất tại chân trời.
Lúc này, theo Huyết Thừa Phong chật vật đào vong, từ trong bóng tối xung quanh, lại có một đám hắc y nhân trên dưới mấy mươi người vô thanh vô tức xuất hiện. Cung kính quỳ gối trước mặt Độc Cô Vô Song.
Trong đó, một tên hắc y nhân rõ ràng là thủ lĩnh của những người khác cũng đã đứng ra, có điểm khó hiểu mà lĩnh giáo:"Chủ thượng, tại sao ngài lại không trực tiếp xử lý bọn họ?"
Đây là một vấn đề mà gã nghĩ nát óc cũng không ra.
Với võ công của chủ thượng, muốn trảm sát bọn họ căn bản liền là chuyện vô cùng đơn giản. Vì sao một kiếm vừa nãy lại cố tình đánh lệch ra, thả Huyết Thừa Phong chạy trốn?
"Dưới chân thiên tử, làm việc không nên quá ngang ngược." Lắc đầu, Độc Cô Vô Song liền bình tĩnh khiêu mi:"Chuyện để ngươi làm, đã làm xong?"
"Bẩm chủ thượng, ta đã làm theo lời ngài giao phó, đem phong thư đưa cho thống lĩnh đại nhân. Ngài ấy lúc này đã mang theo cấm vệ quân chặn ở bên ngoài, bao vây vương phủ ngoài trăm trượng. Nếu không có gì ngoài ý muốn, ba kẻ đó, có mọc cánh cũng khó thoát."
Võ công có cao hơn đi nữa, chung quy vẫn chỉ là phàm nhân. Đứng trước vô số cấm quân cung tiễn đầy đủ, được huấn luyện nghiêm minh. Thì nhất định cũng phải quỳ.
Nhìn thấy thần sắc muốn nói lại thôi trên mặt đối phương, Độc Cô Vô Song liền lập tức hiểu rõ, gã đang nghi hoặc điều gì.
Tâm trạng không tồi, hắn cũng rất có kiên nhẫn giải thích:"Vốn bổn vương chỉ định dùng cấm vệ quân bắt giữ đạo chích đột nhập vương phủ. Nhưng không ngờ, lại tùy tiện hốt được một mẻ lớn, đem gian phu dâm phụ đều bắt ra."
Há miệng, khi nói đến vế sau, trên gương mặt thanh lãnh của Độc Cô Vô Song lúc này, cư nhiên lại không nhịn được, xuất hiện một nụ cười nghiền ngẫm. Có điều, chỉ vừa mới lướt qua liền đã lập tức tan biến.
"Người ở kinh thành, gặp chuyện không giải quyết được, liền cứ đem cấm vệ quân dời ra."
Chiêu số này, hắn là học được từ một người... Tuy tương đối vô sỉ, nhưng thắng ở hữu dụng.
Chỉ là, việc này, trái lại lại làm hắc y nhân càng thêm mê man:"Như vậy, chủ thượng, cấm vệ quân là người của bệ hạ, ngài rốt cuộc đã viết gì trong thư mà lại có thể điều động bọn họ được vậy?"
"Cũng không có gì." Nhẹ lắc đầu, Độc Cô Vô Song liền trầm giọng:"Ta chỉ nói, có kẻ khả nghi nửa đêm đột nhập vương phủ, nghi ngờ là gian tế nước khác phái tới, có mưu đồ tạo phản, ám hại bệ hạ mà thôi."
"....................." Nghe xong những lời này, không hiểu vì sao, hắc y nhân lại cảm thấy, chủ thượng thay đổi.
Gã thật sự rất muốn nói với đối phương một câu: Chủ thượng, xin đừng quên mất thiết lập nhân vật của mình. Ngài mới là người có mưu đồ tạo phản lớn nhất ở đây!
Không ngoài dự đoán của Độc Cô Vô Song, rời khỏi vương phủ không lâu, dưới sự vây công của cấm vệ quân, Huyết Thừa Phong lẫn Liên Ngân đều bị cung tiễn bắn trọng thương, song song bị bắt. Ngay cả Thẩm Thiên Xu cũng đều không thoát được nạn.
Cả ba bị áp giải vào ngục giam, giao cho đại lý tự xử lý. Cuối cùng, liền bị phán tội làm loạn kỷ cương trong kinh thành, cùng với mưu hại hoàng thân quốc thích mà phán tội chung thân.
Kỳ thực, bọn họ vốn dĩ phải mang tội chết. Nhưng không muốn bọn họ chết nhanh như vậy, Độc Cô Vô Song liền âm thầm vận dụng một chút nhân mạch, đem tội danh sửa đổi.
Có điều, ngoài mặt là thế, nhưng sự thật ở bên trong, chung quy vẫn không thoát được tai mắt của đám đại nhân vật trong kinh thành.
Tất cả đều biết, Ninh thân vương bị thê tử cắm sừng, còn giữa đêm bỏ trốn cùng dã nam nhân.
Đáng nói nhất chính là, Ninh thân vương giống như còn rất mê luyến nàng, cam nguyện tìm cách giảm nhẹ tội cho nàng.
Nhất thời, Ninh thân vương lại lần nữa trở thành trò cười trà dư tửu hậu của đám người.
Nhưng mặc kệ người khác suy nghĩ gì, lúc này, Độc Cô Vô Song lại tương đối đau đầu. Bởi vì đã sắp một tháng trời, hắn không được gặp Kỉ Tình.
**Bây giờ mới biết nhớ sư tôn à? Xin lỗi, nhưng sư tôn đang nằm ngủ ở trong lòng ta đây.