Nhưng là Lộ Viễn nhìn cô biến thành dạng này thì càng thêm lo lắng, nếu giống như thời gian trước cô vừa khóc vừa ồn ào, anh sẽ cảm thấy hoàn hảo, như bây giờ đem mọi cảm xúc đau buồn giữ ở trong lòng, sẽ nghẹn đến phát bệnh a! Có vài thứ Lộ Viễn đau lòng thay muội muội, cơ hồ nhịn không được muốn nói ra sự thật cho Lộ Diêu, nhưng là nghĩ đến Dịch Huân khổ tâm suy nghĩ, lại khẽ cắn môi mà nhịn xuống. Tình cảm này dù sao vẫn là phải để tự mình Lộ Diêu vượt qua, cho dù là anh, cũng bất lực.
Chính là cảm mạo phát sốt mà thôi, ngày hôm sau Lộ Diêu liền xuất viện. Sau khi về nhà Lộ Diêu đem chính mình nhốt ở trong phòng hai ngày hai đêm, nghĩ đến Cố Dịch Huân ngày đó lãnh khốc vô tình, nghĩ đến Thiết Tây Á tự tin đứng trước cô, tâm trạng Lộ Diêu lại phát bệnh, nước mắt ủy khuất không chỉ giống như nước sông bị vỡ đê, đập nát những đồ có thể đập ở trong phòng, cô ở trong phòng ép buộc bao lâu thì ca ca cũng ở ngoài cửa lo lắng bấy lâu. Sáng sớm ngày hôm sau, ngoài dự đoán của mọi người Lộ Diêu tự mình mở ra cửa phòng đi ra, giống như không có chuyện gì xảy ra, giống như bắt đầu một cuộc sống mới điềm đạm dị thường khác xa lúc trước, quy định phạm vi hoạt động, đem chính mình vào một vòng cấm ở chỗ đó có thể dùng im lặng ngăn cách với thế giới bên ngoài, mỗi ngày trừ phi tất yếu cơ hồ đều là không mở miệng. Thật nhiều lần Lộ Diêu nhìn thấy ca ca thần sắc lo lắng muốn nói rồi lại thôi, kỳ thật cô đã sớm không có việc gì, chính là không nghĩ nói chuyện muốn một mình lẳng lặng tự hỏi mà thôi.
Tựa như năm đó khi biết được cha mẹ qua đời, cố gắng làm cảm giác tê tâm liệt phế đau nhức qua đi, còn lại là nỗi đau tinh tế giấu kín ở một góc bí mật trong đầu mà không dễ phát hiện, chỉ cần không dễ dàng đụng vào thì sẽ không phát giác. Từng đêm tỉnh lại sau cơn mộng mị, cô đều lẳng lặng nhìn bóng đêm tối đen mà nhớ tới anh, người đàn ông lãnh khốc kia cả người giống như được bao phủ hơi thở của bóng đêm, sau đó chịu đựng đau đớn tự hỏi, yêu sao? Là yêu sao?
Lười biếng sau giữa trưa, Lộ Diêu trước sau như một nằm ở thư phòng phơi nắng, Lộ Viễn nhẹ chân nhẹ tay đến gần, ôn nhu mở miệng, “Diêu Diêu, buổi tối ngày mai cùng ca ca ra ngoài đi dạo được không?”
“Đi nơi nào nha?” Lộ Viễn nghe được thanh âm kiều nhuyễn ngọt lịm mà tâm mềm mại xuống dưới.
“Tối ngày mai có bữa tiệc từ thiện, đi giải sầu đi?” Lộ Viễn có chút cẩn thận hỏi, đã lâu không có cùng Diêu Diêu im lặng trực tiếp tâm sự như vậy, chíng xác phải nói là Diêu Diêu đã lâu không nói, anh không nghĩ phá hư bầu không khí ấm áp khó có được này.
“Anh ấy… Cũng sẽ đi?” Thanh âm của Lộ Diêu thật tự nhiên, nghe qua giống như chỉ là câu hỏi.
Lộ Viễn đương nhiên biết “anh ấy” trong câu nói của Lộ Diêu là chỉ ai, “Đúng vậy, sẽ đi. Diêu Diêu hiểu rõ rồi sao? Muốn thế nào đối mặt với anh ấy?”
Lộ Diêu nhẹ nhàng mà gật gật đầu “Ân” một tiếng, trầm mặc một lát lại mở miệng, “Ca ca, nửa tháng này em đã suy nghĩ cẩn thận, em là thích anh ấy! Không phải giống như loại cảm giác em yêu thích anh, mà là loại cảm giác yêu thích của phụ nữ đối với đàn ông.”
Rốt cuộc là từ khi nào thì bắt đầu thích, vì sao lại thích? Lộ Diêu suy nghĩ thật lâu vẫn là không cách nào tìm ra, tình yêu đến chính là đến thôi, lặng yên không một tiếng động cũng không hề có đạo lý.
“Nga?” Lộ Viễn có chút kinh hỉ nhíu mày nhìn về phía Lộ Diêu, thời gian dài như vậy, rốt cục đã suy nghĩ cẩn thận? Xem ra tâm tư của Dịch Huân không có uổng phí.”Vì sao lại thích?” Lộ Viễn truy vấn nói, ngữ khí thoải mái đã nhiều ngày không thấy.
“Em cũng không rõ lắm. Trước đây thích ở bên anh ấy, là vì cảm thấy bộ dáng lãnh khốc của anh ấy rất tuấn tú, sau đó liền đặc biệt mê luyến cảm giác ở bên anh ấy… Ân… Giống như bị khí chất của bóng đêm ám vào, thật giống như ban đêm có thể che giấu hết thảy bao dung, lại sau đó, không biết khi nào thì loại ỷ lại cùng mê luyến này biến chất, biến thành thích, lên men thành tình yêu.” Ánh sáng mặt trời chiếu vào trên người cô gái mảnh khảnh đơn bạc, cô gái cúi đầu, chỉ lộ một đoạn cổ trắng, cúi đầu dùng thanh âm ôn nhu nhẹ nhàng chậm chạp kể ra tâm sự của mình.
Lộ Viễn giống như người cha, ánh mắt ôn nhu từ ái, còn thật sự nghe, vừa đúng lúc này hỏi một câu, “Hiện tại em tính sẽ làm gì?” Những lời này mới là trọng điểm.
Mấy ngày nay anh không chỉ một lần nhìn thấy xe của Dịch Huân đỗ ở phía sau bên ngoài biệt thự kiểu Pháp, ở lại đó là suốt một đêm, một đôi con ngươi đen thâm sâu như băng dừng thật lâu ở cửa sổ phòng Diêu Diêu, đầu ngón tay rõ ràng kẹp một ngọn lửa một đêm không dứt. Mỗi lần nhìn thấy Dịch Huân, anh đều cảm thấy ưu sắc trên hàng mi của anh ấy nặng thêm vài phần, đôi mắt mệt mỏi. Nhìn hai người tra tấn lẫn nhau, Lộ Viễn có chút hụt hơi, điều này để làm gì? Nhưng tình cảm là chuyện không phải người ngoài có thể hiểu được, anh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn, thuận theo tự nhiên.
“Em muốn cố gắng thắng để lấy lại tâm anh ấy! Cho dù là thất bại em cũng muốn thử một lần, em không muốn hối hận.” Khuôn mặt nhỏ nhắn kiều mỵ của Lộ Diêu giống như ánh mặt trời tỏa sáng sau một cơn mưa dài, đôi mắt to ngập nước nháy mắt liền thay đổi, lưu quang tràn đầy màu sắc.
Lộ Viễn nở nụ cười, thở phào nói: “Tốt! Như vậy mới giống tiểu công chúa Diêu Diêu của nhà chúng ta.” Rốt cục không cần nhìn hai người chịu đựng giày vò tra tấn, anh thật sự sắp chịu không nổi!
Đêm đó, các cửa hàng tư nhân trong thành phố S, các laoị hàng hiệu quốc tế trong cửa hàng lễ phục dạ hội giống như không cần tiền đua nhau đưa đến biệt thự của tổng tài Lộ thị, để Lộ Diêu chọn lựa. Nếu như không phải thời gian rất gấp, Lộ Viễn sẽ trực tiếp cho nhà thiết kế hàng đầu làm lễ phục!