Kinh thành vào đông, trời có chút lạnh lẽo. Tuy nhiên tuyết chưa đổ, cái lành lạnh mới vào đông không hề là gì đối với dân bản địa đã sớm quen với khí hậu.
Dạ Tuyết sớm đã quen cái rét lạnh khắc nghiệt nơi biên cương, chút gió lạnh này nàng còn cảm thấy mát mẻ. Thân thể nàng vốn tốt, sớm đã luyện da dày thịt béo rồi!
Hai ngày sau khi từ hành cung trở về kinh thành, Phong Nguyệt Giai Kỳ cùng Phong Nguyệt Nhất Sinh đã kéo sang tam vương phủ rủ rê Dạ Tuyết ra ngoài chơi.
Thành Tây
Diệp Hương các
"Biểu tỷ, bên này!"
Dạ Tuyết vừa vào cửa lớn Diệp Hương các đã nghe tiếng hô lớn của Giai Kỳ. Nàng ngẩn đầu nhìn lên liền thấy cô nàng Giai Kỳ đang đứng bên lan can liều mạng vẫy tay với nàng.
Khách trong các nghe thấy cô nàng gọi lớn như vậy cũng chỉ nhìn qua rồi thu mắt lại. Hẳn đây không phải lần đầu họ thấy Giai Kỳ trong các, cũng như biết rõ thân phận nàng.
Dạ Tuyết lên tầng, đi tới bàn của Giai Kỳ.
Bàn của bọn họ gần cửa sổ, vị trí tương đối thuận tiện nhìn xuống phố lớn. Lúc này, bàn đã có ba người ngồi cùng với Giai Kỳ đang đứng vẫy tay với nàng.
Phong Nguyệt Nhất Sinh và cô bé ngồi trong cùng nhìn thấy nàng liền chào hỏi "Biểu tỷ!".
Dạ Tuyết gật đầu, lại nhìn đến nam tử ngồi đối diện Nhất Sinh "Biểu ca hôm nay rảnh rỗi cùng bọn ta chơi đùa sao?"
Phong Nguyệt Khương Lương cười "Biểu muội là không hoan nghênh ta?"
Dạ Tuyết nhúng vai, ngồi xuống "Ta chỉ thấy lạ, biểu ca cũng đừng chê trách!"
Cô nàng Giai Kỳ bĩu môi, ngồi xuống bên cạnh Dạ Tuyết "Bọn muội tình cờ gặp biểu ca ở đây, là hắn mặt dày đòi ngồi cùng bàn với bọn muội!"
Khương Lương cau mày, bày bộ dạng bị tổn thương "Giai Kỳ, muội kì thị ta!"
Phong Nguyệt Nhất Sinh không nặng không nhẹ "Hừ" một tiếng, trên mặt viết rõ không thích vị đường ca Khương Lương này.
Giai Kỳ cười trộm, cô nàng kéo tay áo Dạ Tuyết nói nhỏ "Nhất Sinh gặp trúng khắc tinh rồi!!!"
Trong đám con cháu hoàng thất bọn họ ai cũng biết Nhất Sinh là không nhìn được Khương Lương!!!
Mỗi lần Nhất Sinh chạm mặt Khương Lương thì thế nào cũng sảy ra chút chuyện vặt, thông thường chính là Nhất Sinh ngứa mắt nói vài câu, kết cục là bị Khương Lương chọc tức, ôm một bụng tức giận trở về.
Bọn họ không rõ Nhất Sinh và Khương Lương kết thù từ khi nào, cũng không biết vì chuyện gì mà gây thù. Suy cho cùng cũng không phải nháo đến mức đánh nhau nên bọn họ cũng không thèm quản.
Phong Nguyệt Khương Lương nghe ra sự khó chịu của Nhất Sinh, cũng không nói gì, nhàn nhã uống trà.
Nhất Sinh càng nhìn hắn càng ngứa mắt, nhất quyết quay đầu không thèm nhìn.
Cô bé ngồi bên cạnh Nhất Sinh ôm búp bê vải cười trộm.
Nhất Sinh nheo mắt "Thế Nhi, muội cười cái gì?"
Phong Nguyệt Nhất Thế ôm búp bên vải, bày ra vẻ mặt ngây thơ, tròn mắt đáp "Muội đâu có cười, ca ca nhầm rồi!"
Giai Kỳ nhìn thấy búp bê vải trên tay Nhất Thế liền hỏi "Thế nhi, muội bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi búp bê vải?"
Nhất Thế nheo nheo mắt, nhu thuận đáp "Muội đã mười tuổi. Nhưng mà đây là con rối, không phải búp bê vải!"
Giai Kỳ hiếu kỳ vươn tay muốn sờ con rối tinh xảo của Nhất Thế "Nhìn cũng không tồi, cho tỷ xem thử."
Tay Giai Kỳ còn chưa đụng vào con rối đã bị Nhất Sinh đánh phải. Giai Kỳ theo phản xạ rụt tay về, trợn mắt nhìn hắn "Ngươi làm gì?"
Nhất Sinh nhúng vai "Đồ của nó mà ngươi cũng dám động vào?!"
Giai Kỳ giật mình, nhìn nhìn con rối lại nhìn tay mình.
Nhất Thế bĩu môi, âm thanh non nớt vang lên "Con rối của muội rất an toàn, muội còn chưa buộc dây cho nó đâu!"
Trong đám con cháu lan truyền một tin đồn về Phong Nguyệt Nhất Thế, có lẽ không phải là tin đồn nữa mà là sự thật.
Tứ vương phi trước đây thân thể không tốt, sau khi sinh ra Nhất Thế thì thân thể càng yếu đi. Có lẽ vì thế mà Nhất Sinh từ nhỏ đã mang nhiều bệnh. Đến khi Tứ vương phi mang thai đứa con thứ hai, cũng là Nhất Thế thì sinh non, suýt chút không qua được.
Bọn họ đều cho rằng Nhất Thế không qua được, nhưng con bé vẫn sống sót. Có lẽ vì thể chất vốn yếu nên Nhất Thế sinh trưởng chậm hơn những đứa bé khác rất nhiều, đã đầy năm vẫn không đi đứng được.
Vừa đầy năm không lâu, Nhất Thế lại mắc bệnh sốt cao không dứt. Khi ấy quốc sư Phong Quốc- Vương Quân đi sứ Phong Nguyệt có từng ghé qua nhìn, hắn nói con bé sẽ không sao, hơn hết sẽ sống rất tốt.
Bọn họ đều không tin, nhưng mấy ngày sau Nhất Thế khỏi bệnh, bắt đầu sinh trưởng giống như những đứa trẻ bình thường. Thậm chí còn hiểu chuyện, thông minh hơn những đứa trẻ khác.
Nhất Thế bắt đầu trưởng thành, càng ngày càng kì lạ, suốt ngày thích mày mò làm ra những thứ quái lạ. Từ đó những tin đồn không hay về Nhất Thế truyền ra ngoài. Bọn họ nói con bé bị tà ma bám thân.
Những thứ con bé làm ra cũng không phải đồ vật chơi đùa tầm thường. Nỏ phòng thân của Nhất Sinh cũng là một tay con bé làm nên.
Có người từng chạm vào đồ vật của con bé, cuối cùng lại khóc thét chạy đi, hỏi cũng không nói rốt cuộc thấy thứ gì, chỉ khóc ầm lên. Từ đó cũng không ai dám động vào đồ vật của con bé, cũng như chơi đùa cùng con bé.
Dạ Tuyết nhíu mày "Người khác không hiểu chuyện, hai người cũng cho rằng là thật sao?! Thế Nhi vẫn còn nhỏ, đừng làm con bé tủi thân!"
Phong Nguyệt Nhất Thế nhìn chằm chằm Dạ Tuyết, nhẻo miệng cười "Biểu tỷ rất soái!"
Dạ Tuyết xoa đầu con bé "Còn nhớ ta sao?"
Nhất Thế nghiêng đầu, bĩu môi "Không nhớ! Biểu tỷ đi lâu như vậy, Thế Nhi làm sao nhớ mặt tỷ!!!"
Dạ Tuyết bật cười.
Nhất Sinh nhéo nhéo má cô bé "Muội bớt vuốt mông ngựa đi, biểu tỷ cũng không có thời gian chơi với muội!"
Nhất Thế ỉu xìu "Òh" một tiếng.
Giai Kỳ nhìn Nhất Thế, càng nhìn càng đáng yêu, cầm lòng không đậu nhéo má cô bé một cái "Thế Nhi càng ngày càng đáng yêu!!!"
Nhất Thế lắc lắc đầu tránh khỏi móng vuốt của Giai Kỳ "Biểu tỷ toàn nhéo ta!"
Giai Kỳ cười "Ai bảo muội đáng yêu!"
Khương Lương khẽ cười "Khi nảy là ai còn không dám động vào con rối của Thế nhi!"
Giai Kỳ lườm hắn "Nó so với con rối đáng yêu hơn nhiều!" Hơn nữa còn vô hại!!!
Một bên Giai Kỳ cùng Khương Lương châm chọc lẫn nhau, bên này Nhất Thế âm thầm đem con rối nhét vào tay Dạ Tuyết.
Nhất Thế một bộ dạng mong chờ hỏi "Biểu tỷ thấy thế nào?"
Dạ Tuyết cầm con rối xem kĩ. Con rối làm bằng gỗ chỉ cao hơn gang tay, tóc màu bạch kim xõa dài che đi non nửa khuôn mặt. Đôi mắt được bằng vẽ màu đen, vàng đan xen. Bộ y phục nhỏ phủ bên ngoài màu xanh đen, mặt trong thêu hoa văn kì lạ.
Nhìn tổng quát con rối rất bình thường, nhưng Dạ Tuyết cứ thấy cổ quái. Lạ ở chỗ nào nàng chưa tỏ rõ.
"Đẹp lắm, kĩ thuật của Thế Nhi rất tốt!"
Nhất Thế nhận lại con rối từ tay Dạ Tuyết, cười ngọt ngào "Đa tạ biểu tỷ khen ngợi."
Dạ Tuyết xoa đầu cô bé "Muội làm con rối để là gì?"
Nhất Thế dừng một chút, xiết chặt con rối trong tay "Để nói trông cửa."
Dạ Tuyết nhíu mày.
Dường như Nhất Sinh cũng nghe được lời Nhất Thế nói "Ý muội là gì?"
Nhất Thế cúi đầu, nhỏ giọng "Muội thường gặp ác mộng... Để con rối bên cạnh canh giữ sẽ yên tâm hơn chút..."
Dạ Tuyết thở dài, xoa đầu con bé.
Nhất Sinh cũng nhíu màu, cuối cùng thở dài. Con bé rất hay gặp ác mộng, cũng không biết làm sao để nó ngủ an ổn nữa!!!
Nhất Thế cũng thôi ủ rũ, dù sao có bé cũng còn trẻ con, không đa sầu đa cảm như người lớn.
Cùng lúc đó, tiểu nhị mang thức ăn lên, dọn đầy đủ ra bàn.
"Thôi nào, dùng bữa đi."
Đám người Dạ Tuyết ăn uống một hồi, cũng không biết qua bao lâu, đối diện lầu của bọn họ đột nhiên náo nhiệt.
Giai Kỳ hiếu kì rướn cổ nhìn "Là ai dám ở Diệp Hương các gây chuyện vậy?!"
Dường như cùng lúc với lời nói Giai Kỳ vừa dứt, đối diện đột nhiên bay ra một bóng người nặng nề đập vào lan can.
Đám người gần đó kinh hãi vội tản ra. Bọn họ nhìn thấy được ở giữa là một nữ tử mặc váy đen dài quét đất, trên sàn ba hán tử nằm la lết.
Nữ tử váy đen ngạo nghễ nhìn xuống ba nam tử còn cường tráng hơn nàng. Mấy hán tử vội dập đầu xin tha.
Giai Kỳ nheo mắt "Kia là ai, nhìn thật lạ mắt."
Dạ Tuyết nhìn qua, thoáng nhíu mày.
"Nữ tử kia cũng thật cường hãn!!!"
Nữ tử váy đen sau khi hạ gục ba nam tử cũng không ở lại lâu, nàng ấy nói gì đó với tiểu nhị rồi rời đi. Lúc nàng ấy đi ngang qua hành lang xuống lầu như cảm nhận được ánh mắt của đám người Dạ Tuyết thoáng quay đầu nhìn.
Nữ tử cũng không dừng lại, đi xuống lầu rời khỏi.
"Nữ tử kia cũng quá soái rồi!!!"
Nhất Thế nhìn Dạ Tuyết rồi lại nhìn bóng dáng nữ tử vừa đi, nhỏ giọng bình luận "Tướng mạo không đẹp bằng biểu tỷ, nhưng khí chất lại soái hơn biểu tỷ!"
Giai Kỳ bật cười "Thế Nhi là đang khen hay chê biểu tỷ?"
Nhất Thế gãi đầu "Khen cả hai người mà!"
Giai Kỳ nhận thấy Dạ Tuyết trầm mặc không nói liền hỏi "Tỷ quen người kia sao?"
Dạ Tuyết hồi thần "Từng gặp qua, không thân"
Giai Kỳ kinh ngạc "Vậy sao?!"
Nhất Sinh cũng tò mò "Tỷ gặp nàng ấy khi nào đấy?"
"Ở biên cương."
Dạ Tuyết nhìn theo hướng nữ tử vừa đi, thoáng cau mày.
Lục Thượng Vi...
Sau khi ăn no uống đủ, đám Giai Kỳ lại kéo Dạ Tuyết đi dạo phố. Khương Lương không đi cùng, vừa ra khỏi Diệp Hương các liền cáo từ.
Bốn người Dạ Tuyết, Giai Kỳ, Nhất Sinh, Nhất Thế dạo quanh thành Tây, cũng không có ý định đi đến chỗ nào.
Giai Kỳ nhìn đông ngó tây một hồi, dường như chán nản tùy tiện kiếm một chủ đề để nói "Khương Lương dạo này nhìn rất bận nhỉ?! Hơn năm nay ta gặp hắn có được mấy lần, mỗi lần thấy không phải làm chuyện này thì là quản chuyện kia."
Nhất Sinh tỏ vẻ không vui "hừ" một tiếng "Muội rất quan tâm hắn nhỉ?"
Giai Kỳ khoát tay cười "Cái gì mà rất quan tâm?! Huynh đệ một nhà quan tâm nhau là lẽ thường!" Cô nàng sờ cằm, như nghĩ đến điều gì lại nói "Hình như dạo gần đây hắn cũng rất nổi bật! Ở cuộc săn bắn, thể hiện cũng không tồi đâu! Trước kia đâu có vậy nhỉ?!"
Giai Kỳ nhìn Nhất Sinh, cười khúch khích "Trước kia còn lôi kéo Nhất Sinh nhà ta vào thanh lâu cơ!"
Nhất Sinh trợn mắt "Ngươi có thôi nhắc đến chuyện trước kia không hả?!"
Giai Kỳ nhúng vai "Ta không cố ý nha. Ta cảm thấy mấy năm gần đây Khương Lương rất lạ thôi, nhất là một năm nay, hắn như đang cố thể hiện tài năng cho mọi người thấy ấy!"
Nhất Sinh thoáng chau mày, trầm mặc không lên tiếng.
"Biểu tỷ thấy sao?"
Dạ Tuyết vẫn lặng lẽ đi bên cạnh bị Giai Kỳ gọi tên khẽ đáp "Mấy năm nay ta không ở kinh thành nên không biết về Khương Lương cho lắm. Nhưng mà khi nảy gặp mặt rõ ràng hắn trầm ổn hơn trước rất nhiều. Còn có cuộc săn bắn, hắn thể hiện rất tốt."
Giai Kỳ tròn mắt "Đến biểu tỷ cũng nhìn ra!"
Cô nàng sáp lại Nhất Sinh, có chút ý tứ hỏi "Nhất Sinh, huynh biết nguyên do không?"
Nhất Sinh trợn mắt "Ta làm sao biết?!"
"Nghe nói địch thủ luôn rất hiểu đối phương nha! Huống hồ ngươi ghét hắn như vậy chắc rất để ý hắn chứ?!"
Nhất Sinh bĩu môi "Ta mới không hiếm lạ chuyện của hắn!"
Giai Kỳ đảo mắt, lại hỏi "Tại sao ngươi lại ghét hắn như vậy? Không phải vì chuyện lừa đi thanh lâu từ hồi đời nào đấy chứ?"
Nhất Sinh lườm cô nàng "Ta mới không ấu trĩ đến mức vì chuyện cỏn con đó mà ghét hắn!"
"Vậy là chuyện gì?"
Nhất Sinh nghĩ đến chuỗi sự kiện kia, cau màu không nói.
Tiểu muội Nhất Thế bên cạnh rất không thức thời xen vào một câu "Mấy năm trước, ca ca từng đến Lục vương phủ ở một thời gian."
Quả thật mấy năm trước Tứ vương phủ sảy ra chuyện ngoài ý muốn phải gởi Nhất Sinh ở lại Lục vương phủ một thời gian.
Giai Kỳ trợn tròn mắt "Kết thù từ khi đó? Còn nói không phải chuyện thanh lâu?!"
Nhất Sinh tức muốn dí chết bào muội nhà mình, ai đời lại đi bán ca ca mình chứ hả?!
"Đã bảo không phải!"
"Vậy còn chuyện gì hả? Mau khai!!!" Giai Kỳ khí thế hừng hực muốn tìm hiểu.
Nhất Sinh tức muốn xì khói lại không biết phải làm sao nên bước nhanh lên phía trước. Cô nàng Giai Kỳ cũng không tha đuổi theo hắn "Nói ta nghe xem nào!!!"
Dạ Tuyết nhìn người đuổi người chạy phía trước chỉ biết lắc đầu cười.
Nhất Thế đi tới bên cạnh Dạ Tuyết "Đến cả muội ca ca cũng không chịu nói. Chắc là uất ức lắm!"
Dạ Tuyết cười, xoa đầu Nhất Thế "Được rồi, Nhất Sinh không nói thì đành thôi. Đi nào!"
Nhất Thế ngoan ngoãn gật đầu, chân nhỏ vội bước theo Dạ Tuyết.