Bây giờ Mặc Hiểu Lam mới nhận ra những gì hắn đã nghĩ thật sự quá nông cạn, sở dĩ Thiên Mệnh không rời khỏi đây vì một điều rất đơn giản, vì hắn căn bản không rời được. Nơi này nhìn qua chỉ là một ngọn núi bình thường, nhưng thật ra xung quanh đều đã được bố trí kết giới vô cùng lợi hại, ngoài Sở Tình ra thì hoàn toàn "nội bất xuất, ngoại bất nhập".
Thật ra cũng không khó hiểu lắm, nơi ẩn cư của một người như Sở Tình, làm sao có thể phòng bị qua loa được chứ? Không chỉ là kết giới, chỉ cần nàng phất tay, vô số trận pháp xung quanh ngọn núi liền được khởi động, lực sát thương thì khỏi nghĩ tới....
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tuy tiểu tử Thiên Mệnh này tuy thiên tư đúng là hơn người, nhưng pháp lực làm sao qua mặt được sư phụ chứ? Mặc Hiểu Lam ở trong thân thể hắn thì đúng là hữu tâm vô lực rồi.... Ngán ngẩm khẽ thở dài, Mặc Hiểu Lam ngã lăn ra đất, tay vắt lên trán, ngước mắt nhìn vầng minh nguyệt hờ hững treo trên bầu trời tĩnh mịch.
Mặc Hiểu Lam trầm ngâm một lúc, nhìn vầng trăng kia không khỏi nhớ đến Tàng Nguyệt cầm. Lúc trước, những đêm thế này, hắn thường sẽ mang Tàng Nguyệt ra tấu vài khúc, chỉ là sau trận tàn sát năm ấy, không biết đã lưu lạc đến nơi nào? Tàng Nguyệt dù đã trở thành tà cầm, nhưng đối với hắn lại có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Chỉ là, e cả kiếp này, Mặc Hiểu Lam sẽ chẳng có cơ hội gặp lại nó nữa....
Chợt một tiếng đàn trầm lặng vang vọng trong màn đêm tĩnh mịch. Âm thanh vô cùng quen thuộc, tựa như nhuốm muôn trùng đau thương bi oán.....
"Là Tàng Nguyệt!"
Tim Mặc Hiểu Lam bất giác thắt chặt, đau nhói. Là Tàng Nguyệt thật sao? Hắn không biết phải nên vui hay buồn đây? Tàng Nguyệt còn, tựa như vị tri kỷ của Mặc Hiểu Lam vẫn còn trên cõi đời. Nhưng tà cầm mang oán khí còn lưu lại, chính là mối họa của nhân gian....
Mặc Hiểu Lam ngây người một lúc, lại bất giác vô thức đi về hướng tiếng đàn. Hắn từ từ cất bước lên núi, ánh trăng trong trẻo soi sáng bóng dáng một thiếu niên lạc giữa sắc hoa đào. Một cơn gió thoáng qua, tà hắc y phấp phới trong màn đêm, vô vàn cánh hoa cũng theo gió bay phủ kín trời. Cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ phong tình, không khỏi để lại lòng người ấn tượng sâu sắc....
Lúc đầu xuống núi, Mặc Hiểu Lam cũng không để ý lắm, nhân lúc Sở Tình luyện công liền chỉ lo chạy thục mạng tìm cách rời khỏi đây. Hiện giờ nhìn lại, hắn mới nhận ra một điều, cả ngọn núi đều phủ sắc hoa đào, muôn phần tuyệt sắc....
Ngước nhìn cảnh tượng rực rỡ trước mắt, Mặc Hiểu Lam khẽ vươn tay, một cánh hoa còn phảng phất hương thơm nhàn nhạt rơi trên tay hắn. Vuốt nhẹ cánh hoa, khóe môi như có như không khẽ cong lên. Đây chính là loại hoa mà Mặc Hiểu Lam thích nhất, trước kia hắn còn tự tay trồng cả một vườn đào hoa. Thế nên thường hay bị Sở Nhạc Hiên trêu chọc vì chuyện này. Nào là "Hoa Hoa thần y", "Đào Hoa công tử",...... đều là những biệt danh quái gở mà y gán để trêu ghẹo hắn.
Nhưng mà, nếu Mặc Hiểu Lam nhớ không lầm thì Sở Tình trước giờ đều không bộc lộ nàng thích gì, đối với vạn vật đều vô tình lãnh đạm. Nhưng nếu đã trồng hoa đào khắp một ngọn núi, chẳng lẽ nàng thật sự thích hoa đào sao? Nói ra thì cũng là một chuyện thú vị đó chứ?
Mặc Hiểu Lam chợt phát hiện ra rằng, hắn và Sở Tình trước giờ đều giống như hai đường thẳng bên cạnh nhau, nhưng vĩnh viễn không bao giờ gặp nhau được. Có chăng là hắn và nàng chỉ giống nhau ở chỗ đều là từ một người dạy dỗ ra, đều học y thuật và đều thích hoa đào sao? Thật sự không nghĩ được hai người đã sống cùng nhau suốt những 10 năm a.
Tiếng đàn trầm lặng vẫn không ngừng vọng trong màn đêm u tối. Mặc Hiểu Lam bước nhanh hơn, đến đỉnh núi, tiếng đàn đã gần tựa sát bên. Hắn chợt dừng lại, nấp vào một gốc anh đào khuất trong bóng tối, thu liễm toàn bộ khí tức bản thân.
Trước mắt hắn, nơi đỉnh núi cao nhất, một tán hoa đào tuyệt sắc lại nhuốm vài phần bi ai đắm mình trong ánh trăng. Dưới gốc cây, một đạo bào xanh phấp phới trong gió. Ngọc thủ chầm chậm chạm vào dây đàn, một khúc nhạc đầy đau thương vang lên. Tựa như vô tình, lại như hữu tình, tựa đầy đau đớn luyến tiếc, nhưng cũng tựa oán hận không buông.... Một khúc sầu não, chấp niệm không thôi.....
Mặc Hiểu Lam không khỏi kinh ngạc, há hốc nhìn nữ tử lãnh đạm phía trước. Hắn không ngờ người gảy Tàng Nguyệt vậy mà lại là Sở Tình! Chẳng phải trước kia nàng hận hắn lắm sao? Sở Tình hận Mặc Hiểu Lam bao nhiêu thì càng hận Tàng Nguyệt gấp bội, làm sao lại có thể ngồi đây thong thả gảy đàn được chứ? Tàng Nguyệt không bị nàng đốt thành tro đã may lắm rồi....
Mặc Hiểu Lam nhìn thất huyền cầm đen nhánh lơ lững ngay tầm tay Sở Tình, xung quanh bạch quang tỏa ra hư ảo.... Thoáng chốc chợt khựng người, nhíu mày nghĩ: "Tàng Nguyệt thành tà cầm, oán khí tích tụ bao nhiêu chứ? Sao lúc này lại hoàn toàn thuần khiết thế kia? Sao lại thế?"
Chợt tiếng đàn ngừng lại, không gian tức khắc rơi vào tĩnh mịch. Sự yên tĩnh quá mức, chung quanh không một tiếng động. Mặc Hiểu Lam lắng nghe rõ cả nhịp tim mình đập từng hồi, tinh thần càng nâng cao, tiếp tục lặng lẽ chú tâm nhìn Sở Tình. Dù rằng có lý do chính đáng, nhưng đối với việc rình rập người khác như thế này, Mặc Hiểu Lam vẫn cảm thấy vô cùng không ổn lắm.
Sở Tình khẽ với tay bắt lấy một cánh anh đào, lặng lẽ đưa lên trước mắt đã quấn băng vải, nói khẽ tựa như cho cánh hoa ấy nghe: "Hiểu Lam, ngươi đi 12 năm rồi."
Nhưng Mặc Hiểu Lam giác quan nhạy bén vẫn nghe thấy được, hắn thoáng thất thần, nghĩ thầm: "12 năm? Ta chết 12 năm rồi sao? Không nghĩ tới như vậy a. Vậy mà Sở Tình lại chẳng thay đổi gì nhiều cả?"
12 năm qua rồi, đối với Mặc Hiểu Lam lại tựa như một giấc mộng, một giấc mộng kéo dài cả thời niên thiếu, cũng kết thúc cả một đời người.... Những người khác rốt cuộc đã như thế nào? Có thể đã chẳng như xưa nữa rồi.... Tuổi niên thiếu ấy đã mãi chẳng còn nữa....
Mặc Hiểu Lam chợt cảm thấy lồng ngực thắt chặt, trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu tột cùng. Vậy là hắn đã trải qua một đời rồi sao? Một đời 17 năm? 12 năm sau, hắn lại bắt đầu một cuộc đời khác.....
"Thiên mệnh đúng là khó lường...."
Chợt cảm giác một luồng hàn khí mạnh mẽ lao tới, Mặc Hiểu Lam nhanh chóng phi về phía sau một khoảng, liền tránh được một chưởng uy lực của Sở Tình. Mặc Hiểu Lam mở mắt ra, nhìn thấy không khí trước mặt vặn vẹo biến dạng đến không nhìn ra, vậy mà gốc hoa đào kia lại chẳng một chút tổn thương. Nhưng hắn còn chưa kịp vui vẻ, vừa định cười liền lập tức xụi lơ, Sở Tình đang chậm rãi bước về phía hắn.
Mặc Hiểu Lam cơ hồ cứng người, sắc mặt đã trắng lại càng trắng bệch. Hắn cười gượng nói: "Sư.... Sư tôn, ta.... ta......ta.... ta....."
Liền không biết phải nói gì với Sở Tình, ngước mặt lên tán anh đào, tâm trí một mảng rối bời, càng cười nói: "Ha, hoa đào thật đẹp quá ha. Ta chỉ đi ngắm hoa a. Ngắm hoa a. Sư tôn cũng là muốn ngắm hoa sao?"
Ngã