• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tằng Uyên Minh hiền giả triều nhà Tấn từng nói:

“Thịnh niên bất trùng lai,

Nhất nhật nan tái thần,

Cập thời đương miễn lệ,

Tuế nguyệt bất đãi nhân.”

Tạm dịch:

“Được mùa chẳng được mãi,

Một ngày khó trở lại,

Kịp thời ráng gắng sức,

Tuế nguyệt chẳng chờ ai.”

Thanh xuân thiếu niên vô cùng ngắn ngủi, năm tháng thấm thoát thoi đưa chẳng mấy chốc lại một năm nữa trôi qua.

Lúc này Vinh Cẩn Du đã bước sang tuổi mười tám.

Từ ngày thu nhận Tiêu Duẫn làm thuộc hạ về sau, Vinh Cẩn Du và Tiêu Duẫn vì sự an toàn của ngày sau mà suy tính, mỗi ngày chăm chỉ dậy sớm luyện võ.

Hôm nay, Tử Dương Chân Nhân gọi Vinh Cẩn Du vào phòng thương lượng một chút sự tình.

Tử Dương Chân Nhân nhìn Vinh Cẩn Du, nghiêm túc nói: “Tiểu Vinh tử, ngươi bây giờ cũng không còn nhỏ. Vinh Vương gia sắp tới có khả năng sẽ đón ngươi về nhà, suy cho cùng thì ngươi cũng là quý nam*, thân phận này, địa vị này, có một số việc ngươi nhất định không thể có nửa điểm sai sót.”




*Quý nam: con trai duy nhất, con một trong gia đình.

Đây là những lời nghiêm túc hiếm hoi của Tử Dương Chân Nhân trong những năm qua.

Vinh Cẩn Du gật đầu, nói: “Vâng, ta cũng biết, sắp đến rồi sao? Cái gì tới thì chung quy cũng sẽ tới.”

Nếu như sóng gió phong ba nhất định phải đến thì cũng không thể ngăn cản được, nhưng vạn lần mong sao đừng đến quá mức mãnh liệt. Ta thật sự sợ hãi, sợ chính mình không thể chịu nổi trước những thứ vinh hoa phú quý này.

“Đúng vậy, ngươi đã mười tám tuổi, vậy gần nhất ngươi có tính toán gì không ?”

Tử Dương Chân Nhân có chút lo sợ khi Vinh Cẩn Du về nhà sẽ bị bại lộ thân phận thật sự.

“Được, vậy trước tiên ta sẽ xuống núi , nếu gia phụ có tới hỏi thì làm phiền sư phụ giúp ta đối phó.” Vinh Cẩn Du biết dù sớm hay muộn cũng sẽ có ngày này.


Nàng đã sớm nghĩ kỹ rồi, đến lúc đó trước tiên sẽ xuống núi, sau đó sẽ rèn luyện một chút khả năng buôn bán cùng xây dựng thế lực cho riêng mình. Dù sao ở thời đại này ta không phạm người, người cũng không phạm ta, thay vì bị người khi dễ thì không bằng ta ức hϊếp kẻ khác trước, vận mệnh chung quy tự mình quyết định mới là thích hợp nhất.

Về phần Vinh phụ, chỉ cần sư phụ nói mấy câu, nói ta ra ngoài du ngoạn là được.

“Được, hay cho Vinh Cẩn Du ngươi, hay cho nhi tử Vinh Vương gia ngươi, ngươi phải nhớ kỹ rằng trên đời này không tồn tại dị giới thời không, Vinh Vương gia chỉ có một nhi tử đó là Vinh Cẩn Du ngươi. Nhìn ngươi mấy năm nay công lực đã tiến bộ rất nhiều, cũng đã trưởng thành, ổn trọng không ít, vi sư thật sự vui mừng cho ngươi, như vậy ta cũng có thể yên tâm để ngươi xuống núi.”


Tử Dương Chân Nhân có chút không muốn rời xa đồ đệ, nhìn như phiền muộn lại tựa như thương cảm.

“Đa tạ sư phụ, công ơn dạy dỗ bao năm qua của người Cẩn Du chắc chắn sẽ không quên."

Nhớ đến những kỉ niệm cùng sư phụ sống nương tựa lẫn nhau qua ngày những năm qua, nói xong Vinh Cẩn Du liền quỳ xuống dập đầu ba lạy với Tử Dương Chân Nhân.

“Đứng lên đi, hết thảy đều do số mệnh.”

Lại nữa rồi, sư phụ lại đang tụng những bài kinh quen thuộc ấy.

Nhớ trước đây Vinh Cẩn Du có một đoạn thời gian khá dài đánh chết vẫn cho rằng vị đạo trưởng này là thần côn*.  Đương nhiên những lời này chỉ dám nghĩ thầm, trăm triệu lần không thể nói ra bằng không thiên hạ ắt sẽ đại loạn.

*Thần côn: chỉ những kẻ mạo danh thần thánh để gạt người.

“Vâng, chờ đệ tử thu xếp ổn thỏa hết thảy mọi thứ sư phụ nhất định phải cùng ta du ngoạn a.”
Sư phụ từ trước đến nay thích đi ngao du khắp nơi nhưng từ khi mình đến đây thì không xuống núi nữa, như vậy khi mình đi sư phụ cũng có thể đi du ngoạn khắp nơi.Vinh Cẩn Du cũng không nỡ rời xa sư phụ, tuy rằng ngài ấy nhiều thói hư tật xấu nhưng dù sao đây cũng là người thân duy nhất của nàng ở thế giới này.

Tử Dương Chân Nhân gật đầu, hỏi: “Khi nào ngươi đi? Đi đến nơi nào ?”

Vinh Cẩn Du suy nghĩ một chút, nói: “Sáng mai ta sẽ lên đường, dân gian thường nói: Trên có thiên đàng dưới có Tô Hàng, nơi đó thanh lâu thuyền hoa đều rất phổ biến, văn nhân mặc khách (thi sĩ và văn sĩ) nhiều không đếm xuể, kinh tế mậu dịch lại vô cùng phồn vinh, cho nên ta chắc hẳn sẽ đi đến Tô Hàng.”

Thứ nhất, muốn lập nghiệp buôn bán kiếm tiền tất nhiên phải chọn mảnh đất phồn hoa, trừ kinh thành không thể đi thì nơi mà đường thủy vô cùng thuận lợi và phát triển này đương nhiên là lựa chọn hàng đầu.
Thứ hai, ngoài việc cân nhắc nơi lập nghiệp còn phải xem xét lộ trình, bây giờ không giống trước kia ngủ một giờ liền tới nơi, ở đây nói nhàn nhã cưỡi ngựa thì ít nhất cũng phải trên dưới hai tháng.

Thứ ba, còn có thể nhìn xem tên Lý An Năm kia là dạng nhân vật gì.

“Được, sáng mai liền lên đường đi.”

Vinh Cẩn Du nghĩ Tử Dương Chân Nhân chắc sẽ hiểu cho nàng, rốt cuộc làm sư đồ mấy năm nay không phải để trưng.”

“Ta trước đi nói cho Tiêu Duẫn, nhân tiện thu dọn một ít đồ, miễn cho đến lúc đi lại cuống cuồng quên trước quên sau.”

Vinh Cẩn Du nói cho Tiêu Duẫn lộ trình cùng đái khái kế hoạch xuất hành, sau đó từng người đi chuẩn bị.

Sáng hôm sau, hai người các nàng mang theo hàng lý chuẩn bị xuống núi, vì sao lại nói là chuẩn bị? Bởi vì Tử Dương Chân Nhân còn chưa chuẩn bị tốt a.
“Ai, đồ nhi, bây giờ ngươi phải xuống núi, vi sư thật sự luyến tiếc ngươi a.”

“Sư phụ, không sao đâu, ta nhất định sẽ trở về thăm ngài.” Nhìn sư phụ nước mắt rưng rưng, bộ dáng lưu luyến không rời, rõ ràng là ‘Ta rất lo lắng và lưu luyến' a.

“Ai, đồ nhi, vi sư cũng không có thứ gì tốt cho ngươi, cái này ngươi cầm lấy dùng làm lộ phí đi.” Nói xong sư phụ đưa cho ta một món đồ sáng lấp lánh.

“Di, lão nhân, ngài không sợ ta bị cướp sao ?” Cư nhiên lại đưa dạ minh châu cho ta.

*Dạ minh châu là bảo vật quý giá chuyên dụng của Hoàng gia cổ đại Trung Quốc.

“Ơ, tại sao lại bị cướp? Một chút ngươi tới trấn phía trên liền trực tiếp đổi ra bạc là được a.” Như vậy thì làm sao bị cướp được?

“Ách, nhưng lão nhân ngài có thấy qua người nào mặc quần áo tả tơi mà đi đổi dạ minh châu sao? Nếu như không bị cướp thì cũng sẽ bị xem là kẻ trộm cướp mà bắt lại đi ?” Thật không biết ngài ấy nghĩ thế nào, không thể trực tiếp đưa bạc cho nàng sao?
“Ơ kìa, nào có quần áo tả tơi, chỉ có vài chỗ vá nhỏ thôi sao.” Tử Dương Chân Nhân ủy khuất phản bác.

“..... Còn không phải đều do ngài sao, ta nói còn không phải đi, ngài nói đi giặc y phục cho ta, kết quả hai đầu ngón tay ta còn có thể xuyên thủng qua y phục, những kiện y phục lành lặn đều bị ngài giặt thành từ trên xuống dưới không chỗ nào không rách, ta chỉ có thể xuống núi mua vài kiện y phục mới.”

Thật không hiểu tại sao ngài ấy đột nhiên lại quan tâm ta như vậy, rõ ràng chưa từng giặt y phục nhưng lại một hai đòi giặt y phục cho ta, còn nói đây là lần cuối cùng giặt y phục cho ta để bù đắp lúc trước nàng giặt quần áo cho lão, cuối cùng thành ra như vầy, miễn cưỡng vẫn còn có thể mặc được, lão lại còn vá thêm cho nàng mấy chỗ nữa.

May mắn thời điểm trước khi tiểu tử kia tới đây đã có người đem theo rất nhiều ngân phiếu, chắc là người của Vương phủ, sợ trên núi kham khổ nên mang theo để tiêu xài.
Sư phụ một phen nước mắt nước mũi tiễn ta cùng Tiêu Duẫn xuống chân núi, cứ như sắp tử biệt vậy, còn kéo Tiêu Duẫn lại dặn dò hắn hãy chiếu cố ta thật tốt, cuối cùng cũng không quên đem nước mắt nước mũi cọ hết lên trên người Tiêu Duẫn, nhìn bộ dáng này của ngài ấy người khác nhìn vào sẽ cho rằng hai người các nàng không có nhân tính, muốn vứt bỏ người già neo đơn.

“Được rồi, sư phụ, người trở về đi. Chúng ta lần này đi không phải sẽ không trở lại nữa, chờ ta tìm một nơi tốt rồi thu xếp hết mọi thứ xong ta sẽ viết thư cho người, người nhất định phải đến a. Còn nữa, chờ ta tìm được túc thế nhân duyên kia nhất định sẽ dẫn về cho lão nhân gia ngài gặp.”

Nàng dành hết toàn lực an ủi sư phụ, nếu không đến lúc trời tối ba người các nàng vẫn còn đứng ở sơn môn lôi lôi kéo kéo nhau.
“Thôi được rồi, cũng chỉ có thể làm như vậy, nhớ lúc trước ta ngậm đắng nuốt cay nuôi ngươi khôn lớn.....”

“--!~ ngừng... Người dùng từ gì vậy, là người nuôi ta từ nhỏ đến lớn sao ?” Hôm nay sao lại thế này? Chẳng lẽ đây là điềm báo sư phụ sắp già đến mức lú lẫn rồi sao?

“Được được, không dài dòng nữa, các ngươi mau đi đu nếu không sẽ trời tối.” Tử Dương Chân Nhân cố nén bi thương phất tay áo, thập phần tiêu sái.

“Ngài không biết xấu hổ mà còn nói nữa, chúng ta đi đây, ngài nhất định phải bảo trọng.” Nếu không phải lão nhân gia ngài lải nhải, khóc đến hoa dung thất sắc* thì chúng ta đã sớm đến trấn trên.

*Hoa dung thất sắc: Tái mặt đi vì sợ hãi đột ngột -> ý của câu trên là khóc đến xanh mặt.

“Được, ngươi nhớ rõ nhất định phải dẫn túc thế nhân duyên kia của ngươi tới gặp ta nha.” Tử Dương Chân Nhân vẫn không quên dặn dò, Vinh Cẩn Du lại một lần nữa vô cùng cảm thấy người già thật sự rất dong dài.
“Đã biết.” Không để ý ngài ấy nữa, liền kéo Tiêu Duẫn xuất phát lên đường. Không quan tâm ngài ấy hò hét phía sau, vẫn ngẩng cao đầu đi về phía trước.

Cuộc sống mới sắp bắt đầu rồi.

Kỳ thật trong lòng sư phụ là như thế này: Tiểu Vinh tử ra ngoài du ngoạn, tuy rằng không được ăn món ngon nhưng rốt cuộc cũng có thể ăn bánh Phù Dung một cách quang minh chính đại rồi, không còn phải nửa đêm, trong đêm khuya tĩnh lặng duỗi tay không thấy năm ngón, lén lút giống như kẻ trộm đi gõ cửa mua bánh Phù Dung. Đây là chuyện hạnh phúc dường nào a.

----------------Hết chương 8--------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK