Cậu không rõ khu rừng này có thể có diện tích lớn bao nhiêu, nhưng với cảm nhận hiện tại đó là khoản cách mà cậu có thể thấy được một cách rõ ràng nhất.
"Vò vò vò."
Một loạt tiếng vò vè vang lên bên tai, Nguyễn Hàn Minh chẳng thèm dòm một cái mà triệu hồi quyển sách của mình ra sau đó chỉ tay về hướng phát ra âm thanh.
"Cháy đi." Cậu nhỏ giọng nói.
Một ngọn lửa từ trong ngón tay của cậu phóng ra thiêu ruội tất cả những con ong đang lao đến gần.
Mùi thơm từ thịt nướng chậm rãi phiêu tán trong không khí, bởi vì có chút tò mò nên khi ra tay cậu không ra tay quá mạnh, vì vậy chúng chỉ bị lửa nướng chín chứ không trở thành trò sau đó bay trong không khí.
Nguyễn Hàn Minh khịt khịt mũi ngửi mùi sau đó cảm thấy hài lòng, hương thơm này thật sự khiến người khác thèm ăn. Cậu nhìn những con ong đã bị nướng chín to bằng một con trâu mà mình từng thấy trước kia đang nằm ngổn ngang dưới đất liền đi lại gần.
"Không biết hương vị thế nào." Cậu lầm bầm rồi đưa tay bẻ chân của một con gần nhất sau đó cắn một ngụm.
Khuôn mặt cậu bình tĩnh chặm rãi nhau hết thứ trong miệng sau đó quăng phần còn lại xuống đất mà thở dài đầy tiết nuối: "Vậy mà không ngon chút nào."
"Mà khoang, nếu là ong thì chắc chắn có tổ ong như vậy không phải sẽ có mật ong sao."
Nghĩ đến đây hai mắt cậu sáng rực sau đó nhanh chóng đi theo con đường mà nhóm ong vừa bay tới.
___________________________________________
Bùi Lam cùng một nhóm giáo viên đang theo dõi màn hình của các thí sinh. Bọn họ kinh hãi vì sức mạnh của người mà trước đây cứ nghĩ là một phế vật, nhưng với cái sức mạnh có thể phun lửa thế này thì ai còn có thể cười nhạo cậu được.
Nhưng sau đó bọn họ lại thấy cậu ăn xác của con ong to kia liền bật cười khó hiểu.
"Thằng nhóc đây là muốn làm gì vậy."
"Trời ơi thằng bé ăn mà mặt không biến sắc luôn."
"Thịt của con này khó ăn lắm vậy mà thằng nhỏ vẫn gắng nuốt à."
"Đi rồi, đi rồi. Không biết lại làm gì đây."
Bùi Lam nhìn cậu trên màn hình mà thở dài nói nhỏ: "Đúng là đứa nhỏ bốc đồng, sao không chờ đồng đội mình đến."
_____________________________________________
Bên này Nguyễn Hàn Minh vẫn tiếp tục tìm kiếm tổ ong. Dọc đường đi cậu sẵn tay tiêu diệt vài con bọ cánh cứng lớn.
Những lúc thế này cậu chỉ dùng lửa tiếp tục nướng chúng nó. Nhưng đối với những con đen thui hôi rình này cậu trực tiếp thiêu thành tro chứ chẳng để lại mà nếm thử mùi vị. Dù sao mùi mà chúng nó mang đến khiến cậu cực kỳ ghét bỏ.
||||| Truyện đề cử: Hoan Hoan Ái - Cách Yêu Của Chủ Tịch Phong |||||
Đi thêm một đoạn nữa cuối cùng cậu cũng nhìn thấy một tổ ong lớn đang đung đưa trên một cành cây to. Cái cây của nó to hơn cả hai vòng tay của cậu.
Đúng là thế giới của sự đột biến, không chỉ con người, động vật cả thực vật cũng thay đổi đến không thể nhìn ra hình dạng. Không phải nói những thứ này cũng chẳng phải giống như những thứ mà cậu từng biết mà nó thuộc riêng những hành tinh trong vũ trụ rộng lớn này.
Đây có thể được xem như tập tính sinh tồn.
"Gió." Nguyễn Hàn Minh khẽ phất tay tạo ra một cơn gió cuốn lấy tổ ong bự hơn cả người cậu xuống đất.
Đàn ong đã bị cậu tiêu diệt, bên trong chỉ còn duy nhất một con ong cái, nó thấy cậu nhưng chẳng thể làm gì ngoại trừ rời khỏi tổ ong rồi chạy thật nhanh. Đối với ong cái chỉ cần có thể sống sót thì việc thành lập một đàn ong đực để xây tổ không có gì là khó.
Nhìn tổ ong to lớn cậu đi đến bên cạnh sau đó đưa tay bóp mạnh một phần khiến tổ ong tròn vo bể một góc lớn. Cậu cầm phần tổ đã bẻ lên sau đó quan sát cẩn thận.
"Cho dù khác đi với thế giới của mình nhưng mật ong vẫn như thế nhỉ." Nguyễn Hàn Minh hài lòng cười sau đó không chút chừng chờ cắn một miếng tổ ong cầm trên tay.
Sự ngọt ngào cùng chút chát chát hoà tan vào trong miệng, một giọt mật ong theo khoe miệng chảy xuống cầm. Cậu híp mắt đầy hưởng thụ khi nhấm nháp hương vị ngon ngọt bên trong miệng, đầu lưỡi nhanh chóng liếm lấy khoé miệng cuốn phần mật ong bị chảy ra vào lại trong miệng.
"Khá ngon. Đem về gửi cho Huyền Lân một phần nhỉ." Bỏ miếng tổ ong còn sót lại trên tay vào miệng, Nguyễn Hàn Minh lầm bầm. Cậu đưa bàn tay đeo chiếc nhẫn không gian ra rồi chạm nhẫn vào tổ ong.
Tổ ong nhanh chóng biến mất khỏi mặt đất hoàn toàn không để lại chút vết tích nào. Nguyễn Hàn Minh mỉm cười rồi rời đi.
Cậu không còn mục đích để đi nữa vì vậy tiếp tục chọn đại một con đường rồi đi vào.
"A a a a a..."
Trong lúc thong thả đi trên đường Nguyễn Hàn Minh nghe thấy những tiếng hét thất thanh cùng với tiếng chân cực kỳ mạnh bạo đang nện mạnh xuống đất. Giống như có một con thú nào đó có hình thể tổ lớn đang đuổi theo nhóm người.
Cậu nghe thấy, cũng cảm nhận được bọn họ đang chạy về hướng mình. Nhưng cậu không hề né tránh vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
Cách Nguyễn Hàn Minh không xa là bốn người đang vừa khóc vừa la mà chạy thục mạng về phía. Bọn họ không ngờ mình lại xui xẻo đến như vậy, mấy phút trước sau khi đánh được những con trùng nhỏ bọn họ liền cảm thấy cực kỳ tự tin có thể vượt qua kỳ kiểm tra này.
Dù sao chỉ cần không chạy đến những khu nguy hiểm của khu rừng thì những con quai yếu ớt bên ngoài cũng khiến nhóm tân sinh như bọn họ thuận lợi kiếm điểm. Nhưng suy nghĩ chỉ vừa qua thì không biết tại sao bọn họ lại đi vào khu nguy hiểm mà mình đã từng nghe nói.
Lúc đầu bọn họ chẳng thể ý thức được mình đang đứng trong vùng nguy hiểm cho đến khi vô tình nhìn thấy một con Taida. Nó là một con quái vật giống như vượn nhưng làn da bên ngoài của nó lại cứng rắng, cơ thể tổ lớn, nếu so sánh bọn họ với nó thì chỉ cần một cú đạp nó có thể tiễn cả bốn người đi cùng một lúc. Nếu như người không biết về nó chỉ nhìn lớp lông dày bao phủ xung quanh người nó thì sẽ bị nó hung hăng hành ra bã.
Sau khi phát hiện ra nó bọn họ định lặng lẽ rút đi nhưng chẳng ngờ được một người trong số bọn họ lại đạp trúng cành cây khô vang lên tiếng động khiến nó phát hiện sau đó đuổi theo bọn họ cho đến hiện tại.
May mắn nhóm bọn họ có ba người Power nên cho dù cổng một Support trên vai cũng không khiến bọn họ chậm tốc độ lại.
Trong lúc tuyệt vọng bởi vì con Taida cứ đuổi theo bọn họ không tha thì phía trước xuất hiện một người. Bốn người bọn họ liếc mắt nhìn nhau không kêu người phía trước chạy đi mà tiếp tục cấm đầu chạy càng thêm gần về phía người vừa xuất hiện, đến khi bọn họ nhìn thấy rõ người kia là Nguyễn Hàn Minh liền mỉm cười gian xảo nhưng miệng thì vội vàng hô:
"Nguy hiểm lắm đó, cậu nhớ bảo trọng." Rồi chạy ngang qua người cậu với tốc độ cực kỳ nhanh không một lần quay đầu nhìn lại.
Nguyễn Hàn Minh ánh mắt đầy lạnh lẽo nhìn theo bóng lưng của bọn họ sau đó lạnh lùng cười: "Trò chơi trẻ con."