Hơi gió lạnh phất hai má Cận Lăng, hắn căn bản không dám quay đầu lại nhìn xem Bi Mạt có đuổi theo hay không, chỉ liều mạng chạy. Hắn biết chỉ cần Bi Mạt muốn truy, hắn chắc chắn chạy không thoát.
Vẫn chạy đến hụt hơi, Cận Lăng vỗ ***g ngực, nghiêng người tựa vào một thân cây bên đường nhỏ. Thân thể mấy năm nay có thể nói càng ngày càng sa sút, trúng kịch độc như vậy còn có thể sống tới hôm nay, Cận Lăng biết đây đã là ơn trạch ông trời ban cho quá mức.
Thân thể suy nhược lâu lắm rồi không vận động kịch liệt như vậy, nhất thời không thể thích ứng, tứ chi Cận Lăng cũng run rẩy, hắn biết mình không có cách nào tiếp tục chạy nữa.
Trong không khí truyền tới tiếng sàn sạt gió thổi lá động tự nhiên, ngẫu nhiên còn thanh âm chim chóc bay qua lảnh lót… Nhưng… Không có tiếng con người.
Cận Lăng mâu thuẫn lại đau khổ ngã ngồi trên đất.
Bảy năm, hắn trốn y bảy năm. Bảy năm qua, hắn mạo hiểm nguy cơ bị Bi Ma sơn trang tìm thấy, đi đến chỗ đông người, chỉ muốn biết tin tức người kia.
Cho tới nay, truyền kỳ Bi Ma sơn trang đều là chuyện mọi người thích thảo luận nhất sau khi trà dư tửu hậu. Cận Lăng cũng phải dựa vào từng chút từng chút lời đồn, để biết tin tức ái nhân.
Hắn biết Bi Mạt cho tới nay không có thê thất, hắn từng nghĩ Bi Mạt vẫn không thể quên mình, hắn cũng từng một lần có liên tục xúc động muốn về bên cạnh Bi Mạt.
Nhưng hắn chung quy không làm thế. Vì hắn sợ hãi, vì hắn thà rằng đắm chìm trong hồi ức hạnh phúc dĩ vãng, cũng không muốn mạo hiểm nhiều như vậy. Dù sao thời gian có thể hòa tan mọi thứ, mà tình cảm là thứ thông thường không qua được.
Hắn biết mình trở về không được, đã là những ngày không quay về được.
Hắn rõ bản thân trúng kịch độc sau khi Thôi công hoán huyết cho Bi Mạt, rồi lại được lão tiền bối hao hết nội lực một đời kéo lại từ trước quỷ môn quan. Lão tiền bối trong hai năm cuối cùng, đem y thuật toàn bộ truyền thụ cho Cận Lăng, còn tìm kiếm phương pháp hóa giải độc tố lưu lại. Nhưng trước sau chỉ có thể ức chế đại bộ phận, thân thể Cận Lăng không lúc nào không chịu đựng thống khổ độc phát.
Từng nghe lão tiền bối nói, một trong những di chứng của Thôi công hoán huyết chính là dung mạo thay đổi, hắn đương nhiên biết tình trạng thân thể mình, màu da khỏe mạnh ngày thường biến thành tái nhợt băng tuyết, mạch máu rất nhỏ trên tay đều có thể trông thấy rõ ràng, toàn bộ tóc đen cũng biến thành màu trắng bạc. Hắn biết cái này là bệnh trạng trúng hàn độc tất có.
Hắn vẫn không dám nhìn mặt mình, vì hắn sợ mình không có cách nào chấp nhận sự thật này. Tuy nói mình không phải nữ nhân, nhưng hắn cũng không cách nào phủ nhận, một trong những nguyên nhân sau khi Bi Mạt bắt hắn để báo thù lại không lập tức giết hắn, chính là vì khuôn mặt…
Thử nghĩ một chút, có thể tưởng tượng được tình cảnh mình chịu không nổi, mặt dày trở lại bên cạnh Bi Mạt rốt cuộc ra sao. Hắn không muốn thấy biểu tình khó xử của Bi Mạt, càng không muốn thấy bộ dáng Bi Mạt vì báo ân mà miễn cưỡng, không muốn thấy khi Bi Mạt cùng hắn đi chung, bị người ngoài xem thường…
Hắn sẽ chịu không nổi…
Cho nên bảy năm, hắn không nhìn tới mặt mình ngay cả lúc rửa mặt cũng nhắm mắt lại, hắn biết đây hoàn toàn là một biện pháp lừa mình dối người, nhưng ngoại trừ lựa chọn trốn tránh, hắn không có biện pháp thứ hai.
Thân thể hắn rốt cuộc còn có thể chống chịu bao lâu, chính hắn cũng không rõ ràng, dù Bi Mạt có thể tiếp nhận bộ dáng hiện tại của hắn sau khi gặp mặt, Cận Lăng cũng không thể cam đoan có thể ở cùng Bi Mạt dài lâu.
Vô luận là hắn hay Bi Mạt, cũng không có năng lực tiếp nhận một lần sinh ly tử biệt nữa, nếu kết quả cuối cùng là lưỡng bại câu thương, còn không bằng duy trì tình trạng hiện tại. Với hắn, với Bi Mạt, đều tốt hơn một cái kết cục gặp lại nhưng không cách nào gần nhau được…
Không biết nên cao hứng hay ủ rũ, y không có đuổi theo..
Cuối cùng, y vẫn từ bỏ sao… Từ bỏ ở cùng một người nam nhân, một nam nhân hoàn toàn hủy dung, bữa nay lo bữa mốt, với địa vị hiện tại của y, y có thể có được gia đình hoàn mỹ nhất.
Cho nên hắn cũng nên từ bỏ hy vọng, đừng ôm ảo tưởng gì mà thiên trường địa cửu, sự thật tàn khốc luôn luôn vô tình đánh nát bọt biển giả dối, như những tia chớp dưới thái dương, cũng chỉ là một chốc bình thường ngắn ngủi.
Cận Lăng chậm rãi mỏi mệt đi về gian nhà tranh vô chủ ven sông, cũng không biết là nhà ai bỏ lại, nơi an thân Cận Lăng dễ dàng tìm được vì liên tục chuyển chỗ nghiên cứu dược thảo.
Đẩy cửa ra, ngồi trên giường trúc đơn sơ, hắn kiểm tra dược thảo hái được mấy ngày nay một chút, hai tay liên tục phân loại dược thảo, trong đầu cứ hiện lên tình cảnh hai người gặp nhau ban nãy.
Xem ra thời gian bảy năm cấp cho mị lực nam tính của Bi Mạt thêm trưởng thành chững chạc, chỉ là trong ánh mắt kia dường như chứa đựng nhiều bi thương lắm…
Chi nha một tiếng nhỏ, giống như là gió thổi cửa mở thông thường. Nhưng khí tức quen thuộc lưu động vào phòng làm dược thảo trong tay Cận Lăng trược xuống mặt đất.
” Lăng.”
Hô nhẹ một tiếng, đủ để thần kinh toàn thân Cận Lăng đứt đoạn toàn bộ. Hắn chấn động, cũng không quay đầu lại.
” Ta tìm được ngươi, rốt cuộc rốt cuộc tìm được ngươi, ngươi trốn ta nhiều năm như vậy, ngươi có phải còn chưa tha thứ cho việc ta đối đãi với ngươi như vậy năm đó? Nhưng sự trừng phạt này quá tàn nhẫn, thật sự quá tàn nhẫn. Ta thà rằng ngươi đem ta giết chết, cũng đừng để ta mỗi thời mỗi khắc đều chịu nỗi đau tưởng niệm!”
” Lăng…”
Nhẹ giọng gọi ái nhân, Bi Mạt sợ hãi đây lại là một giấc mộng diễm lệ, y sợ hãi mùi hoa hồ điệp lan lại làm y mơ một giấc chiêm bao hai người gặp lại, y thậm chí sợ mình dùng quá sức ôm vỡ Cận Lăng, sợ hãi hắn lại biến mất không còn bóng dáng tăm hơi tựa như một trận sương khói.
Từ sau lưng ôm Cận Lăng run rẩy, Bi Mạt quỳ trên giường, mặt vùi vào cái cổ băng lãnh tuyết bạch của Cận Lăng hôn nhẹ, Bi Mạt một lần lại một lần nhẹ hô tên Cận Lăng, nước mắt ấm áp theo cổ Cận Lăng chảy xuống sống lưng.
Thời gian dừng tại khoảnh khắc ôm ấp này lâu lắm, họ tách khỏi khí tức đối phương lâu lắm, nên một khắc gặp lại nhau kia, Cận Lăng cũng quên giãy giụa.
” Ngươi đi đi… Về sau đừng đến nữa…”
Sau một hồi lâu, Cận Lăng phát ra thanh âm tàn khốc.
Bi Mạt không thể tin được chuyển thân Cận Lăng lại.
” Tại sao? Tại sao sau khi chúng ta đã trải qua nhiều chuyện như vậy, ngươi vẫn lựa chọn rời khỏi ta? Ngươi còn hận ta phải không? Ta biết là ta có lỗi với ngươi, ngày sau để ta bồi thường cho ngươi, thương ngươi, yêu ngươi, để ta cho ngươi mọi thứ ngươi muốn…”
” Đủ rồi, im miệng! Đừng nói nữa!”
Cận Lăng suy sụp đẩy Bi Mạt ra hô lớn.
” Không trở về được, mọi thứ đều không trở về được, ngươi biết không? Thời gian bảy năm làm chúng ta thay đổi nhiều lắm, ngươi hiện tại đã là đại nhân vật làm mưa làm gió cao cao tại thượng, lật tay thành vân trở tay ra vũ, ngươi thật sự có thể có được mọi thứ ngươi muốn. Ngươi chỉ cần coi ta là một khối đá kê chân trên con đường thành công của mình là được rồi, ngươi không cần áy náy với ta, lại càng không cần thương hại, mà cái ta không cần nhất chính là sự đền ơn của ngươi, ngươi hiểu không? Ta cứu ngươi năm đó chỉ để trả lại nợ máu cha đã thiếu ngươi. Mà bảy năm ta biến mất, là ngươi thay ta chăm sóc phụ thân, có thể nói so với đứa con thân sinh này còn muốn hiếu thuận hơn nhiều, đủ rồi, ngươi báo ân đã đủ rồi. Ta không cần!”
” Ta không cần ngươi dùng cái gì yêu thương ta, yêu ta để báo ân, hai chúng ta không thiếu nợ nhau, ngươi hiểu chưa? Ngươi miễn cưỡng như vậy đối với một…”
Cận Lăng điên cuồng xốc mũ sa trước mặt lên.
” Đối với một kẻ ngay cả mặt mình cũng không muốn nhìn, nói cái gì ‘ ta yêu ngươi’ ngươi không biết là ghê tởm sao? Ngươi cùng đường có thể đi tìm nữ nhân mỹ lệ thanh tú, chỉ cần ngươi thích, bao nhiêu nữ nhân nguyện ý sinh hạ hài tử cho ngươi, cho ngươi một gia đình hạnh phúc mỹ mãn. Ngươi cần gì phải chấp nhất ta, nói cái gì chó má đen đủi vô nghĩa!”
” Cút…. biến khỏi tầm mắt của ta, vô luận thế nào cũng được, ngươi đừng đến quấy rầy cuộc sống hiện tại của ta nữa!”
Bi Mạt giơ tay lên, Cận Lăng cũng nhắm mắt lại, chẳng lẽ lời nói vừa rồi chọc giận y sao, Cận Lăng thậm chí chờ tiếp nhận một chưởng Bi Mạt sắp ném xuống kia.
Bi Mạt nhẹ tay vuốt ve da thịt trên mặt Cận Lăng.
” Ngươi…”
Cận Lăng kinh ngạc mở to mắt, vùng vẫy muốn hất tay Bi Mạt ra.
” Ta…”
Bi Mạt thâm trầm nói.
” Ta chưa bao giờ biết, ở trong lòng ngươi, tình yêu ta đối với ngươi lại mỏng manh, không chịu nổi một kích như vậy. Hoá ra trong lòng ngươi, ta là một tiểu nhân đê tiện trông mặt mà bắt hình dong. Ngươi, bé ngốc này, nhiều năm như vậy ngươi đều không chịu nhìn mặt mình sao? Tạm thời không nói đến cái khác, dù thật sự dung mạo ngươi bị hủy toàn bộ, hoặc là thân thể tàn tật, ta đều không thay đổi tình cảm đối với ngươi. Nếu quả Thôi công hoán huyết đại pháp có thể sử dụng lần thứ hai, ta thậm chí muốn đem máu trong cơ thể ngươi tái quay về trong người ta…”
Không để ý Cận Lăng giãy giụa, Bi Mạt ôn nhu hôn lên môi hắn. Nụ hôn triền miên cơ hồ làm Cận Lăng không thể hô hấp, hơi thở nhiệt liệt của Bi Mạt làm da thịt tái nhợt của Cận Lăng ửng lên một tầng hồng nhạt mê người lâu ngày không gặp.
” Ngươi vừa rồi cho rằng ta muốn đánh ngươi sao?”
Bi Mạt dán vào hai má Cận Lăng.
” Ta sao cam lòng, ta khó khăn lắm mới tìm được ngươi, dù ngươi hiện tại muốn ta chết, ta cũng không nói hai lời lập tức liền đi âm phủ báo danh.”
” Nhiều năm như vậy, ta mỗi đêm đều nói với ngươi một câu trong mộng, ngươi có biết là cái gì không?”
Thâm tình nhìn Cận Lăng.
” Lăng, ta yêu ngươi…”
Hai người ôm chặt nhau, thân thể một đen một trắng lại hài hòa mỹ lệ lạ lùng.
*******************
Sáng sớm ngày thứ hai.
Ánh nắng phả trên mặt Cận Lăng, thật sáng….
Cận Lăng vô thức nâng tay lên che khuất thái dương, đột nhiên hình như cảm thấy ánh nắng bị cái gì đó ngăn lại, hắn an tâm dịch người một chút, muốn tiếp tục giấc ngủ an ổn khó có được này.
Dường như nhớ tới cái gì, Cận Lăng giật bắn mình, lại phát hiện mình chỉ có thể di động đôi chút, bị cái gì đó ôm lấy.
Phục hồi tinh thần lại, hồi tưởng một chút, cảm giác thất bại tự nhiên sinh ra.
Hắn! Hắn lại thả lỏng ngủ thẳng cẳng trong ngực nam nhân này! Trời!
Đối diện ánh mắt nóng rực của nam nhân, Cận Lăng thu hồi thần tình kinh ngạc trên mặt.
” Ngươi ra ngoài! Ai cho ngươi ở đây?”
Cận Lăng lạnh mặt nói.
Bi Mạt cười gượng, xem ra cái nhân nhi yêu dấu không có cách nào lập tức tiếp nhận y. Không sao cả, về sau họ còn nhiều thời gian.
Bi Mạt lặng lẽ rời khỏi gian nhà nhỏ nát của Cận Lăng. Cận Lăng nhìn Bi Mạt rời xa, trong lòng nổi lên từng trận đau nhức khắc khoải. Lần gặp này, rốt cuộc là phúc hay là họa…
Không đến nửa canh giờ, Bi Mạt thần kỳ thay đổi bộ dạng gian nhà nhỏ từ trong ra ngoài. Y không để ý tới Cận Lăng trợn mắt há hốc mồm, tự động quẳng sạch toàn bộ mọi thứ rách nát trong phòng nhỏ, thay giường, tủ mới, đặt bàn trà, ghế dựa, màn trúc khắc hoa, bình phong, còn rất cẩn thận treo tranh cuộn lên trang trí…
Trong thời gian ngắn ngủi, đem gian nhà rách nát ban đầu đổi mới hoàn toàn.
Mới đầu, Cận Lăng cực lực phản đối, thậm chí đem bàn trà, tranh cuộn toàn bộ vứt ra khỏi phòng, nhưng hắn vứt một lần, Bi Mạt liền đặt vào cái mới. Về sau, Cận Lăng mệt đến bó tay, đành bỏ mặc Bi Mạt làm gì thì làm.
Tới giờ đi ngủ buổi tối, Cận Lăng mặt lạnh đẩy Bi Mạt trong phòng ra ngoài cửa. Sau đó, tới nửa đêm lại nhịn không được nhìn lén xuyên qua cửa sổ.
Bi Mạt ngồi xếp bằng thổ nạp dưới mái hiên, đây cũng là một loại phương pháp nghỉ ngơi của người võ công cao cường.
Không khí rét lạnh buổi tối làm Cận Lăng vốn có hàn độc trong thân, khó chịu không dứt, đắp cái chăn gấm Bi Mạt mang đến mới cảm thấy hảo một chút.
Nghe nói cao thủ có thể sử dụng nội lực trục hàn, nhưng Cận Lăng vẫn không có cách nào không để tâm đến Bi Mạt bên ngoài phòng. Lăn qua lộn lại ngủ không được.
Tới sáng sớm ngày hôm sau, Bi Mạt mỉm cười đem cái chăn Cận Lăng lén chạy đến đắp trên người y tối hôm qua trả lại cho hắn, hài lòng thấy cái loại biểu tình buồn bực của Cận Lăng, sau đó ngoan ngoãn chạy ra, khép lại cửa, né được cái gối Cận Lăng quăng tới.
Hêt