• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm hôm sau, Vinh Cẩn Du tỉnh dậy liền thấy đôi mắt gấu trúc của Tiêu Duẫn, ngồi xổm trên boong thuyền phơi nắng...

Tiếp theo, lại thấy được ba đôi mắt gấu trúc khác. Đột nhiên cảm thấy có chút kì quái, chính mình rõ ràng ngủ rất ngon, chẳng lẽ tất cả các nàng đều bởi vì say tàu mà mất ngủ?

Bởi vì rối rắm đêm qua, trừ bỏ Vinh Cẩn Du, tất cả những người còn lại nhẹ hoặc nặng đều mang một đôi mắt gấu trúc. Tiêu Duẫn cũng rất nặng, Thủy Ảnh và Đào Yêu vẫn còn tốt, người nghiêm trọng nhất chính là Lâu Ngữ Ngưng.

Thủy Ảnh và Đào Yêu tuy là vì tiểu thư mà sầu lo vạn phần, nhưng dù sao đây cũng không phải là chuyện mình có thể quản. Ngẫm lại cũng liền thôi, cho nên đầu hôm rối rắm, sau nửa đêm liền ngủ thϊếp đi.

Lâu Ngữ Ngưng cơ hồ là suy nghĩ cả đêm, vừa mới quyết định được tâm ý của mình thì trời cũng gần sáng, liền ngủ một chút. Nàng đoán Vinh Ngọc bọn họ chắc hẳn đã thức dậy, cũng liền rời giường, lúc này thấy Vinh Ngọc tinh thần phấn chấn, liền cũng cảm thấy có tinh thần hơn.


"Chào buổi sáng, sao tất cả mọi người đều thức sớm hơn ta vậy, chẳng lẽ là ta dậy trễ? Các ngươi sao thoạt nhìn đều là bộ dáng ngủ không ngon, là do say tàu hay mất ngủ a ?" Vinh Cẩn Du một bên cùng mọi người chào hỏi, một bên nhìn mặt trời, nghĩ thầm 'Chẳng lẽ là do mình thức trễ? bây giờ trời vẫn chưa nắng, mặt trời vẫn chưa lên hẳn a'.

"Hừ, còn tự biết bản thân thức trễ." Thủy Ảnh thật sự đến chết cũng không muốn buông tha một cơ hội đả kích Vinh Cẩn Du nào.

Thủy Ảnh nghĩ, nếu về sau trong lòng tiểu thư chỉ nghĩ tới tên dâʍ tặc này, liền không khỏi tích tụ vô vàn oán hận.

"Thủy Ảnh, không được vô lễ. Vinh Ngọc không cần cùng nàng so đo, chỉ là có chút hiểu lầm, nàng ấy cũng không có ác ý gì, ta sẽ giải thích với nàng ấy sau." Không đợi mọi người phải ứng lại, Lâu Ngữ Ngưng liền lên tiếng răn dạy Thủy Ảnh, ngược lại làm cho Vinh Cẩn Du cảm thấy có chút xấu hổ.


"A, không có việc gì, ta tất nhiên sẽ không để ý." Vinh Cẩn Du bất đắc dĩ nói. Ngẫm lại chính mình quang minh chính đại phi lễ với con gái nhà người ta, dù nhìn thế nào cũng không phải. Có cơ hội nhất định phải cùng Thủy Ảnh giải quyết mâu thuẫn, luôn đắc tội với nhiều người như vậy là không tốt.

"Thuyền sắp cập bến, ta biết Tần Hoài có một tửu lâu không tệ, chúng ta cùng nhau đi ăn chút gì đi, thuận tiện cũng có thể tâm sự thêm nhiều thứ." Lâu Ngữ Ngưng không muốn cùng Vinh Ngọc tách ra, càng muốn tìm thêm chút cơ hội để hiểu rõ hắn, dù sao bây giờ mình vẫn không biết một chút gì về hắn cả.

"Được, dù sao mấy ngày nay cũng rảnh rỗi." Vinh Cẩn Du ra vẻ thoái mái đáp.

Vinh Cẩn Du nhóm năm người do Đào Yêu dẫn đường, đi tới Hoài An Nhai - tửu lâu to nhất nơi đây. Sau khi ngồi xuống Lâu Ngữ Ngưng liền giới thiệu một chút về các món ăn đặc sản, những cảnh đẹp nổi tiếng nơi đây, nói là nhất định sẽ dẫn bọn hắn đến đó chơi.


Trò chuyện xong, Lâu Ngữ Ngưng liền đi vào những chủ đề mà mình thắc mắc muốn tìm hiểu rõ.

"Vinh Ngọc nguyên quán Trường An, vì sao bây giờ lại sống tại Hàng Châu? Chẳng lẽ người trong lòng ngươi ở đó ?" Lâu Ngữ Ngưng không dấu vết, giống như nói đùa để hỏi vấn đề bản thân đang muốn biết.

Nếu luận về tâm kế, Lâu Ngữ Ngưng xếp thứ hai thì người thứ nhất chắc chắn là Cố Tư Mẫn. Đây chính là hai nữ nhân quyền cao chức trọng, chỉ sợ là các nàng ngày sau mới có thể nghĩ tới, chính bản thân lại đều vì cùng một nữ nhân mà luân hãm.

"Ngữ Ngưng lại trêu chọc ta, tay ăn chơi như ta thì làm sao lại có người trong lòng đây? Chẳng qua là vì bản thân ham chơi ở Hàng Châu nên mới buôn bán một chút thôi." Vinh Cẩn Du thấy Thủy Ảnh thoáng hiện lên vẻ mặt khinh bỉ, khi nói ra lời này không khỏi có chút cảm thấy hờn dỗi.
"Ân, Vinh Ngọc sao lại nói bản thân như vậy, ngươi trong mắt ta cũng không phải là người như vậy đâu." Lâu Ngữ Ngưng khinh quét mắt liếc Thủy Ảnh một cái, nhìn vẻ mặt này liền biết Vinh Ngọc là đang cố ý trêu chọc Thủy Ảnh một chút.

"Sao? Vậy không biết trong mắt Ngữ Ngưng ta là người thế nào ?" Vinh Cẩn Du không chút để ý hỏi.

"Thông minh chính trực, thong dong bình tĩnh, khiêm tốn, không biết ta nói có đúng vậy không ?" Lúc này Vinh Cẩn Du trong mắt Lâu Ngữ Ngưng có rất nhiều ưu điểm, bên cạnh cũng có rất nhiều nghi vấn tồn tại trong lòng.

Đối với một người được bồi dưỡng mưu lược chính trị từ nhỏ mà nói thì nhìn ai cũng đều cảm thấy ngờ vực vô căn cứ cùng băn khoăn. Muốn nắm giữ mọi việc trong tay cần phải có thủ đoạn, thời điểm Lâu Ngữ Ngưng đối đãi Vinh Cẩn Du cũng không khỏi có chút không minh bạch cùng nghi vấn.
"Xem như là vậy, thế không biết Ngữ Ngưng tại sao lại nghĩ như vậy? Cho rằng ta không phải là tên háo sắc chiếm tiện nghi người khác ?" Vinh Cẩn Du khi nói cũng cũng không quên liếc Thủy Ảnh một cái.

"Bởi vì ánh mắt ngươi thật trong sáng, vô cùng thuần khiết, không giống mấy tên đăng đồ lãng tử bình thường, chẳng qua chỉ là vẻ bên ngoài, bên trong thực chất là một kẻ háo sắc. Ngươi lại đẹp như quan ngọc*, anh tuấn tiêu sái, khiến nhiều nữ tử ái mộ, làm sao lại tự đi tìm đến một nữ tử mà phi lễ đây ?" Nói đến đây, Lâu Ngữ Ngưng mới hiểu được, Vinh Ngọc đây là đang muốn mượn việc này để giảm bớt hiểu lầm trong lòng Thủy Ảnh.

*Quan ngọc: từ ngữ dùng để chỉ những người đàn ông có nhan sắc đẹp.

"Ngữ Ngưng quả nhiên là người thông minh, nàng hiểu được như vậy, ta cũng không cần phải nói nhiều." Vinh Cẩn Du hơi hơi cong lên khóe môi cười nói.
Lâu Ngữ Ngưng này cũng không phải là người đơn giản, thông minh như vậy thật sự chỉ là một tiểu thư khuê các thôi sao? Vinh Cẩn Du bởi vì cuộc đối thoại giữa mình và Lâu Ngữ Ngưng mà trong lòng không khỏi nảy sinh nghi hoặc.

Lúc này Lâu Ngữ Ngưng cũng đang nghi ngờ, hắn thật sự chỉ là một tên nhà giàu ham chơi?

Nếu muốn bàn luận tiếp về chuyện này, Lâu Ngữ Ngưng tất nhiên vẫn hy vọng hắn chỉ đơn giản là một tên nhà giàu ham chơi, người như vậy đối với nàng mà nói mới thật sự là điều an toàn. Lâu ngày bồi dưỡng cho nên thần kinh nhạy bén cùng nghi ngờ, quả nhiên đây không phải chuyện ngày một ngày hai có thể thay đổi.

Lâu Ngữ Ngưng mỉm cười, nói: "Việc này không đề cập tới nữa, kia không biết Vinh Ngọc ở Hàng Châu buôn bán về cái gì? Đối với chuyện buôn bán ta cũng rất có hứng thú."
"Ta ở ven hồ Tây Tử mở một Tây Tử Các, đây cũng chỉ là nơi văn nhân tụ họp, ngâm thơ đánh đàn. Bây giờ vẫn còn đang trang hoàng chưa khai trương, cho nên mới có thời gian rảnh đến Tần Hoài du ngoạn." Vinh Cẩn Du đối với Tây Tử Các vẫn tương đối xem trọng.

"Ồ, Vinh Ngọc quả nhiên là người phong nhã. Nghĩ đến ta mỗi ngày đều ở trong sơn trang, thật là nhàm chán. Lần này đến Tần Hoài du ngoạn có thể gặp được ngươi, ta thật sự cao hứng, sau này Ngữ Ngưng nhất định là phải đến du ngoạn một phen, Vinh Ngọc cần phải chiêu đãi ta thật tốt." Lúc này Lâu Ngữ Ngưng đã quyết định phải đi đến Tây Tử Các xem thử mới được.

"Đó là tất nhiên, nói đến Tần Hoài, Ngữ Ngưng so với ta quen thuộc hơn rất nhiều, vậy những ngày còn lại cần phải phiền Ngữ Ngưng làm bạn dẫn đường." Hai người hưng trí bừng bừng nói chuyện phiếm với nhau, có rất nhiều cảm xúc, ba người bên cạnh đều bị bỏ rơi ở một bên.
Đêm đó cáo biệt xong trở về, Lâu Ngữ Ngưng liền phân phó Thủy Ảnh phái người điều tra bối cảnh Vinh Ngọc.

"Thủy Ảnh, ngươi phái người đi điều tra bối cảnh gia đình Vinh Ngọc, càng chi tiết càng tốt." Lâu Ngữ Ngưng thản nhiên phân phó, phảng phất như điều tra một người bình thường, không lộ ra một tia khẩn trương hay lo lắng.

"Vâng. Tiểu thư, ta có một câu không biết có nên nói ra không ?" Thủy Ảnh nghi ngờ vì sao tiểu thư lại đối với Vinh Ngọc có tình ý, nhưng hiện tại lại khôi phục vẻ thong dong bình tĩnh, khiến cho Thủy Ảnh không thể hiểu được. Tuy rằng bản thân đối với phân phó của tiểu thư không có ý kiến gì, nhưng lần này vẫn muốn hỏi đến .

"Ngươi là muốn hỏi cái nhìn của ta về Vinh Ngọc ?" Lâu Ngữ Ngưng tự biết biểu hiện hôm ấy của mình quá mức lộ liễu, tình mình đối với Vinh Ngọc, sợ là không thể gạt được. Đây cũng là chuyện tốt, dù sao cũng là người bên mình, thật sự cũng không cần giấu diếm.
"Vâng, tiểu thư thông minh, chuyện gì cũng đều có thể nắm bắt chính xác, không biết lần này là vì sao ?" Thuỷ Ảnh vẫn như cũ không thể hiểu được phản ứng của tiểu thư hôm ấy.

"Thủy Ảnh, ngươi cùng Đào Yêu từ nhỏ đã đi theo bên người ta, thân thế của ta các người đều biết rõ. Nếu luận về tuổi, ngươi thật ra lớn hơn ta hai tuổi, ta vẫn luôn là người ra lệnh cho tỷ muội các ngươi, có một số việc cũng không muốn giấu các ngươi. Lần này cũng là như thế, ta quả thật là đã động tình, không thể kiềm chế được bản thân. Cho nên ta không muốn lại thấy ngươi đối với Vinh Ngọc có thành kiến hay khó xử, ngươi hiểu không ?" Lâu Ngữ Ngưng nói xong lời này tựa như dùng toàn bộ sức lực, có chút trầm tĩnh lại.

Thủy Ảnh chưa từng thấy tiểu thư thẳng thắn bộ lộ tình cảm như thế. Phần lớn sự việc, tiểu thư quả thật chưa từng giấu mình và Đào Yêu, đối xử với hai nàng cũng khác với thân phận chủ tớ rất nhiều. Chỉ là tiểu thư mang nhiều tâm sự, mọi chuyện đều bị nàng ẩn sâu dưới đáy lòng, mà những tâm sự này đều chỉ có mình nàng biết được.
"Vâng, Thủy Ảnh đã hiểu. Vậy tiểu thư sớm nghỉ ngơi, Thủy Ảnh trước cáo lui." Đã nói đến nước này Thủy Ảnh còn có thể có cái gì không rõ đây? Cho dù mình chưa bao giờ trải qua tình yêu, nhưng tình đơn phương sâu đậm này nàng vẫn biết đến, xem phản ứng khác thường hai ngày nay của tiểu thư, cũng càng thêm hiểu rõ.

---------------Hết chương 19---------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK