Hứa Thanh San và Chung Thành cũng co cẳng đuổi theo, tim đã thắt cả lại.
Hồi đầu tháng bắt đầu mưa, nhà trường đã đưa ra thông báo, yêu cầu phụ huynh phối hợp với nhà trường quản lý con em của mình, trong tình huống không có người lớn đi cùng, không cho phép học sinh ra bờ sông chơi.
Nghe Hứa Thanh Sơn kể năm ngoái đã có tại nạn chết đuối, lúc đó trường học chưa có hiệu trưởng, giáo viên quản lý thay đã bị xử phạt, không thể tiếp tục công tác giảng dạy nữa.
Chẳng dễ gì nuôi được một đứa trẻ, nếu nó thật sự gặp chuyện, ai mà không đau lòng cơ chứ.
Ngày thường Béo đi lại liêu xa liêu xiêu, lúc này lại trở nên vô cùng nhanh nhẹn, giữa đường vấp ngã một lần lại bò ngay dậy, vừa gào toáng vừa giẫm chân lên đá sỏi lổn nhổn, ra sức quát to ngăn đám trẻ.
Tốc độ của Chung Thành cũng rất nhanh, xuống khỏi công trường, thoáng cái anh đã đuổi kịp Béo. Hứa Thanh San chạy chậm hơn, đợi cô đến nơi, mấy đứa trẻ vừa lội xuống dưới nước đã bị túm lên, đang đứng thành hàng trên bờ, không dám nghịch nữa, đứa nào đứa nấy cúi đầu im re.
"Chúng mày muốn chết hả, tao giúp cho!" Gã Béo tức giận đến độ mặt mũi cũng vẹo vọ, chống nạnh thở hồng hộc, tay kia thì giơ cao, chỉ vào đám trẻ mà mắng: "Không nghỉ trưa cho tử tế lại chạy ra ngoài nghịch dại, đúng là không phụ sự quan tâm của thầy cô với bố mẹ nhỉ!"
Sắc mặt của Chung Thành cũng rất khó coi. Ở những thành phố có sông hồ, hàng năm đều có thể thấy được chuyện chết đuối xảy ra, huống chi là ở nông thôn.
Thanh minh vừa mới qua, nước sông vẫn rất lạnh, người lớn lội xuống còn không chịu nổi, mấy học sinh này mà rơi xuống nước thì cứu cũng chẳng kịp.
Chung Thành nén giận, nghe Béo mắng mấy học sinh kia một trận. Bỗng anh ngắt lời gã, nghiêm mặt nhìn chằm chằm vào đám trẻ: "Các cháu là học sinh lớp nào, chạy ra đây bằng cách nào?"
"Lớp năm ạ." Một cậu bé đáp với giọng yếu ớt: "Chúng cháu trèo qua cửa sổ."
"Tại sao các cháu không ngủ, cứ phải ra bờ sông chơi?" Chung Thành nhìn mấy cậu học sinh, giọng nói đã dịu đi: "Không ngủ được hay là muốn ăn cá?"
"Tại ra đây chơi vui ạ." Cậu học sinh lại lên tiếng.
Chung Thành không nói gì nữa, đưa mắt ra hiệu cho gã Béo để cho đám trẻ về trường.
Trường học không có bảo vệ trông cổng, tường vây lại có mấy chỗ hổng, học sinh muốn chạy ra ngoài chơi chỉ là chuyện trong chớp mắt.
Đám trẻ nghe thấy đã có thể đi được, liền cắm cổ chạy trối chết về trường. Béo hãy còn thở hổn hển, đưa mắt nhìn chúng chạy xa mới ngồi bệt xuống đất, mặt mày lại nhăn nhó. Vừa nãy ngã một phát, đầu gối đã tím bầm cả rồi.
"Đợi ghép mặt cầu xong, anh tìm vài người đến sửa bức tường đi, buổi trưa khóa cổng lớn lại, nếu được thì tìm người trông cổng càng tốt." Chung Thành vỗ vai Béo, đoạn kéo gã dậy.
Tống Bảo Ninh là giáo viên ở đây, học sinh xảy ra vấn đề gì, cô ấy cũng phải chịu trách nhiệm.
"Anh Hứa đã dặn, cơ mà tôi nhất thời quên mất." Gã Béo gắng đứng lên, lúng túng nói.
Hứa Thanh San cũng đưa tay đỡ gã và an ủi: "Nhiều việc như vậy, lại chỉ một mình anh chạy đi chạy lại, không trách anh được. Anh làm tốt hơn ông Hứa nhiều."
Béo nhếch miệng, không khỏi hít vào một hơi.
Sau khi đưa gã về nhà, Hứa Thanh Sơn cùng Chung Thành thảo luận về vấn đề an toàn, cảm thấy chỉ giáo dục bằng lời nói xuông thì không có tác dụng cho lắm.
Trẻ con không có ý thức mạnh mẽ về nguy hiểm, lại càng không sợ chết như người lớn, để trông coi tốt đám trẻ vẫn phải tốn nhiều tâm sức. Yêu cầu học sinh phải có người lớn đi cùng mới có thể ra ngoài bờ sông chơi của Sở giáo dục là không thực tế.
Trường học có hơn hai trăm em, trong đó tám mươi phần trăm có cha mẹ đi làm thuê ở xa.
"Nếu không, xây một bể bơi trong trường, đến mùa hè ai cũng có thể vào chơi." Nói đoạn, Chung Thành suy xét tới vấn đề nơi đây không có nước máy, lại lắc đầu: "Anh suy nghĩ hơi viển vông rồi."
Hứa Thanh San phì cười: "Đúng là hơi viển vông. Chi bằng chúng ta nghĩ theo hướng khác. Thư viện hiện tại có một nghìn đầu sách, báo. Phòng học cũng đã được sửa sang, học sinh không ngủ được thì để bọn trẻ đến thư viện đọc sách. Hoặc làm một phòng thủ công nữa, mua ít nguyên liệu về, để các em thích chơi gì thì chơi."
"Đợi về anh bàn với hiệu trưởng." Chung Thành cũng cười.
Trở lại trường học, thời gian nghỉ trưa đã gần hết. Hai người đi ngó qua phòng học đang xây sửa, thấy công việc đã được tiến hành một cách trật tự, thì về phòng ký túc xá.
Tiết nhạc buổi chiều sẽ được quay và phát trực tiếp, ban nhạc đã ra hình ra dáng. Nhịp điệu lúc diễn tấu cũng ăn khớp, người hát chính đã đổi thành một cậu học sinh có giọng hát khỏe, trong và rõ ràng.
Những điều này là do Tống Bảo Ninh nói. Hứa Thanh San tin ở ánh mắt của cô bạn.
Về phòng rửa mặt xong, cảm thấy tinh thần khá hơn, Hứa Thanh San lấy di động ra, mở khóa, đọc tin nhắn Hứa Thanh Sơn gửi tới. Nội dung rất đơn giản: Thực nghiệm lần đầu thất bại, đang tổng kết kinh nghiệm tìm nguyên nhân, và đang nhớ em.
Hứa Thanh San nhắn lại một tin. Chợt nghe thấy tiếng mở cửa ở phòng bên cạnh, cô đi sang thăm Tô Nhiễm, thấy sắc khí của cô ấy đã tốt hơn nhiều, bấy giờ mới yên lòng.
"Hi vọng những vất vả này của em đều đáng giá." Tô Nhiễm cười gượng: "Nếu không phải muốn lăn xả một phen, em thật sự không chống đỡ nổi một ngày. Nơi này quả thực quá nghèo nàn lạc hậu."
"Em chắc chắn sẽ "nổi" mà, tin chi đi!" Hứa Thanh San đỡ cô ấy dậy, buồn cười buông lời trêu chọc: "Trước đây cũng nhận nhiều kịch bản thế à?"
Tô Nhiễm lắc đầu, trước kia cô ấy gần như không chủ động tìm kịch bản, toàn là tin tức truyền nhau, đạo diễn nào muốn quay phim gì, sau đó chụp ảnh gửi tới hoặc đích thân đi thử vai.
"Vậy thì không phải đã kết thúc đâu, chứng tỏ bây giờ em đã có đầy đủ nền tảng để nổi tiếng rồi đấy. Chờ em gặp được kịch bản hay, nổi tiếng chẳng qua chỉ là chuyện đóng một bộ phim thôi." Hứa Thanh San nghiêm túc khích lệ Tô Nhiễm.
Có gan làm thì có gan chịu, Tô Nhiễm là diễn viên, không có người xem cũng phải diễn thật tự nhiên. Đã vào ngành giải trí, mấy ai không muốn khắc lên trán bốn chữ "tôi muốn nổi tiếng", nhưng nén nhịn sự không cam lòng đó, mới có thể bùng nổ hơn.
Bắt đầu phát sóng trực tiếp.
Mở đầu là màn độc tấu vi-ô-lông của Tô Nhiễm, tiếp theo tiết mục hát chay không cần đệm nhạc của giọng ca chính, cuối cùng mới là hợp tấu.
Bài hát vẫn là ca khúc trong sách nhạc lớp Bốn. Tô Nhiễm đã tìm bạn trong ngành để "tỉa tót", ca khúc sau khi được cải biên càng dễ lan tỏa hơn.
Hứa Thanh San chăm chú nhìn màn hình livestream, thấy hàng loạt những bình luận trực tiếp gọi nữ thần với các dấu chấm than, thì không khỏi cong khóe môi.
Có fan thật sự quan tâm đến Tô Nhiễm, nhìn ra cô ấy đang bị ốm, bèn gửi rất nhiều hình ảnh căn phòng nhìn ra biển cùng với hình bánh ngọt.
Đoán chừng số lượng like cho tiết học này là con số không nhỏ.
Lúc kết thúc, Hứa Thanh San vừa định đóng máy, nhưng liếc thấy Tô Nhiễm đứng lên bèn xoay camera thẳng vào cô ấy.
Các fan nhìn rõ dáng vẻ ốm yếu của Tô Nhiễm, tức thì sôi trào.
Hứa Thanh San ghi hình một lúc, giải thích rằng Tô Nhiễm đang bị ốm, tuy nhiên đã nhận lời dẫn ban nhạc và học sinh lên lớp cùng chơi.
Giải thích xong, cô tắt livetream, cất di động rồi đi đến giúp một tay.
Vì không để các em học sinh sinh ra tâm lý thất vọng và đua đòi, tất cả mọi người đều có thể chọn loại nhạc cụ mà mình muốn họ, sẽ có hai tiếng dạy miễn phí vào mỗi thứ Bảy và Chủ Nhật cho các em.
"Hiệu quả thế nào chị?" Tô Nhiễm dựa vào tường, cười nhẹ: "Em với chị Bảo Ninh đã bàn bạc, quyết định chuẩn bị một chương trình biểu diễn vào ngày mùng Một tháng Sáu."
"Khoảng ngày 20 là em phải về rồi mà." Hứa Thanh San cất đàn vi-ô-lông vào hộp, cười bảo: "Không nỡ à?"
Tô Nhiễm nhíu mày, đáp: "Không nỡ ạ. Lúc đứng trên bục giảng hoảng ghê."
"Về sau vẫn còn một số công việc cần em phải tham gia, có lẽ sau khi đi rồi vẫn phải quay lại." Hứa Thanh San tặng cho Tô Nhiễm một ánh mắt cổ vũ. Cô vừa nói xong thì di động của Tô Nhiễm có cuộc gọi.
Tô Nhiễm bắt máy, nói được hai câu thì để điện thoại ra xa một chút, khó giấu nổi sự phấn khích: "Chị San, người đại diện của em nói có một đạo diễn muốn tìm em đóng phim điện ảnh, vai nữ chính."
"Chuyện tốt!" Hứa Thanh San khẽ nhếch mày: "Hỏi kỹ vào, tên tuổi của đạo diễn, thông tin của nhà đầu tư, nội dung cốt truyện của bộ phim. Đừng có nghe thấy phim điện ảnh đã vội mừng. Nhỡ đâu là vai nữ chính của phim ma thì sao."
Nụ cười trên mặt Tô Nhiễm cứng ngắc, lại áp điện thoại bên tai.
Hứa Thanh San xách đàn vi-ô-lông và ghi ta đi lướt qua người Tô Nhiễm, khẽ cười một tiếng, đoạn rảo bước đi ra ngoài.
Tống Bảo Ninh theo sau, thoáng nhìn Tô Nhiễm với ánh mắt cảm thông. Liếc thấy Chung Thành đang đi về phía này, trông như đang rất vội, cô bèn ra đón: “Đàn anh, xảy ra chuyện gì ạ?”
Chung Thanh mỉm cười lắc đầu, cầm lấy đàn organ trên tay cô: "Để anh, em nghỉ ngơi là được rồi!"
Tống Bảo Ninh nóng bừng hai má. Khoảnh khắc cô cúi đầu, Chung Thành bỗng hôn cô một cái, rồi nói thật nhỏ: "Chốc nữa về nhà bọn mình, có thứ này cho em!"
"Dạ." Tống Bảo Ninh đỏ mặt quay trở vào lớp học.
Tiết học sau là giờ nhạc của lớp khác. Tống Bảo Ninh lên lớp, Chung Thành đi theo. Anh ngồi cuối lớp chăm chú nghe giảng, còn ngoan hơn cả học sinh.
Hai bên cha mẹ đều không có ý kiến gì, anh cũng đã nghĩ đợi đến mùng một tháng Năm về thành phố B thì cầu hôn cô, nhân tiện đi đăng ký kết hôn luôn. Hôm ấy trong siêu thị, anh đã nhìn thấy rõ những cảm xúc phức tạp trong mắt Phó Triết. Thành thật mà nói, trong lòng anh rất khó chịu.
Tống Bảo Ninh không phải loại người đứng núi này trông núi nọ. Nhưng người khác nhìn vào sự từ chối của cô, thấy nó cũng chẳng khác gì không từ chối. Nhất là gặp phải người như Phó Triết. Từ đầu chí cuối, Chung Thành không hề hỏi Tống Bảo Ninh, rốt cuộc quan hệ của cô và gã ta là gì.
Song, có một điều anh rất chắc chắn, đó là cô không thích Phó Triết.
Sau khi ly hôn, cô gặp Phó Triết trước, về sau cộng tác với Hứa Thanh San, cô mới nối lại liên lạc với anh. Luận về thứ tự trước sau thì Phó Triết đến sớm hơn anh không chỉ một bước.
Tuy nhiên, cuối cùng Tống Bảo Ninh vẫn chọn anh thay vì chọn Phó Triết. Nghĩ vậy, Chung Thanh kéo những suy nghĩ trở về, khuôn mặt bất giác toát lên nét cười.
Kết thúc giờ học, sau lưng Tống Bảo Ninh đã ướt đẫm mồ hôi. Cô thu dọn giáo án rồi theo Chung Thành đi tới ngôi nhà nằm bên ngoài trường học.
Nhà ở trong thôn, khoảng sân rất rộng, vào cửa là một sân phơi lớn. Căn nhà có hai tầng, tường bao bên ngoài bằng gạch vữa, sàn gác với kết cấu gỗ ván và gỗ khối.
Trong phòng khách ở tầng một có một cái hố để đốt lửa sưởi ấm. Đi vào bên trong nữa, bên trái là phòng bếp, bên phải là nhà kho, ba phòng ngủ đều ở trên tầng, đằng sau là một vườn rau lớn.
Lần trước đến đây, khắp nơi trong nhà còn bẩn, sàn nhà lồi lõm, mạng nhện giăng kín góc nhà.
Có lẽ Chung Thành đã tìm người dọn dẹp, tầng một được lát sàn gỗ, tường đã được trát lại, mái nhà mưa dột cũng đã được sửa.
Băng qua phòng khách, vào sân sau. Khu vườn ban đầu vốn mọc đầy cỏ dại đã được dọn sạch và xới tơi đất. Tống Bảo Ninh nhớ lần trước tới, cô thuận miệng nói với Chung Thành muốn thử trồng gì đó có được không. Chẳng ngờ, anh đã bớt thời gian xới đất xong xuôi.
Tống Bảo Ninh không che giấu được niềm vui, nhìn ngắm một lúc mới lấy lại tinh thần, trong tay cô đột nhiên có thêm một cái lọ.
Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt Chung Thành, tim đập như sấm, trên môi nở nụ cười vừa ngọt ngào vừa bối rối: "Không phải là hạt giống đấy chứ?"