• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đứng một lúc, Phương Minh Hải gõ cửa bước vào, rõ ràng là không kịp trở tay trước tình huống này. Từ chi tiết đến độ rõ nét trên ảnh chụp, xuất phát từ một trong số nhân viên đi quay cùng lần trước.

"Không sao, cậu liên lạc với những tài khoản marketing có mối quan hệ hợp tác tốt với chúng ta và chưa share đoạn phim, đẩy bài viết chất vấn kia lên cho thật "hot" vào." Hứa Thanh San vỗ vai Phương Minh Hải, quay đầu cầm di động của mình: "Tôi đi gặp phó tổng Chung, cậu cứ làm như lời tôi nói là được."

Phương Minh Hải chẳng hiểu mô tê, gật đầu, rầu rĩ lui ra.

Hứa Thanh San mở cửa ra khỏi phòng, đi ngang qua Du Hiểu, cô cố tình dừng bước, cúi xuống nhìn chằm chằm màn hình của cô ta, giọng điệu chuyện gẫu: "Hai hôm nay trợ lý Du tích cực quá, đợi dự án này kết thúc, tôi sẽ bảo phó tổng Chung ghi công đầu cho cô đấy."

Sống lưng Du Hiểu cứng đờ, còn chưa mở miệng, bả vai đã nặng trĩu, nghe thấy tiếng cười thản nhiên của Hứa Thanh San: "Cố lên!"

Ngoảnh đầu, Hứa Thanh San lấy tay khỏi vai Du Hiểu, một mùi nước hoa nhàn nhạt phả vào mũi cô ta, bên tai chỉ còn sót lại tiếng giày cao gót cộp cộp giẫm trên sàn nhà.

Du Hiểu liếm môi, lòng bàn tay ẩm ướt, nhanh chóng cầm di động chạy vào phòng vệ sinh.

Nghe thấy tiếng cô ta rời đi, Hứa Thanh San thoáng ngừng bước, cong khóe môi, lộn lại chỗ ngồi của Du Hiểu, thấp người bấm chuột mấy cái, bình tĩnh chụp ảnh, sau đó khôi phục lại giao diện trước khi cô ta rời chỗ ngồi, thong dong đứng thẳng lên, đi tới gõ cửa phòng làm việc của Chung Thành.

Chung Thành là đàn anh khóa trên của Hứa Thanh San thời đại học, khoa chính quy, khác hệ, nhưng lại học thạc sĩ cùng chuyên ngành.

Ban đầu cô từ thủ đô về đây cũng xem như là nhận lời mời của anh. Có điều đồng nghiệp công ty không biết, họ không chỉ là cấp trên cấp dưới, mà quan hệ riêng tư cũng rất tốt.

Năm ngoái, kể từ sau khi ly hôn, Chung Thành vẫn độc thân, cho nên có khá nhiều lời đồn đại về cô và anh, hơn nữa còn chẳng dễ nghe.

"Vào đi!" Chung Thành ngẩng đầu khỏi màn hình máy tính, vẻ mệt mỏi trên mặt không che giấu nổi: "Sắp xong chưa?"

"Chưa đâu, cho anh xem cái này trước." Hứa Thanh San đẩy cửa đi vào, tiện tay đóng lại, rồi đưa điện thoại của mình cho Chung Thành, nhón chân ngồi lên bàn làm việc của anh.

Những chứng cứ trong này bao gồm đối thoại giao dịch trên máy tính của Du Hiểu chưa kịp gửi đi, số liệu khác là do Hứa Thanh San tìm người thu thập, hợp lý hợp pháp, chỉ cần công bố ra ngoài, thì Hàn Nhất Minh không chỉ kiện Du Hiểu mà còn khiến cho cô ta bồi thường tổn thất.

Chung Thành nheo mắt, biết Hứa Thanh San tức giận không nhẹ. Anh đứng dậy kéo cửa chớp của vách kính xuống.

Ngồi lại, anh cầm di động của Hứa Thanh San, cúi đầu xem một lúc, trán nổi gân xanh: "Em biết rõ là cô ta còn sắp xếp người "đẩy" bài viết ném đá của cô ta lên?"

"Như thế mới chân thực." Hứa Thanh San híp mắt, khuôn mặt lộ nụ cười xấu xa: "Không phải tất cả các cô gái nhỏ đều ngây thơ đáng yêu đâu, lần trước đi công tác, cô ta không về cùng chúng ta, ấy là đi thông báo với người khác đấy."

Chung Thành sầm mặt, duỗi tay nhấc điện thoại bàn lên: "Công ty sẽ không giữ lại người như vậy."

Hứa Thanh San vươn tay đè xuống, giọng điệu lành lạnh: "Không vội! Dù không phải cô ta, cũng sẽ có người khác nhảy ra chất vấn, phải cái độ tin cậy không cao thôi. Anh coi như không biết chuyện này, đợi dự án quỹ từ thiện kết thúc hẵng nói."

Chung Thành lấy tay về, nặng nề dựa vào lưng ghế, đổi đề tài: "Chờ bận xong đợt này, gọi Bảo Ninh, anh em mình cùng ăn bữa cơm."

"Cô ấy ly hôn rồi." Hứa Thanh San cười tít mắt, lấy di động của mình về, nhanh nhẹn đứng lên đi ra ngoài: "Anh có thể đợi đám cưới tiếp theo của cô ấy. Tất nhiên, anh cũng có thể tiếp tục hưởng thụ cô gái nhỏ mang theo mục đích nhào vào lòng."

Mặt Chung Thành biến sắc, lời tới bên miệng lại nuốt vào, trong đầu toàn câu nói ban nãy: "Cô ấy ly hôn rồi!"

Bảo Ninh đã ly hôn...

Hứa Thanh San quay lại phòng làm việc của mình, sức nóng của việc quyên góp dần dần giảm xuống, thời gian cũng đã qua rạng sáng.

Thu dọn một lượt, mở cửa đi ra, cô vỗ vỗ tay tuyên bố kết thúc tăng ca, mời mọi người đi ăn khuya.

Chung Thành vắt áo khoác âu phục trên cánh tay, lạnh mặt, xua tay ý bảo mình không đi.

"Còn ai không đi không?" Hứa Thanh San nâng cổ tay thoáng nhìn đồng hồ, tầm mắt lướt qua mặt Chung Thành, dừng trên mặt Du Hiểu.

Kỳ thật, cô rất rò mò, Du Hiểu có thể điên đến mức nào.

"Em cũng không đi!" Du Hiểu đứng dậy, cúi đầu dọn dẹp bàn làm việc của mình, dáng vẻ nhã nhặn ngoan ngoãn.

"Những người còn lại đi với tôi nào!" Hứa Thanh San nhoẻn cười, đúng lúc di động có tin nhắn, liếc mắt, nụ cười trên mặt không ngừng lan rộng.

Đầu gỗ Hứa Thanh Sơn kia gửi tin nhắn giục cô đi ăn gì đi, đừng uống rượu. Hắn biết tối nay cô phải làm thêm giờ, có lẽ tín hiệu ở trường tiểu học không tốt, lâu như vậy mới gửi được tin nhắn tới.

Cả nhóm đi xuống lầu, Chung Thành vẫn giữ phong độ, đưa Du Hiểu về. Đám người còn lại chen chúc trên hai xe, lên đường đi ăn khuya.

Sáng thứ Sáu, độ hot của bài viết chất vấn tiếp tục tăng cao, làm lu mờ đoạn phim được phát tối qua. Tràn ngập trên internet nào thì nói là đã được cắt nối biên tập, nào là lừa tình, dàn dựng, vô số cư dân mạng đã quyên góp tiền nhao nhao yêu cầu hoàn trả.

Bạn bè trên vòng tròn đã quyên góp thậm chí còn muốn cùng nhau kiện quỹ từ thiện lừa đảo.

Hứa Thanh San vừa vào phòng làm việc đã bị Hàn Nhất Minh gọi qua, bảo cô ép cơn sóng gió này xuống càng nhanh càng tốt. Người của quỹ từ thiện cũng tới đây từ sáng, yêu cầu cô đưa ra phương án khắc phục ngay lập tức.

"Cách thì không phải không có, đừng sốt ruột, còn chưa tới thời khắc bùng nổ." Hứa Thanh San ung dung lấy phương án tiếp theo đã được làm gấp suốt đêm qua ra, nhẹ nhàng đẩy qua: "Chờ xem kịch đi!"

Rời khỏi văn phòng của Hàn Nhất Minh, cô bàn giao công việc cho cấp dưới, bảo Phương Minh Hải đặt vé máy bay.

Theo kế hoạch, sáng nay, đoàn xe chở lô bàn ghế và sách vở đầu tiên, bao gồm cả đồ dụng học tập sẽ xuất phát từ tỉnh.

11 giờ, Hứa Thanh San, Phương Minh Hải, cùng người phụ trách quỹ từ thiện xuống máy bay một cái liền vào thành phố để tập hợp với đoàn xe. Bài viết ném đá kia đã kéo theo sự nghi ngờ của các phương tiện truyền thông, gần hai mươi phóng viên đòi đi cùng để vạch trần sự thật.

Hứa Thanh San ngậm miệng không đề cập đến việc đoạn phim có phải làm giả hay không, chỉ có một yêu cầu phát trực tiếp toàn bộ chuyến đi này.

Đoàn xe khởi hành từ tỉnh, đến huyện đã là 3 giờ chiều.

Trên đường xóc nảy mấy tiếng đồng hồ, các phóng viên kia kêu than dậy Trời dậy Đất, vừa xuống xe liền ào ào đăng Weibo bày tỏ sắp đi tong cái mạng già.

Mà cư dân mang xem trực tuyến lần phát sóng trực tiếp này còn nhiều hơn cả số lượng người quyên góp tối qua.

Hứa Thanh San để Phương Minh Hải đi cùng các phóng viên kia, tranh thủ thời gian ra ngoài gọi điện thoại cho Hứa Thanh Sơn. Nhạc cụ cô gửi đã tới huyện hôm qua, lúc này hẳn rằng hắn cũng đang ở đây.

Điện thoại kết nối, Hứa Thanh San hỏi Hứa Thanh Sơn đang ở đâu, rồi mỉm cười cúp máy, quay lại tìm Phương Minh Hải báo một tiếng, sau đó đi ra bắt xe ôm, chạy thẳng đến điểm nhận hàng.

Đến nơi, toàn bộ số nhạc cụ kia đã được chuyển lên xe, Hứa Thanh Sơn đang đứng cạnh xe hút thuốc, vẻ buồn phiền nhuốm đầy chân mày khóe mắt.

Hứa Thanh San nhướng môi, gọi điện thoại cho hắn, tỏ vẻ quan tâm: "Anh xem danh sách chưa, có thiếu món nào không?"

"Thiếu một món." Hứa Thanh Sơn cau mày: "Bên vận chuyển đang tìm."

Nụ cười trên môi Hứa Thanh San dần nở rộ, cô "ừ" một tiếng, khẽ khàng chậm rãi tiến lại gần.

Hứa Thanh Sơn chưa gác máy, nét mặt sốt ruột.

Đến bên Hứa Thanh Sơn, Hứa Thanh San dừng bước, duỗi một cánh tay kéo hắn qua, kiễng chân hôn lên khóe môi hắn: "Món quà cuối cùng ở đây này!"

Hứa Thanh Sơn nghệch mặt, tiếp đấy ôm luôn lấy eo Hứa Thanh San, khó giấu nổi phấn khích, lấp kín môi cô.

Biết rõ những trò này là do cô làm, nhưng đáy lòng vẫn cảm động rối tinh rối mù.

Hôn xong, Hứa Thanh San đẩy hắn ra, thở hào hển: "Đoàn xe đưa bàn ghế tới, ăn cơm xong thì lên đường. Tối em tìm anh."

"Được!" Hứa Thanh Sơn ôm cô, không nỡ buông: "Tối qua em không ngủ à?"

Khí sắc của cô không tốt lắm, dưới hốc mắt lộ rõ thâm quầng.

"Thức đến nửa đêm." Hứa Thanh San cong khóe môi, cười toe, đẩy hắn ra: "Em đi đây!"

Hứa Thanh Sơn bắt trượt, trơ mắt nhìn cô ngồi lên xe máy, nhanh như chớp hòa vào dòng xe cộ. Đuổi theo vài bước, cô đưa lưng về phía hắn, vẫy vẫy tay với dáng vẻ phóng khoáng.

Hứa Thanh Sơn mò bao thuốc, lấy một điếu đưa vào miệng châm, rít một hơi, từ từ nhếch khóe môi.

Hứa Thanh San trở lại nhà hàng đoàn xe dùng cơm, ăn tạm chút gì đó rồi lên xe lần nữa.

Từ trên tỉnh tới đây có một đoạn đường cao tốc, tình trạng xem như cũng tốt. Quãng đường còn lại thì không biết bao nhiêu phóng viên có thể kiên trì đi hết.

Ra khỏi thị trấn huyện, Trời đổ mưa nhỏ, tầm nhìn dần thấp, đường xá cũng càng lúc càng khó đi. Tín hiệu phát trực tiếp không ổn định, Hứa Thanh San bảo Phương Minh Hải đăng nhập tài khoản Wechat công khai của công ty, tiến hành livestream, cô cũng tiếp tục cập nhật trên Weibo.

Sau khoảng một phần ba hành trình, vài phóng viên bắt đầu say xe, nên đành dừng lại.

Nghỉ ngơi chốc lát rồi lên đường, phóng viên trên xe trông thấy đá lở thì nói thế nào cũng không chịu theo tiếp điểm nóng này.

Hai mươi phóng viên cuối cùng chỉ còn lại một nửa bằng lòng đi tiếp.

Ngày mưa, đường càng nguy hiểm hơn so với khi trời nắng, Hứa Thanh San cũng sợ chết nhưng không thể không đi hết hành trình.

Danh tiếng của quỹ từ thiện không thể bị phá hủy trong tay cô, điều này sẽ ảnh hưởng tới hình ảnh và thành tựu của công ty, cũng sẽ ảnh hưởng đến cuộc đời sự nghiệp sau này của cô.

Đi được hai phần ba chặng đường, lại gặp phải đá rơi, đoàn xe buộc phải dừng để xuống dọn dẹp.

Lần này, những phóng viên còn lại đều không dám xuống. Hứa Thanh San và người phụ trách quỹ từ thiện xuống xe, cùng các tài xế chuyển đá rơi đi, nhân tiện chụp rất nhiều ảnh.

Lên đường lần nữa, tín hiệu 4G đã mất hoàn toàn, đoàn xe di chuyển chậm rì rì như trâu già kéo cối xay. Cuối cùng xuống núi, trong xe đầy mừng rơn.

Hứa Thanh San dựa vào lưng ghế, cầm di động soạn tin tức văn bản. Đi tầm hai tiếng đồng hồ, đoàn xe lại dừng, các phóng viên xuống xe, đứng trước ngã ba đường bê tông, mở đèn flash chụp ảnh, hiếm khi cả đoàn đều giữ im lặng.

  

Thuận lợi đến được trường tiểu học, Trời đã tối hẳn, y như lần trước đến đây. Trước những câu hỏi trên mạng, người đại diện nhìn vào ống kính phát sóng trực tiếp bị dừng hình ảnh liên tục, tỏ vẻ rất rộng lượng, không bận tâm, đồng thời hy vọng từ thiện càng minh bạch, công khai hơn.

Các phóng viên đi theo lục tục đăng Weibo, Wechat, chứng thực không có chuyện dàn dựng. Cư dân mạng phản ứng sôi nổi, và xuất hiện một làn sóng quyên góp mới.

Hứa Thanh San kết thúc cuộc gọi với Chung Thành, trao đổi bằng ánh mắt với Phương Minh Hải, rồi đi qua dặn dò một lượt, sau đấy cầm laptop rời khỏi phòng học bố trí cho họ, sẽ sàng đi tìm Hứa Thanh Sơn.

Hắn không ở ký túc xá.

Nâng tay nhìn đồng hồ, cô xoay gót đi ra ngoài cổng trường đợi. Đứng đến lúc hai chân tê rần, trên vai ướt đẫm nước mưa thì xa xa mới lóe lên hai chùm ánh sắng trắng.

Xe dừng lại bên cạnh Hứa Thanh San, cô mở cửa ghế phụ, ngồi vào trong, cong khóe môi: "Quà lớn như vậy, anh tính cảm ơn em thế nào?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK