• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi… Cảm thấy cậu tất yếu có thể làm gì đó!” Cố Dịch Huân ngữ khí nghiêm túc, cho dù có say ánh mắt vẫn sắc bén như trước.

“Nga? Cậu nghĩ tôi có thể làm gì?” Lộ Viễn mừng rỡ giả ngu, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

“Cậu nói xem?” Nhìn khuôn mặt tươi cười vui sướng khi có người gặp họa của Lộ Viễn, Cố Dịch Huân quả thật rất muốn bắt tay lấy vỏ chai rượu ném lên mặt anh ta, khuôn mặt tuấn tú vui sướng khi có người gặp họa này vô cùng chướng mắt.

“Cậu có biết, tôi cũng không có biện pháp với nó!” Lộ Viễn nhún nhún vai, một bộ dáng phong lưu thoát tục, “Tôi thập phần sợ hãi cha tôi từ trong đất đi ra bóp chết tôi!”

“So?”

“Nói đúng hơn là tôi cũng bất lực.” Lộ Viễn hai tay nhất quán, tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Đối với cô gái nhỏ là vô năng vô lực cũng không có nghĩa là đối với tiểu tử kia cũng bất lực, vấn đề không phải có thể hay không thể giải quyết, mà ở chỗ có nghĩ muốn giải quyết hay không.

“Như vậy… Ngày mai khách hàng của cậu khả năng sẽ tiếp tục giảm xuống!” Ngón cái thon dài của Cố Dịch Huân vuốt ve cái ly bên cạnh, ngữ khí vẫn vân đạm phong khinh như trước, lời nói bình thản không nghe cẩn thận sẽ xem không phát hiện hàm ý uy hiếp.

“Lau!” Lộ Viễn thiếu chút nữa phun ngụm rượu trong mồm ra, căm giận mắng lời thô tục, thần thái và thanh âm đều bị tổn hại! “Cô dâu của ngươi đều là ta kiếm tiền nuôi dưỡng, chẳng lẽ ngươi muốn đói chết nàng?”

“Vừa vặn, thừa dịp cơ hội lần này có thể chính thức chuyển thành tôi nuôi dưỡng.”

“Tôi thì sao?”

“Có liên quan tới tôi sao?”

“…”

Cố Dịch Huân cầm lấy ly rượu thích ý uống một ngụm rượu tinh tế còn đọng lại trên môi, trong đôi mắt phượng ngầm có ý cười, mặt dày vẫn là vẻ hưởng thụ, nhiều ngày như vậy trong lòng vẫn bị đè nén, lúc này cuối cùng cũng thu được điểm vui sướng nho nhỏ.

“Cố Dịch Huân, ngươi thật là! Xem như ngươi lợi hại!” Lộ Viễn tức giận đến muốn nội thương, hoãn nửa ngày Lộ Viễn mới mở miệng, một ngụm nước miếng rung động lộ ra nụ cười khanh khách chỉnh tề, cái khác thường là tính được ngoạn ý mà người khác không nghĩ ra!

“Cậu muốn làm cái gì sao?” Ý cười thật sâu trong mắt được nâng lên, mắt liền đảo qua khuôn mặt Lộ Viễn đang tức giận.

“Dựa vào…” Lộ Viễn thất bại ỷ vào sô pha, thở dài hắt ra. Việc này hóa ra quá âm hiểm cũng quá giả dối, chính mình không nên ra tay lại đi bức bạn tốt ra tay, như thế nào lại không lo lắng bạn tốt ra tay cũng không tốt a, hai ta căn bản đều giống nhau!

Lộ Viễn hạ giọng trầm ngâm một lát, “Hai chúng ta ai ra tay đều không tốt, bất quá… Có người có thể!”

Bốn mắt nhìn nhau, không cần nhiều lời, chỉ cần trao đổi vài ánh mắt hai người liền hiểu được ý tứ của đối phương. Người thông minh cùng người thông minh nói chuyện, đại đa số thời gian đều không cần phải nói quá rõ ràng.

“…” Cố Dịch Huân không lên tiếng, vẫn đang vuốt ve cằm đến xuất thần. Mặc dù có hiềm nghi chẳng phân biệt rõ là công hay là tư, nhưng là vì tiểu yêu tinh không nghe lời kia… Lại phá lệ một lần cũng không sao!

“Ai…” Lộ Diêu ngồi bên cửa sổ ở cuối phòng học, nhìn một mảnh tuyết trắng bên ngoài, thở dài lần thứ N+1.

“Uy uy uy! Tuổi chưa lớn không nên có nhiều chuyện phiền lòng như vậy a, cậu than ngắn thở dài làm tớ cúng sắp không chịu nổi, không thấy phiền a! Tiểu soái ca nước Anh của cậu đâu?” Phương thức Sở gia khuyên người luôn luôn đặc biệt như vậy, mặc kệ là khuyên người hay là an ủi người, đối với cô từ ngữ nói ra miệng so với súng tự động còn chọc giận người ta hơn, nghe vĩnh viễn giống như đang mắng người.

“Diêu Diêu, nhìn cậu gần đây luôn mất hồn mất vía, lại không ngừng than thở, làm sao vậy a?” Đại mỹ nhân nhìn bộ dáng ỉu xìu buồn bã của Lộ Diêu thân thiết hỏi, cũng không có nghe… Ách… Anh ấy nói phát sinh chuyện đại sự gì nha. “Ai…” Lộ Diêu lại thở dài, “Chị dâu, em có phải có bệnh hay không?”

“Ách…” Đại Ngọc nghe Lộ Diêu gọi càng ngày càng theo thứ tự xưng hô, vẫn là có điểm ngượng ngùng, mặt hơi hơi phiếm hồng, ngữ khí có chút xấu hổ, “Cái kia…”

“Có bệnh thì trị a! Đến, nói cho gia biết là bệnh gì? Gia nhìn xem có thể trị hay không.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộ Diêu đau khổ nhìn về phía hai khay mật, muốn nôn ra cả mật vàng.

Thời gian trước Cố Dịch Huân luôn ăn dấm chua của Damon, mỗi lần vừa nghe đến Lộ Diêu cùng Damon làm sao là lại hé ra khuôn mặt như ông già khó tính (đối với mọi người), thời điểm đối diện với Lộ Diêu thì luôn hé ra khuôn mặt đen như Bao Công, còn tản ra bên ngoài một lớp khí lạnh, đến buổi tối liền biến thân thành dã thú, đem Lộ Diêu ăn đến xương cốt cũng không thừa. Lộ Diêu không thể nào không phiền, giận không thể át được!

Nhưng thời gian gần đây, thái độ của Cố Dịch Huân thay đổi một trăm tám mươi độ, sắc mặt chuyển thấu hiểu, thái độ vô cùng tốt, call liên hoàn đoạt mệnh cũng không thấy, hàng đêm sênh ca cũng yên tĩnh, thậm chí còn từ góc nhìn của đàn ông giới thiệu cho Lộ Diêu làm sao để Damon cảm thấy hứng thú hơn còn giới thiệu cả nơi vui chơi thích hợp với hai người, ngay trong nháy mắt liền gió êm sóng lặng, biến thành nguyên bản của bộ dáng mà Lộ Diêu hy vọng, nhưng là Lộ Diêu lại cảm thấy Cố Dịch Huân không cần chính mình, một chút tức giận với Damon cũng không tìm thấy!

“Lúc anh ấy ghen thì lòng tớ phiền, anh ấy không ăn dấm tớ càng phiền lòng, cậu nói tớ nên làm cái gì bây giờ a?” Lộ Diêu giống như một con mèo nhỏ đang phát điên, trên mặt bàn học trong phòng đều bị mười đầu móng tay thật dài của cô ấn vào.

“Nữ nhân a nữ nhân, mâu thuẫn của cậu thự sự rất khách quan!” Sở gia giống như người từng trải rung đùi đắc ý vô hạn tiếc hận mà cảm khái, “Loại sự tình này chỉ nhỏ tựa như dì cả của mẹ đến, lúc nàng đến cậu lại ngại phiền toái, lúc nàng không đến thì cậu lại sốt ruột, tóm lại nàng đến hay không đến cậu đều rối rắm.” (dì cả của mẹ = nàng = chu kì hàng tháng đấy ạ! Sở gia vốn “trần tục” nên so sánh cũng thật trần tục, dịch thế này chắc các bạn đều hiểu J )

“Nói nhiều như vậy, ý cậu muốn biểu đạt là… ?” Đại mỹ nhân luôn nhất châm kiến huyết.

(nhất châm kiến huyết: nói trúng tim đen, gãi đúng chỗ ngứa, lời nói sắc bén.)

“Ách… Chính là… Bệnh này, gia không có cách nào chữa trị!” Trước khi quyển sách của Lộ Diêu phi đến, Sở gia chạy vội về chỗ ngồi của chính mình.

Đúng lúc này chuông báo vào lớp vang lên.

“Ngư hòa hùng chưởng, vẫn là nhanh chóng tuyển một cái đi!” Đại Ngọc vỗ vỗ vai Lộ Diêu rồi cũng trở về chỗ ngồi của mình.

“…” Lộ Diêu tiếp tục kinh ngạc đến xuất thần.

Bầu trời dần dần lại tích tụ được một đám mây to màu xám đen, giống như trong hư không vạn trượng có một bàn tay vô hình không cẩn thận chạm vào làm đen đặc như mực nước, nét mực khuếch tán làm nhiễm một vùng lớn đến choáng váng, tẩm ướt đám mây tuyết trắng, làm thương nền trời xanh…

Tuyết, từng mảnh từng mảnh bay xuống…

Tấm kính thủy tinh mỏng manh trong suốt trên cửa sổ lại có thể chia thành hai thế giới khác biệt. Ngoài phòng, trời giá rét đông lạnh; trong phòng, ấm áp như xuân.

Hai thế giới, hai loại độ ấm, ở trên kết giới gặp nhau, vì thế phía trên cửa sổ trong suốt liền xuất hiện một mảnh sương mù mơ hồ cực lớn.

Một thân ảnh cao to cường tráng đang đứng trước tấm kính thủy tinh nơi có kết giới mơ hồ, tây trang màu xám được cắt may khéo léo càng tôn thêm thân hình cao ngất anh tuấn, bờ vai đến thắt lưng và đôi chân dài vững chắc, chỉ nhìn dáng người cũng có thể làm cho người ta có ý nghĩ kỳ quái. Hai tay người đàn ông cắm trong túi quần, dường như đang rơi vào trầm tư, nhíu mày, hãm sâu trong hốc mắt là ánh mắt thâm thúy mà xa xôi, mũi cao thẳng tắp như một dãy núi cao thẳng, toàn thân tản ra một cỗ tao nhã nội liễm cùng khí chất trầm ổn.

Người này chính tổng tài của công ty quốc tế KS sắp tiến vào thành phố S của Trung Quốc để mở rộng thị trường, anh trai cùng cha khác mẹ với Damon ——Tim.

Damon cùng bạn học nhẹ nhàng đánh một trận trên tuyết vô cùng vui vẻ, trên quần áo khắp nơi đều có thể thấy được tuyết đọng lại, tâm tình dị thường vui vẻ, hừ vui cười nho nhỏ bước vào nhà ở thành phố S.

“Tim, anh quả thực nên đi ra ngoài một chút, bên ngoài tuyết rất được! Cảnh sắc cũng rất được!” Cảnh sắc nơi này không giống nước Anh đẹp mà tao nhã, mà là một loại tráng lệ phóng khoáng! Damon vừa vào cửa liền kích động gào thét với người đàn ông đứng ở trước cửa sổ.

“Damon, chúng ta cần nói chuyện.” Thanh âm tao nhã hòa hoãn giống như tiếng đàn không nhanh không chậm, du dương dễ nghe.

“Tim, có chuyện gì thế?” Damon có chút khó hiểu, nhìn về phía người đàn ông với vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

“Em đang theo đuổi tiểu công chúa của Lộ thị sao?”

Thanh âm vẫn tao nhã có lễ giống như bình thường, tìm không ra cảm xúc hỉ giận, Damon hướng đến muốn sờ vào tâm tư mà đại ca không cho phép, không biết là anh vẫn bận sự vụ của công ty như thế nào lại có thời gian rảnh mà quan tâm đến chuyện tình cảm của chính mình?!

“Ân, đúng vậy.” Mặc kệ Tim hỏi như vậy là xuất phát từ mục đích gì, thành thực luôn đúng, Damon trả lời cụ thể.

“Buông tha đi.”

“Tại sao?! Nói cho em biết tại sao!” Phản ứng của Damon kịch liệt dị thường, tuy rằng hắn vẫn thực kính trọng người anh trai này, cũng rất thích ý tôn sùng quyết định của anh trai, nhưng là đối với chuyện tình cảm này hắn tuyệt đối không thể đồng ý với yêu cầu của anh trai.

“Em phải! Damon.” Công ty quốc tế KS tiến vào thị trường thành phố S, vốn hết thảy đều thuận lợi, nhưng mà một thời gian trước đột nhiên lại không ngừng gặp vấn đề, bởi vì có một công ty thần bí khác nhắm trúng tòa nhà mà KS xem trọng, trước đó giá cả đã đàm phán rất tốt đột nhiên lại cao hơn giá gốc hai con số; cổ phiếu đưa ra thị trường lại bị cản trở; giới cổ phiếu dao động, tốc độ tăng giảm không rõ ràng…

Vẫn nói “Cường long nan áp địa đầu xà” (Câu này giải thích ở mấy chương đầu rồi, hảo tâm giải thích lại: Rồng có mạnh thì từ đầu cũng khó đánh được rắn, tức là làm việc gì cũng gặp phải khó khăn ban đầu) lấy địa vị cùng nhân mạch của hai người Cố Dịch Huân và Lộ Viễn ở thành phố S, ngáng chân công ty quốc tế KS và Tim mới đến một chút có thể nói là không cần tốn nhiều sức. Hai người sớm cho nói bóng nói gió, người có tâm chỉ cần điều tra một chút là có thể biết. Trừ bỏ nguyên nhân là Lộ Diêu thì lúc này, làm như vậy còn thể hiện ý tứ của hổ chấn núi (ý nói thành phố S như núi đã có hổ chấn), công ty quốc tế KS thế tới rào rạt, tựa hồ có ý tứ muốn chiếm hết thị trường thành phố S, lần này coi như là cảnh tỉnh Tim trước một chút.

“Không! Em yêu cô ấy!” Damon ngữ khí kiên định, thái độ kiên quyết dị thường, hắn vì tiểu công chúa phương Đông mới đến nơi này, hắn sẽ không khinh địch như vậy để lại tức giận.

“Nhưng cô ấy không phải của em!” Tim không hổ là tướng quân trên bàn đàm phán, xác thực hiểu cách bắt lấy điểm trí mạng của đối phương, chỉ cần một câu nói ngắn gọn đến không thể ngắn gọn hơn liền khiến cho Damon mất đi tất cả khí lực.

“…” Con ngươi màu lam của Damon giống như màu của nước biển, có luồng ánh sáng như thủy diện di động (nước mắt đấy ợ), tâm từng trận co lại. Lấy hiểu biết của hắn về Anny cùng nhiều ngày ở chung trôi qua như vậy, hắn làm sao không biết người trong lòng Anny là ai, chính là hắn không muốn tin tưởng, không muốn cứ thế buông tay mà thôi.

“Biết rõ là sẽ thua còn dấn vào, vì sao còn muốn đi thử?” Tim giật mình nhìn vào mắt của em trai, nhẹ giọng khuyên giải an ủi, “Thừa dịp em còn chưa trầm luân nên sớm bứt ra đi thôi.”

“Em…”

“Tự mình suy nghĩ cẩn thận.”

“Ân.” Damon cúi đầu, thanh âm trả lời rầu rĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK