• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phút chốc, một đạo tà khí cao ngút trời, tiếng thét của oán linh đớn đau đến thê lương, tựa như vô cùng vô tận.

"Mọi người cẩn thận!"

Gió lốc mịt mù, hoàn toàn không thể thấy gì trong không gian, tình thế này thật rất thích hợp để tung ám khí. Chỉ thoáng một chốc lơ là, đã để vuột mất tiên cơ, nên tất cả đều thủ thế phòng thủ, không thể manh động tấn công vô ích. Ngay cả Lam Thần Quân cùng Sở Nhạc Hiên cũng chỉ đặt tay lên chuôi kiếm mà nhíu mày.

Một khắc kinh động qua đi, lại trở về màn đêm yên tĩnh vốn có. Ánh trăng nhàn nhạt soi vị trí của Tiểu Vũ lúc nãy, hoàn toàn trống không. Cả Lam Nguyệt Văn và Cơ Thiên Dao cùng kinh ngạc nói: "Cô ta... đâu rồi?"

Tức thì không gian phát ra hai tia sắc lạnh, chỉ e kịch chiến sắp bùng nổ, Mặc Hiểu Lam liền xoa trán nói: "Tiểu Vũ cô nương đã tự hủy hồn phách, tiêu tán vĩnh viễn."

Sở Nhạc Hiên lắc đầu khẽ thở dài: "Đúng là thương tâm mà..."

Ngẩng nhìn khung cảnh Huyền Minh Sơn đã khôi phục phần nào, Lam Thần Quân quay sang nói với Lam Nguyệt Văn còn đang ngơ ngẩn: "Tiểu Văn, chúng ta về thôi."

Nói đoạn, hắn liền cau mày xách Lam Hy Chân còn đang bất tỉnh từ dưới đất lên, sắc mặt vừa nhìn đã không ai dám tới gần. Dám một lúc đụng tới hai hài nhi của hắn, xem ra tên Hắc Phong Vô Tướng này thật chán sống. Nhưng Ngũ Tà Họa Thế nào dễ tìm gặp chứ, kẻ quỷ quái hành tung khác thường như vậy. Biết bao lần để hắn trốn thoát, lần này vẫn không bắt được. Mặc dù Lam Thần Quân vẫn không vui, cũng chỉ còn có thể giằng cơn tức xuống mà trở về thôi.

Mặc Hiểu Lam vội nói theo: "Lam tông chủ à, Hy Chân đệ ấy có sao không vậy?"

Lam Thần Quân nhìn thấy hắn thân thiết với Sở Nhạc Hiên như vậy, cũng không tỏ vẻ quản giáo, chỉ hờ hững nói: "Bệnh từ nhỏ thôi, một lúc cũng sẽ tỉnh."

Mặc Hiểu Lam còn đang nghĩ có bệnh như thế sao? Lam Nguyệt Văn dường như chợt nhớ điều gì, liền nói: "Phụ thân, lúc nãy Tiểu Văn nghe thấy một tiếng đàn có thể ngự tẩu thi, không biết có liên quan đến Hắc Phong Vô Tướng không?"

Một mảng yên lặng lạnh lẽo bất giác bao trùm không gian, Lam Thần Quân cùng Sở Nhạc Hiên liền biến sắc.

Cơ Thiên Dao nhìn thấy sắc mặt hai người nghiêm trọng như vậy, cũng nói: "Nghĩa phụ, là thật đó, chính ta cũng nghe thấy."

Tức thì Lam Thần Quân trầm giọng: "Nhạc Hiên, ngươi đã lục soát hết núi chưa?"

Sở Nhạc Hiên lau giọt mồ hôi lạnh mà nói: "Đệ đã cho người soát toàn bộ Huyền Minh Sơn, quả thật không thấy ai khác cả. Nhưng nếu hắn thật sự trở về, nào dễ cho chúng ta tìm thấy a..."

Cơ Thiên Dao liền thắc mắc: "Nghĩa phụ, người nói "hắn" là ai vậy?"

Kéo một nụ cười gượng, Sở Nhạc Hiên nói: "À, là Yêu Cầm Sư."

"Là Yêu Cầm Sư?!!"

Âm thanh của mấy chục đệ tử, có tột cùng kinh ngạc, cũng có hoảng sợ. Nhưng rút kinh nghiệm lần trước, không muốn nhận ánh nhìn kia của Lam Thần Quân, tất cả liền nhanh chóng nín bặt không dám bàn tán.

Đáy mắt Cơ Thiên Dao thoáng chốc rực lửa mà ẩn sát ý sâu nặng, không phải là kiểu lửa lên tới đầu liền lôi cả họ ra mắng như lúc nãy, hiện giờ tựa như sẽ giết người thật sự. Mặc Hiểu Lam suýt nữa còn không nhận ra thiếu niên ngông cuồng ngạo thế trước mắt.

"Mặc Hiểu Lam đã rơi xuống Tiêu Hồn Vực? 12 năm trước đã thần hồn câu diệt?"

Thần sắc u tối lạnh lẽo, Lam Nguyệt Văn siết chặt chuôi kiếm trong tay, trầm giọng: "Nhưng hắn là Ngũ Đại Tà Đạo, chỉ cần vứt bỏ thân xác, linh hồn đoạt xá, lại có thể trở lại nhân gian."

Cơ Thiên Dao nói: "Hắn còn dám trở về? Nhất định ta sẽ giết hắn một lần nữa, khiến tên bạch nhãn lang đó thần hồn câu diệt, vĩnh viễn không còn cơ hội siêu sinh!"

Ngữ khí hắn lạnh nhạt đến cực điểm, nhưng cứ tựa như đang nặn ra từ kẽ răng nghiến chặt.

Mặc Hiểu Lam nhanh chóng cảm nhận được không khí này đang càng lúc càng lạnh lẽo trầm tĩnh đến rợn người, một giọt mồ hôi lạnh tự khắc rơi xuống. Này là đang đòi giết ta ngay trước mặt ta sao a?

Sở Nhạc Hiên chợt đặt tay lên vai hắn nói: "Tiểu bất điểm, ngươi sao vậy? Mặt trắng bệch vậy a?"

"Không sao, không sao, ta.... chỉ là thấy hơi mệt chút thôi."

Sở Nhạc Hiên liền nhìn Lam Thần Quân mà nói: "Lam huynh, dù sao chúng ta đều không thấy Mặc Hiểu Lam. Biết không chừng lại do tên Hắc Phong Vô Tướng bày trò quỷ, chưa chắc là hắn đã trở về. Hiện tại cũng đã có người bị thương, tốt nhất vẫn nên rời khỏi đây trước. Đệ sẽ phái người túc trực canh giữ ở đây và thông báo cho các môn phái khác. Nhất định không sơ suất."

Lam Thần Quân thoáng trầm ngâm, cuối cùng gật đầu một cái: "Được. Ngươi giải quyết cho tốt, Anh Quân Tông cũng sẽ phái người đến canh giữ."

Mặc Hiểu Lam cười gượng. Thật không hổ là Sở Nhạc Hiên, xưa giờ vẫn luôn giảo hoạt giỏi ăn nói đến vậy, ngay cả Lam Thần Quân cũng bị hắn thuyết phục nhanh chóng đến không ngờ.

Một lúc sau, dòng người tản dần, hàn khí rợn người kia cũng tản bớt phần nào. Mặc Hiểu Lam thở phào một hơi, vẫn là đệ đệ tốt luôn giải cứu hắn trong lúc gian truân mà. Chỉ là, hắn vừa quay lại, liền nhìn thấy một thiếu niên tóc trắng như tuyết đã đứng bên cạnh từ lúc nào.

Mặc Hiểu Lam thầm nói: "Thật là, tiểu tử này sao lúc nào cũng làm ta quên đi sự tồn tại của hắn vậy a?"

Hắn chợt nhớ ra, từ lúc quân cứu viện tới đã không thấy bóng dáng Mộ Hàn Thủy đâu, còn suýt quên luôn cả cậu ta đó chứ.

Sở Nhạc Hiên lay động quạt Trúc Phong trong tay, nói: "Hàn Thủy, đã giải quyết mọi chuyện xong hết chưa?"

Mộ Hàn Thủy nói: "Đệ tử đã cho người đưa các thi thể về tận nhà, cũng đã phá hủy các trận pháp nhỏ xung quanh."

Lam Nguyệt Văn vừa đi một khoảng, nghe thấy giọng nói này liền bất chợt quay lại. Hai ánh mắt chạm nhau, Mộ Hàn Thủy sắc mặt không chút biến chuyển, khẽ chắp tay thi lễ. Lam Nguyệt Văn ngẩn ra một lúc, ánh mắt thoáng biến đổi, cũng thi lễ đáp lại, liền nhanh chóng bước theo phụ thân mình.

Cơ Thiên Dao nhìn thấy hai người như vậy, liền cười nhạo một tiếng: "Mộ Hàn Thủy, các ngươi quen nhau sao? Có thấy hắn nhìn ngươi không? Cái tên ngạo mạn đó, đừng nói lại là đoạn tụ đó hả?"

Mộ Hàn Thủy bình thản đáp: "Vừa gặp lần đầu thôi."

Sở Nhạc Hiên ánh mắt hiện tiếu ý, xoa đầu Mặc Hiểu Lam đến rối tung mà nói: "Tiểu bất điểm, chưa nói với ngươi, đây là nghĩa tử và ái đồ của ta."

Liền hướng mắt đến hai thiếu niên kia: "Đây là sư điệt của ta, là sư huynh của hai đứa. Các ngươi sau này đều cùng là người một nhà cả, phải thật giúp đỡ nhau a."

"Hắn là sư huynh của ta?"

Cả hai đều tột cùng kinh ngạc. Mộ Hàn Thủy hơi ngẩng mặt lên, ánh mắt lộ rõ ngạc nhiên. Cơ Thiên Dao còn không tin vào tai mình, hỏi lại lần nữa: "Nghĩa phụ, hắn là sư huynh của ta???"

Đột nhiên từ trên trời rơi xuống một vị sư huynh, thật cũng chưa thể tiếp nhận liền được ha.


Vị

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK