Cả người cậu trở nên nóng bức khó chịu, trong miệng một cổ vị tanh ấm nóng đang không ngừng trào ra, bởi vì không muốn để bọn họ biết mình bị thương cậu phải nhanh chóng trở về phòng mới được.
Nguyễn Hàn Minh đi vào trong thang máy, cánh cửa từ từ khép lại thì bị một bàn tay chặn ngang, cậu đưa mắt nhìn lên thì thấy Phạm Huyền Lân đang đứng ngay trước mặt, anh nhìn cậu rồi đi vào trong thang máy. Nhìn cửa thang máy đóng lại anh mới hỏi:
"Không sao chứ."
Nguyễn Hàn Minh lắc đầu tỏ vẻ không sao, hiện tại nếu cậu mở miệng thì máu bên trong chắc chắn sẽ phun ra. Như vậy rất mất mặt dù sao khi nãy cũng tỏ ra ngầu lòi thế còn gì, tuy cậu không để ý cho lắm nhưng lại không muốn mất mặt trước người đàn ông bên cạnh này.
"Tôi sẽ trừng phạt thằng bé, em đừng để tâm đến nó." Phạm Huyền Lân nói.
Tính. Cửa thang máy mở ra, Nguyễn Hàn Minh nhanh chóng đi đến căn phòng của Phạm Huyền Lân từng ở trước kia rồi đi nhanh vào phòng vệ sinh.
Phạm Huyền Lân lo lắng nhanh chóng đi theo sau cậu, sau khi thấy cậu phun một ngụm máu trong mắt anh liền lạnh lùng, cả người đều trở nên lạnh lẽo: "Làm sao vậy, tôi gọi bác sĩ đến khám cho cậu." Nói xong anh liền bật quang não trong tay lên.
Nguyễn Hàn Minh nghe anh nói vậy liền vội vàng đưa tay ngăn cản: "Không cần, tôi không sao."
Phạm Huyền Lân lạnh mặt nhìn cậu, chân mày của anh cau chặt tỏ vẻ không đồng ý, rõ ràng đã học cả máu rồi còn nói mình không sao. Từ đầu anh phải biết một người chỉ vừa thức tỉnh như cậu thì làm sao có thể thực sự điều khiển sức mạnh của mình một cách thành thục được, không những vậy nhìn cơ thể yếu ớt này của cậu thì chắt chắn rằng sức khỏe của cậu không thể nào tốt được, vận dụng sức mạnh quá sức sẽ khiến nội tạn trong cơ thể trở nên tổn thương dẫn đến sự yếu ớt cùng mất sức.
"Thật sự không so, lúc nãy thể hiện quá trớn nên ứa máu một chút thôi." Nguyễn Hàn Minh nhìn chân mày anh cau chặt liền không tự chủ được giải thích, từ trước đến giờ việc cậu làm sẽ không cùng bất kỳ ai giải thích nhưng không hiểu sao khi đối mặt với anh cậu lại không tự chủ được. Thật ra lời nói cậu cũng không sai sau khi phun máu ra thì cơ thể cũng nhẹ nhàng hơn thẳng, máu này không chỉ do cậu quá sức mà nó còn là máu ứ động trong cơ thể nguyên chủ này, có lẽ cơ thể này không chỉ yếu ớt một cách bình thường đâu mà có khi còn bị thương một cách bất hợp lý nữa.
"Tôi đưa em vào khoang chữa trị." Phạm Huyền Lân nghe vậy liền giãn chân mày nhưng anh cũng không hoàn toàn tin tưởng cậu vì vậy trở tay nắm ngược lại tay cậu rồi kéo cậu ra khỏi phòng.
Khoang chữa trị nằm trên cùng một tầng với phòng bọn họ, nó cách căn phòng này bốn căn phòng, bởi vì trong nhà Phạm gia có người có thể chất yếu ớt nên trong nhà thiết bị y tế đều có đủ để có thể điều trị kịp thời cho Phạm Hoàng, không những bên trong căn phòng này có khoan chữa trị mà có khoang dinh dưỡng, khoang kiểm tra sóng não, khoang chữa trị tinh thần cùng những khoang điều trị khác.
Phạm Huyền Lân đẩy cửa ra rồi kéo cậu vào trong. Nhìn những thiết bị y tế đầy đủ trong phòng Nguyễn Hàn Minh không khỏi kinh thán: "Thật giàu á."
"Ừ, nhà chúng ta rất có tiền." Phạm Huyền Lân nghe cậu nói liền buồn cười cong khóe môi.
"Có tiền thật tốt á." Nguyễn Hàn Minh nghe vậy thì thăm mộ không thôi, đúng là trước khi đến đây cậu đã nghĩ nhà anh có tiền như vậy cậu có thể ăn thức ăn tự nhiên một cách thoải mái rồi nhưng không ngờ nhà anh không chỉ có tiền mà là rất rất có tiền, như vậy sau này trở đi cậu có thể luôn ăn được thức ăn tự nhiên rồi. Nghĩ đến thôi đã khiến cả người cậu bay bỗng vui sướng.
Phạm Huyền Lân nhìn cậu, ánh mắt cũng lóe lên chút dịu dàng, anh mở một khoang chữa trị ra sau đó nói: "Em nằm vào trong."
"Được." Nguyễn Hàn Minh ngoan ngoãn nghe theo mà nằm vào khoang chữa trị.
Sau khi Phạm Huyền Lân đóng nắp khoang bên trong khoang phát ra một tia sáng xanh rà xét từ đầu cậu xuống chân cậu sau đó tiếp tục từ chân lên đầu, ánh sáng xanh lập lại động tác ba lần rồi ngừng lại sau đó nắp khoang từ từ mở ra.
Tinh. Một âm thanh nhỏ vang lên trên đầu khoang chữa trị hiện lên một màn hình trong suốt khi số liệu cơ thể cùng đánh giá hiện ra.
Nguyễn Hàn Minh ngồi dậy khỏi khoang chữa trị sau đó cùng Phạm Huyền Lân đi đến bảng hệ thống vừa mới hiện lên.
Bên trên bảng hệ thống ghi rất chi tiết vài số liệu hiện thị tình trạng cơ thể của cậu, tuy nó không phải hoàn toàn ghi hết tất cả nhưng nhìn chung từ chiều cao, cân nặng tình trạng cơ thể hiện tại vẫn hiện thị một hai, cuối dòng ghi tổng kết lại.
"Tình trạng cơ thể suy yếu, cần phải bồi bổ." Phạm Huyền Lân híp mắt đọc lên dòng chữ cuối rồi nhìn cậu chất vấn: "Em bỏ bữa."
Nguyễn Hàn Minh theo trí nhớ của nguyên chủ sau đó gật gật đầu đáp lại: "Không được ăn."
"Nguyên do." Phạm Huyền Lân nghe vậy liền cau mày.
"Bọn họ không để tôi ăn."
"Ai? Giáo viên đâu?" Phạm Huyền Lân trong mắt nổi bão, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh lùng nếu như thuộc hạ của anh mà ở đây thì chắc chắn bọn họ sẽ co giò chạy trốn, bởi vì nhìn anh bọn họ liền biết anh đang cực kỳ tức giận.
"Không ai quản. Bọn họ mặc kệ tôi." Nguyễn Hàn Minh thản nhiên nói, cậu cảm thấ chuyện này cũng không có gì giấu diếm, dù sao đó cũng là trước kia nguyên chủ bị người khác bắt nạt.
Phạm Huyền Lân nghe cậu nói vậy liền cảm thấy trường học ở thành phố C đúng là sâu mọt, anh sẽ nói với bộ chính trị về việc này. Anh đưa tay buốt ve khuôn mặt cực kỳ ngoan ngoãn của cậu sau đó hứa hẹn: "Em là vợ tôi, sau này không còn ai dám bắt nạt em nữa."
Nguyễn Hàn Minh nghe anh nói liền mỉm cười, hiện tại thân thể này đã là của cậu sẽ không còn bất kỳ ai có thể bắt nạt cậu nữa, cậu hoàn toàn chẳng lo lắng về việc này. Nhưng lần đầu tiên từ khi sinh ra cho đến hiện tại có một người nói với cậu những lời này khiến cậu cảm thấy cực kỳ vui vẻ, trái tim đã đóng băng mấy ngàn năm cũng trở nên cực kỳ ấm áp.
Cậu nhìn chằm chằm anh lưu trữ hình ảnh anh vào sâu trong trí nhớ, nếu như anh thật hiện đúng lời hứa của mình thì sau này mạng của anh sẽ là của cậu, nếu anh không làm được thì cứ mặc kệ anh, sau này ly hôn cậu cũng chẳng thiệt thòi.
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng mà tuấn mỹ của anh Nguyễn Hàn Minh lại nổi hứng trệu chọc: "Em trai anh vừa bắt nạt tôi đó."
"Tôi phạt nó. Phạt nặng." Phạm Huyền Lân nghiêm túc nói, anh bấm vào quang não sau đó gửi một dòng tin nhắn đi. Nguyễn Hàn Minh ở bên cạnh nhìn thấy nội dung liền phì cười, cậu cảm thấy hình như mình vừa bắt nạt trẻ con rồi.
"Vui vẻ?." Phạm Huyền Lân nhìn cậu. Nguyễn Hàn Minh gật đầu trả lời: "Vui vẻ."
Hai người rời khỏi phòng chữa bệnh trở lại phòng ngủ của mình, sau khi tắm rửa thay đồ Phạm Huyền Lân liền nói: "Ngủ đi, ngày mai chúng ta đi đăng ký giấy sau đó kiểm tra cơ thể cho em."
"Được." Nguyễn Hàn Minh nằm lên giường rồi vẫy tay với anh: "Lại đây ngủ đi."
"Được." Phạm Huyền Lân trong lòng sung sướng nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh. Em ấy thật sự thích anh.
Trong phòng trên tầng một mảnh bình yên, bên dưới phòng khách Phạm Văn một thân trang phục gách rưới cả người không một chỗ lành lặn đang tự hỏi nhân sinh của mình thì nhận được tin nhắn của anh ba.
'Huấn luyện đánh mô phỏng trùng tộc, thời gian hoàn thành mười lăm phút.'
"Trời ơi." Phạm Văn kêu rên sau đó xoay đầu hỏi mẹ mình: "Mẹ, anh ba có thật sự là anh ruột của con không vậy."
Phạm Kỳ ngồi đối diện cùng vợ con mình bật cười: "Tự làm bậy không thể sống á."
"Huyền Lân kêu con làm gì." Phạm Khải tò mò hỏi.
Phạm Khải mặt đầy u sầu xoay lại tin nhắn bên trong quang não ra cho mọi người cùng xem.
Phạm Tuy xem xong bật cười: "Ha ha ai kêu cháu ngứa đòn."
"Đúng là tôi nghiệp mà." Ngô An vẻ mặt đầy đồng tình.
Hà Vy ngồi bên cạnh chồng mình mà che miệng cười tủm tỉm. Phạm Uyên trực tiếp ôm bụng cười lăn lộn: "Đúng là biết chơi mà, với thực lực của nhóc thì đến hai ba năm cũng không làm được."
Phạm Văn càng nghe vẻ mặt càng chán chường, hành tích của cậu ta hiện tại đã là cao nhất ban rồi nhưng cũng chỉ đạt được nữa tiếng vậy mà anh ba lại muốn cậu ta phải hoàn thành trong mười lăm phút đây là muốn lấy mạng cậu ta sao.
Nhóm người lớn nhìn cậu ta rồi vui vẻ nói chuyện với nhau, chẳng ai quan tâm đến cậu ta nữa.