• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bóng tối vô tận, còn rét lạnh thấu cốt, ngoại trừ cái này Bi Mạt không còn cảm giác khác. Tựa như bị nhốt trong kẽ nứt băng thạch ngàn năm, từng mảnh thân thể cũng tương hỗ phân li. Giãy giụa liên tục, kết quả chỉ có thể chìm sâu thêm trong bóng đêm rét lạnh, quấn quanh như mạng nhện, vô luận như thế nào cũng không thoát khỏi.

Bóng ma tử vong bao trùm Bi Mạt, không ai hiểu rõ tình hình hơn chính hắn. Thật ra từ lúc lưng đeo toàn bộ Tà Ma trại, Bi Mạt cũng đã đối với sinh tử rất lãnh đạm.

Nhưng khi người kia xuất hiện, mang đến hào quang ôn hòa cho sinh mệnh của mình, thật nực cười là bản thân bắt đầu sợ hãi tử vong, sợ không thấy được khuôn mặt tươi cười của người kia, sợ không nghe được thanh âm người kia, sợ không thể cùng người kia bên nhau suốt kiếp… Càng sợ nếu mình chết trước, sẽ mang đến tổn thương hủy diệt người kia, sợ nghe người kia lệ rơi ruột gan dứt đoạn, sợ người kia không quý trọng sinh mệnh bản thân, ngốc đến mức theo mình mà đi…

Loáng thoáng, phảng phất như tiếng khóc của Cận Lăng.

Lăng, xin lỗi… Ta không cách nào mang ngươi phiêu bạt chân trời, không cách nào cùng ngươi nhìn rặng mây đỏ tà dương, không cách nào cho ngươi hồ điệp lan đầy núi… Xin lỗi… Xin lỗi…

Ý thức cuối cùng cũng dần dần tiêu tán, ngay cả cảm giác rét lạnh cũng từ từ tan biến, đại nạn của hắn tới rồi sao?

Bỗng nhiên chỗ lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp, hình như có một dòng nước ấm rót vào thân thể sớm đã băng lãnh đến cứng ngắc. Thần kinh tê liệt toàn thân từng dây, từng dây thức tỉnh, đau đớn nghìn vạn con kiến đâm chích lại lần nữa đánh úp lại.

Tuy đau đớn, nhưng đến cùng đau đớn chính là một cỗ sinh mệnh lực mạnh mẽ.

Là ai? Là ai đang cứu hắn? Rất muốn mở to mắt, nhưng không cách nào làm ra chút động tác gì!

Một giọt chất lỏng ấm áp nhỏ giọt trên mu bàn tay hắn…. Lăng, là hơi thở của Lăng.

Lăng… Là ngươi đang cứu ta sao? Ngươi tha thứ cho ta sao? Ta lúc trước không tín nhiệm ngươi, thậm chí gây thương tổn cho ngươi, ngươi cũng không oán hận gì sao…

” Ta yêu ngươi… Ta yêu ngươi…”

Là thanh âm gì, Lăng là ngươi sao?

Trước mắt xuất hiện ánh quang ấm áp, kẻ đứng ở nơi chói mắt chính là người hắn ngày đêm mong nhớ.

Cận Lăng đứng cách hắn không xa, rơi lệ đầy mặt một lần lại một lần nói “Ta yêu ngươi “.

Bi Mạt mừng như điên muốn đuổi theo, hắn phải van xin ái nhân đích thực tha thứ.

Nhưng vô luận hắn đuổi ra sao, Cận Lăng lại càng ngày càng cách xa hắn…

” Lăng, ngươi đừng đi, đừng rời khỏi ta…”

Cận Lăng xa xa không có trả lời, chỉ liên tục lắc đầu. Cận Lăng vươn bàn tay tái nhợt…

” Lăng………”

Bi Mạt đuổi theo, muốn bắt lấy tay Cận Lăng…

Còn kém một chút, Bi Mạt nhào về phía trước.

” Lăng, ta bắt được ngươi…”

Vừa đụng đến tay Cận Lăng, người yêu dấu lại biến thành sương khói, dần dần tán đi…

” Không, không….. Lăng…..”

Bi Mạt điên cuồng hét lên điên cuồng hét lên.

Một trận đau nhức đánh úp lại, Bi Mạt chỉ cảm thấy mình liên tục rơi xuống, liên tục rơi xuống.

*******************

” Lăng, Lăng…. Đừng rời khỏi ta….. Đừng…”

Bi Mạt đột ngột bừng tỉnh bật dậy, nhưng bộ vị toàn thân tựa hồ đều tách rời cùng thân thể, đau đớn làm Bi Mạt không có biện pháp di động một chút.

Mồ hôi lạnh liên tục nhỏ giọt, mình được cứu? Là Lăng cứu? Đúng rồi, Cận Lăng. Cận Lăng ở đâu.

Kích động nhìn bốn phía chung quanh, chỉ thấy mình đang ở trong một gian phòng tre rách nát, trong phòng dày đặc một cỗ thanh hương dược thảo.

Lăng, ngươi ở đâu…

Di chuyển thân thể như nặng ngàn cân, gian nan muốn hướng cửa đi đến. Nơi đó có người, đừng sợ, chắc chắn chính là Cận Lăng, chắc chắn, dự cảm bất hảo trong lòng chắc chắn không phải thật sự, chỉ cần vừa ra, chắc chắn có thể thấy khuôn mặt tươi cười mỹ lệ của y.

Phịch một tiếng, thân thể ngã trên mặt đất phát ra tạp âm chói tai.

Người ngoài phòng theo tiếng đi vào. Bi Mạt bắt lấy cái chân trước mắt.

” Lăng, xin lỗi… Ta…”

” Ngươi… Ngươi là ai? Cận Lăng đâu?”

” Ai là Cận Lăng? Ta không biết.”

Lão nhân dìu Bi Mạt lên giường, đem dược thủy cay đắng rót vào miệng Bi Mạt, cũng không quản người có sặc hay không.

” Khục, khục…”

Vội vàng nuốt dược thủy vào.

” Tiền bối, là ngài đã cứu ta? Vãn bối ngàn lần cảm kích…”

” Bớt nói lời vô nghĩa, nếu có thời gian thì nghỉ ngơi, dưỡng hảo thương thế của ngươi rồi chạy về đâu đó đi, ta đỡ phải nhìn thấy ngươi liền chướng mắt!”

Lão giả lạnh lùng nói.

” Nếu không phải bị người hết lòng ủy thác, ta không thèm quản ngươi có bị sói gặm ở trong núi hay không…”

Lão giả nhỏ giọng thương tiếc đi ra ngoài phòng.

” Tiền bối, là Cận Lăng cầu ngài cứu ta sao? Van cầu ngài nói cho ta biết Cận Lăng ở đâu!”

Thanh âm kiên định vang lên, cước bộ lão giả dừng một chút.

” Ngươi không cần lo lắng, hắn đưa ngươi tới đây sau đó liền rời khỏi.”

Thật sao? Xem ra y vẫn không chịu tha thứ cho mình, Bi Mạt cười gượng. Bất quá nếu biết Cận Lăng không có việc gì, tâm hắn cũng hơi chút yên ổn. Quay về trên giường nằm một lần nữa, đến khi thương thế mình hảo, chuyện thứ nhất hắn phải làm chính là tìm Cận Lăng…

Bảy ngày sau.

Bi Mạt rất phối hợp để lão giả trị liệu, châm cứu, dược liệu, ngâm dược, quá trình trị liệu vẫn phải chịu đựng thống khổ cực đại, mới có thể đem dư độc bài sạch. Bi Mạt từ đầu đến cuối không có nửa câu gì oán hận, hắn hiện tại chỉ muốn nhanh bình phục một chút, sớm xuống núi gặp mặt Cận Lăng.

Bi Mạt chỉ mất bảy ngày liền khôi phục bình thường, đối với thương thế người thường phải nằm hơn mấy tháng thậm chí là nửa năm mới có thể phục hồi như cũ mà nói, quả thực chính là kỳ tích.

” Tiền bối, đa tạ ân cứu mạng của ngài, Bi Mạt ngày sau nhất định hậu tạ.”

Bi Mạt hướng lão giả chắp tay thi lễ.

” Đi đi, trở về chỗ chính ngươi thuộc về, còn nữa, ngươi không cần phải cám tạ ta, người cứu ngươi thật ra cũng không phải ta.”

Lão giả vẫn đưa lưng về phía Bi Mạt, nghiền nát thảo dược đã phơi nắng.

” Tiền bối, vãn bối còn một chuyện muốn nhờ, thỉnh nói cho ta biết Cận Lăng ở nơi nào được không? Tiền bối ngài chắc chắn biết?”

Một trận trầm lặng khiến người ta ngạt thở.

” Tiền bối?”

Bi Mạt chưa từ bỏ ý định, truy vấn.

” Thôi, thôi, đến đây là được rồi, cái phải biết rồi sẽ biết thôi..!”

Lão giả thở dài nói.

” Tiền bối, ngài mau nói cho ta biết. Cận Lăng rốt cuộc ở đâu?”

Bi Mạt kích động vọt tới trước mặt lão giả. Sẽ không đâu, dự cảm chẳng lành chắc chắn sẽ không là thật, chắc chắn chỉ là tâm lý mình quấy phá, Cận Lăng sao có thể có chuyện, không thể.

” Ngươi… Ngươi không cần tìm hắn…”

” Tiền bối, ngươi đừng gạt ta. Mau nói cho ta biết hắn ở đâu, mau nói cho ta biết!”

Bi Mạt quỳ gối trước mặt lão giả, kích động lay hai vai lão giả.

” Ta biết, Cận Lăng giận ta, hắn giận ta không tin hắn, thậm chí thương tổn hắn. Hắn trốn tránh ta chỉ là muốn trừng phạt ta, làm ta sốt ruột một chút. Nhất định là như vậy đúng không, nhất định là như vậy. Ngài nói cho ta biết, mau nói cho ta biết hắn ở đâu!”

Lão giả lắc đầu như cũ.

” Đi đi, quên hắn. Ngươi chỉ cần biết rằng hắn mong muốn ngươi hảo hảo sống sót là được rồi.”

” Tiền bối ngài chỉ giúp Cận Lăng trừng phạt ta thôi phải không?”

Bi Mạt lui hai bước về phía sau khụy xuống, hướng lão giả liên tục dập đầu, thanh âm trán đập vào đất lớn đến độ có thể vọng trong phòng tre từng đợt, chỉ chốc lát sau, máu tươi liền theo hai má Bi Mạt chảy xuống.

Lão giả nhìn Bi Mạt trước mắt, không lâu về trước, Cận Lăng cũng là dập đầu cầu lão cứu Bi Mạt như vậy, nhưng hiện tại… Ai…

” Đủ rồi! Đừng đem thân thể ta khó khăn lắm mới chữa khỏi lộng phá, đi đi! Ngươi dập nát đầu cũng không thể nhìn thấy Cận Lăng đâu!”

” Tại sao, tại sao các ngươi lúc nào cũng không cho chúng ta ở cùng nhau, tại sao?”

Bi Mạt lảo đảo đứng lên, lại quay mạnh đầu lại, rút bội kiếm ra chỉa thẳng cổ họng lão giả.

” Nói mau, Cận Lăng ở đâu? Có phải lúc hắn cầu ngươi cứu ta, ngươi đã hạ điều kiện hà khắc gì, không cho chúng ta gặp mặt đúng không? Tin ta có thể lập tức giết ngươi không? Vì Cận Lăng, ta cái gì cũng dám làm, dù ngươi là ân nhân cứu mạng của ta! Mau đem hắn giao ra đây giao ra đây, mau lên!”

Hai mắt Bi Mạt che kín tơ máu vì phẫn nộ. Sẽ không đâu, hắn rõ ràng còn nhớ lúc mình trúng độc, đôi tay ấm áp của Cận Lăng một lần lại một lần lau đi mồ hôi cho hắn, trong hôn mê hắn rõ ràng còn nghe được Cận Lăng kêu gọi, nghe y nói y yêu mình. Cận Lăng sao có thể cam lòng rời khỏi mình?

” Lão phu sớm chán sống, cũng không biết chết là như thế nào, hiện tại ngươi trái lại muốn làm chuyện tốt, đưa lão phu một đoạn đường, cớ sao mà không chịu!”

Lão giả nhắm hai mắt lại.

” Mẹ nó, các ngươi đều đáng hận, tại sao, tại sao muốn đem chúng ta tách ra, tại sao….”

Dã thú mất đi tri kỷ gào lên, một lần lại một lần rung động cả sơn cốc.

Bi Mạt điên cuồng chém kiếm lung tung, phá hư mọi thứ thấy được trong phòng.

” Lăng… Lăng… Ngươi ở trốn ở đâu? Ngươi đi ra! Mau ra đây gặp ta…”

Nội lực cực đại chấn đảo cả nhà tre, trong một mảnh hỗn độn, chỉ còn lại có Bi Mạt đứng sừng sững, lão giả vẫn nhắm mắt lại như cũ.

” Ngô!”

Bi Mạt vỗ ngực, máu tươi từ khóe miệng nhỏ giọt, đại bệnh mới khỏi liền tuỳ tiện vận dụng nội lực, kết quả chỉ có thể gây thương tổn lớn hơn cho bản thân.

Bi Mạt cầm kiếm chống thân thể lung lay sắp đổ, trong đống hỗn độn dưới chân có một mảnh da dê lăn vào bên chân Bi Mạt, không biết tại sao mảnh giấy kia chặt chẽ khóa lấy tầm mắt Bi Mạt.

Trong cõi xa xôi tựa hồ có người cho hắn hy vọng tìm Cận Lăng, nhưng bất an mãnh liệt lại khiến hắn không thể yên tâm. Bi Mạt bàn tay run rẩy mở ra cuộn giấy.

Mỗi chữ mỗi câu trên cuộn giấy làm Bi Mạt vốn dấy lên hy vọng lại bị đánh vào vực sâu tuyệt vọng.

《 Thôi công hoán huyết pháp 》? Bi Mạt kéo tay phải mình ra, một đạo vết cắt thâm sâu đập vào trong mắt. Hắn ban đầu vẫn thấy rất kỳ quái, dù thân thể mình vì chiến đấu mà lưu lại vô số vết thương, duy có vết thương này hắn không nhớ là trận chiến nào lưu lại, chẳng lẽ, chẳng lẽ…

Bi Mạt tựa như phát điên, dùng hết toàn lực đánh tới lão giả.

Lão giả tiện tay nhặt một thanh tre bị bẻ gẫy, nhất chiêu nhất thức hóa giải Bi Mạt tiến công.

Bi Mạt phun ra một ngụm máu, thân thể hắn đã không chịu nổi thương tổn do tuỳ tiện sử dụng nội lực. Lão giả thừa dịp điểm đại huyệt quanh thân Bi Mạt, khiến cho hắn thứ nhất không thể tái tiếp tục công kích, thứ hai có thể ngăn chặn chân khí tán loạn trong cơ thể hắn.

” Tiểu tử, ngươi không muốn sống hả!”

” Là ngươi, là ngươi nói cho hắn phương pháp này phải không? Tại sao? Dù bản thân ta có chết đi nữa, tại sao phải liên lụy hắn, tại sao!”

” Hắn rất ngốc, rất ngốc… Lại vì ta…”

Rốt cuộc cũng không ngăn được ướt át trong mắt, Bi Mạt không thể nhúc nhích lần đầu tiên rơi lệ sau khi đại ca chết. A, hoá ra mình cũng còn tình cảm, cũng còn có thể rơi lệ sao? Một góc trong lòng hoàn toàn sụp đổ, từng trận đau đớn cắn ruột xé gan. Trước kia lúc đại ca chết, nhà tan cửa nát, lúc lang thang sống rày đây mai đó, cừu hận là thứ để hắn tiếp tục sống sót. Nhưng hiện tại nếu tình yêu đã chết, làm sao hắn có thể sống tiếp một mình?

Lăng, ta nhớ lời thề của chúng ta, ta muốn tới cùng ngươi, ngươi chờ… Nếu ông trời muốn tiêu diệt chúng ta, chúng ta liền cùng nhau hủy diệt…

” Tiền bối, thi thể Cận Lăng ở đâu?”

Bi Mạt hai mắt trống rỗng vô thần nhìn phương xa.

…….

” Tại sao không nói cho ta biết, lúc ta vừa khôi phục ý thức, tại sao không nói cho ta biết? Hiện tại, hiện tại bảy ngày, cho dù là thần tiên cũng vô pháp cứu Lăng của ta về… Ngươi tàn nhẫn như vậy, ngay cả một lần cuối cùng cũng không cho ta thấy hắn?”

” Hắn nói không muốn cho ngươi thấy bộ dáng lúc hắn độc phát, ngươi hà tất…”

” Hảo, ngươi không nói phải không?”

Bi Mạt lạnh lùng cười.

” Ahhhhhhh…….. Ahhhhhhhh…”

Bi Mạt phát cuồng sử dụng nội lực toàn thân muốn phá huyệt đạo bị điểm, loại hành vi tương đương với tự tàn khiến máu tươi liên tục tràn ra từ miệng Bi Mạt.

” Thả ta, để ta đi tìm Lăng…”

Bi thương hò hét làm núi rừng cũng lâm vào run rẩy.

” Thả ta, khục, xin ngươi thả, để ta… Để ta đi tìm hắn…”

” Điên rồi, các ngươi đều điên rồi…”

Lão giả bất đắc dĩ điểm nhẹ một chút, giải khai huyệt đạo Bi Mạt.

Dùng kiếm chống thân thể, Bi Mạt loạng choạng rời đi không mục đích, trực giác nói cho hắn, Cận Lăng còn đang ở trong ngọn núi này, hắn, hắn chắc chắn có thể tìm được y…

Lại là hương hồ điệp lan, Lăng, ngươi hóa thành hồ điệp, trải qua những ngày tự do, ngươi chán ghét ta, không cần ta nữa phải không? Bằng không, ngươi sao lại cam lòng bỏ lại ta, lưu một mình ta trong một thế giới không có ngươi.

Đứng trên phiến cỏ nở đầy hồ điệp lan, gió nhẹ nhàng thổi qua, hoa nhi hơi gật nhẹ về phía nam.

” Cám ơn, cám ơn các ngươi nói cho ta biết…”

Bi Mạt đi đến sườn núi phía nam sơn cốc, dự cảm mãnh liệt nói cho hắn, Cận Lăng của hắn ngay tại chỗ ấy, ở đàng kia chờ hắn.

Khó khăn lắm mới cố đến được vực núi, trên một khối bia đá của vách núi có khắc ba chữ màu đỏ…..” Tuyệt Tình Nhai”. Bi Mạt đi đến vách núi, chân đá sỏi rơi xuống khe núi, không nghe được một chút tiếng chạm đất, sơn cốc không vọng đến được, tầng tầng mây mù che đậy tầm mắt…

” Sẽ không…. Điều đó không thể…”

Khi Bi Mạt thấy một thanh bội kiếm quen thuộc rớt trên đất, cả người ngốc tại nơi đó.

Bi Mạt run rẩy nhặt thanh kiếm kia lên, rút ra… Mặt trên rõ ràng có khắc chữ ‘ Bi’ và rõ ràng có vết tu bổ…

Là bội kiếm hắn đưa cho Cận Lăng…

” Không…… Không……. Lăng…..”

Thanh âm đã khàn đục đến ngay cả bản thân Bi Mạt cũng không biết mình đang nói gì, hét gì, môi khô rạn nứt tái nhợt và máu chảy xuôi đã đông thành mảnh hình thành rõ ràng đối lập thê lương. Quỳ rạp xuống bên bờ vực, Bi Mạt nhẹ nhàng vỗ về vết gãy trên thân kiếm.

” Lăng, ngươi trốn không thoát đâu, ngươi cho là cái chết có thể tách chúng ta ra sao? Ta sẽ không cho ngươi một mình chịu khổ tại cái thế giới đó!”

Bi Mạt vung kiếm lên, phanh một tiếng lớn, chữ ‘ Tuyệt’ trong ‘Tuyệt Tình Nhai’ bị hắn một kiếm gọt xuống.

” Thấy sao? Lăng, nơi này là Tình Nhai, không phải Tuyệt Tình Nhai, Tình Nhai chỉ thuộc về chúng ta…”

Thả người nhảy xuống, Bi Mạt theo Cận Lăng rơi vào vực sâu vạn trượng…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK