Đại hôi lang từng bước một tiến tới gần bên người Ngô vịt con, làm cho hắn không kìm hãm được run run, run run, tìm mọi cách muốn vòng qua Sở Giang Thiên xông trở về túc xá, kết quả lại thấy ba bạn cùng phòng túc xá khác đang ở phía sau Sở Giang Thiên, từ trong cửa thò đầu ra đang ly kỳ xem náo nhiệt.
“Các ngươi đám hỗn đản kia!” Ngô Nông tức giận kêu to: “Không thấy ta sắp bị đại hôi lang bắt sao? Còn xem náo nhiệt?”
Ngô Nông đang gào thét, Bạch Đại Bàn gãi gãi đầu, mặt hàm hậu: “A? Nhưng Sở hội trưởng nói, nếu như chúng ta không ngăn trở anh ấy, anh ấy sẽ để cho chúng ta vào ‘ xã liên ’!”
“Cậu cậu các cậu !” Ngô Nông tức giận gần chết, không nghĩ tới bốn người bọn họ ở túc xá sớm chiều tương đối tình nghĩa, dưới mật ngọt chết ruồi của đại hôi lang cư nhiên căn bản không có tác dụng ── bọn họ cư nhiên trơ mắt nhìn Sở Giang Thiên xách cổ áo Ngô Nông, sau đem hắn túm vào túc xá, hơn nữa ba người bọn hắn còn khéo léo rời đi túc xá cho hai người có “chỗ chạy nhảy”, trên mặt kia muốn bao nhiêu chân chó có bấy nhiêu chân chó.
Sở Giang Thiên đặt mông ngồi vào trên ghế của Ngô Nông, thậm chí còn từ bên cạnh đưa đến một cái ghế khác đặt vào trước mặt Ngô Nông, ý bảo hắn ngồi xuống.
Ngô Nông toàn thân cứng ngắc ngồi, Sở Giang Thiên vẫn chưa đủ nói: “Cách xa như thế làm gì? Nhích gần tới đây, nếu là ‘gập gối trường đàm’, đầu gối phải tựa vào nhau ── cậu còn không nhanh đưa đầu gối nhích lại đây?”
Ngô Nông chậm chạp đem đầu gối tiến tới, cẩn thận cùng đầu gối Sở Giang Thiên đụng cùng nhau, sau đó hai tay hắn đặt trên đầu gối, ngồi nghiêm chỉnh.
Sở Giang Thiên ôm hai cánh tay nhíu mày nhìn hắn, một đôi mắt giống như đèn pha quét nhìn từ dưới lên trên, Ngô Nông cảm giác mình tựa như bị X quang chiếu xuống, toàn thân đều không thích hợp. Ngô Nông chỉ có thể ngạnh da đầu cũng nhìn lên Sở Giang Thiên, sợ bị hắn xem thường .
Đây là Ngô Nông lần đầu tiên nhìn thấy em trai của Sở Giang Đông ── đời trước, Ngô Nông mặc dù cùng Sở Giang Đông quan hệ rất tốt, mà Sở Giang Đông cũng có ý đem em trai mình giới thiệu cho Ngô Nông, nhưng luôn vì các loại nguyên nhân mà bỏ qua. Tuy Sở Giang Đông cùng em trai y tình cảm tốt, nhưng cũng không thường đem em trai treo ở khóe miệng, cho nên liền khiến Ngô Nông chỉ biết dưới Sở Giang Đông còn có một em trai ruột, nhưng hắn gọi cái gì, học cái gì, làm cái gì đều không rõ ràng.
Sở Giang Thiên so với Sở Giang Đông nhỏ hơn một tuổi, năm nay học năm thứ hai, hơn nữa còn ở thương học viện học tập. Thương học viện ký túc xá cùng giáo học lâu và quản lý học viện cách đến vô cùng xa, hai người cơ hội gặp mặt cũng không nhiều. Hắn là phó chủ tịch xã đoàn liên hiệp của trường, ngày thường công việc rất nhiều, mà Sở Giang Đông là quản lý học viện, thư kí hội học sinh, điều này khiến hai người mặc dù ở một trường học, nhưng thường thường chỉ có thể nghe ngóng tin tức của đối phương qua tay ngươi khác.
Mà lần chiêu dụ thành viên này của bách đoàn, Sở giang thiên thân là phó chủ tích xã liên nhất định phải có mặt, hắn vốn định thừa cơ hội này cũng anh trai câu thông nhiều hơn, lại không nghĩ rằng cư nhiên gặp được 2 con vịt con và gà mẹ không biết điều.
Ngô Nông vừa nhìn Sở Giang Thiên kia dáng vẻ ngoài cười nhưng trong không cười, cũng biết hôm nay phải chết ở túc xá, hắn nhanh vừa bồi tội vừa nói xin lỗi, nhưng Sở Giang Thiên trước mặt vẫn vẻ mặt tối tăm.
Ngô Nông lời hay nói hết, chỉ bồi tội liền dùng nửa giờ, nhưng sắc mặt Sở Giang Thiên vẫn không sáng ra, Ngô Nông cũng dần dần bốc lên hỏa khí.
Hắn Ngô Nông đời trước là dân quê vừa nhát gan, lại sợ chuyện, lại ngu X, nhưng chờ hắn có tiền nhảy một cái trở thành Ngô đại thiếu gia, liền chưa xem qua sắc mặt người khác, từ trước đến nay đều là người khác dùng lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ dụ dỗ hắn. Hắn tài đại khí thô suốt tám năm, chẳng qua hai tháng trước sống lại sau đó mới phải sống những ngày khổ cực chân tay co cóng, ngày thường có tranh chấp hắn sẽ chủ động yếu thế, chỉ sợ có ảnh hưởng gì không tốt, nhưng đến cuối cùng lại làm cho hắn bạo phát.
Hôm nay bất quá chỉ là một câu vô tâm của Tử Vi, liền làm cho Sở Giang Thiên ghi hận suốt một ngày, Trong lòng Ngô Nông đối với hắn đánh giá cũng càng ngày càng thấp ── ngươi xem, rõ ràng là một mẹ sinh, Sở Giang Đông người ta tuyệt đối sẽ không tức giận! Hắn không thể học một ít khí vân đạm phong của Sở Giang Đông, cũng không thể học một ít nụ cười của Sở Giang Đông cho qua, cũng không thể học một ít khí độ nhân phẩm Sở Giang Đông sao? ( ngươi thật đúng là hiểu rõ hắc thiên nga a vịt con ┐(┘_└)┌)
Ngô Nông nhìn sao cũng thấy Sở Giang Thiên không vừa mắt, nghĩ sao cũng cảm thấy lần đầu gặp Sở Giang Thiên so ra kém Sở Giang Đông một cái ngón út.
Thế là cứ như vậy, Ngô Nông vốn bị nuôi ra tính khí đại thiếu gia. . . . . sau nửa giờ dễ dàng tha thứ. . . . . . rồi vô cùng dễ dàng nổ tung.
“Tôi thao cả nhà anh, Sở nhị đản, lão bà tôi không phải chỉ nói anh một câu sao, nhìn anh dáng vẻ bụng dạ hẹp hòi khó coi như thế, con mẹ nó cái gì xã liên chủ tịch, đây thật là buồn cười, tôi lớn như thế lần đầu mới gặp người không có khí độ như anh, anh xem anh muốn khí chất không có khí chất, muốn phong độ không có phong độ, muốn nhân phẩm không có nhân phẩm, ngay cả lời nói đùa giỡn của con gái cũng không chịu nổi, anh còn có thể làm gì chứ ?” Ngô Nông từ chỗ ngồi nhảy lên, ngay cả dừng lại cũng không liền mắng một tràng: “Con mẹ nó, anh không thích nghe tôi liền nhất định phải làm cho anh nghe ! Sở nhị đản Sở nhị đản Sở nhị đản Sở nhị đản Sở nhị đản Sở nhị đản Sở nhị đản. . . . .”
Nếu so tính khí thiếu gia, tính khí Sở Giang Thiên thật đúng là không thể so với bé Ngô Nông, dù sao phía trên hắn còn có một anh trai ưu tú mọi mặt có thể chống đỡ gánh nặng tương lai, trong nhà cũng thương con thứ hai này, mà chính hắn cũng rất thông minh, cho nên có thể nói là không trải qua cái gì cản trở liền lớn lên như thế. Như vậy hắn mặc dù ở xã liên rất nghiêm chỉnh rất nghiêm túc, nhưng nói trắng ra là trong xương vẫn chỉ là đứa bé mà thôi, bằng không cũng sẽ không mang thù như thế.
Hảo mặt mũi hắn hiện tại bị Ngô Nông đau xót chửi loạn, lập tức bị châm lửa, dĩ nhiên không thể duy trì dáng vẻ tỉnh táo tự nhiên vốn có, lúc này liền từ chỗ ngồi giật phắt dậy, một phen xách cổ áo Ngô Nông, một cái tay khác cũng nâng lên thật cao.
Ngô Nông cũng không phải là người sợ phiền phức, thấy hắn muốn đánh mình, cũng không tránh, ngược lại ngạnh cổ cười lạnh một tiếng: “Đánh hả? Có gan anh đánh đi? Anh dám đánh tôi liền chứng minh anh thừa nhận mình là Sở nhị đản!”
“Cậu mới là Sở nhị đản!” Sở Giang Thiên tức giận nổi trận lôi đình, tay giơ cao liền chợt hướng mặt Ngô Nông đấm qua. Mà ngay tại lúc này, cửa túc xá vốn khóa trái bị người từ bên ngoài đá văng, khóa từ trên cửa bị đạp rơi, cư nhiên bay lên thật cao, sau đó nặng nề đập đến bên chân Sở Giang Thiên.
──”Tiểu Thiên, em ở đây làm cái gì?”
Ngoài cửa, Sở Giang Đông đẩy mắt kính trên sống mũi một cái, khẽ nâng đầu nhìn về phía em trai bên trong cửa.
“Anh~!” Sở Giang Thiên vừa nhìn Sở Giang Đông tới, hung hăng buông tay mình: “Là nó mắng em trước!” Nói xong hắn vẻ mặt mong mỏi nhìn anh trai, giống như là đang đợi y “chủ trì chính nghĩa.”
Sở Giang Đông căn bản không có nhìn hắn, mà là đi tới trước mặt Ngô Nông, đem tay Sở Giang Thiên từ trên cổ áo hắn gạt ra, sau đó tỉ mỉ sửa sang lại quần áo tốt cho Ngô Nông, còn vỗ vỗ tay của hắn, ôn nhu nói: “Được rồi, vịt con, em thật đúng là đủ quật cường. Tiểu Thiên từ nhỏ luyện quyền, em chọc hắn rất vui sao?”
Bạch bạch bạch! Ngô vịt con tức giận vỗ vỗ cánh, sau đó rất khinh thường đem đầu quay qua một bên.
“Anh, anh sao có thể không để ý đến em?” Sở Giang Thiên không nghĩ tới anh trai mình cư nhiên vừa tiến đến trước hết quan tâm Ngô Nông, lập tức cũng không cao hứng: “Em mới là em trai của anh đó? Anh quan tâm nó như vậy làm gì !”
Sở Giang Đông lúc này mới xoay đầu lại nhìn hắn: “Tiểu Thiên, anh cho là em ở xã liên làm hai năm, có thể hơi thành thục một chút, lại không nghĩ rằng em vẫn xúc động như thế.” Y mặt nhăn mày nhíu nhìn hắn: “Nếu như không phải anh đặc biệt chạy tới, em không phải là muốn đánh tiếp sao? Ba ba đưa em đi luyện quyền, là để em dùng tùy tiện đánh học đệ sao?”
“Anh! Anh lại còn nói em?” Sở Giang Thiên trợn to hai mắt: “Rõ ràng là hắn chọc em trước!”
“Anh biết,” Sở Giang Đông từ tròng kính phía sau nhìn hắn: “Nhưng hắn chỉ biết động mồm mà thôi, nếu như người khác nói cái gì em đều để ý, sao còn thành đại sự?”
“. . . . . .” Sở Giang Thiên cũng ý thức được anh trai mình nói đúng, nhưng vừa nghĩ tới anh trai từ nhỏ lớn lên cùng nhau, vậy mà lại thiên vị con vịt đần này, trong lòng hắn hỏa khí sao cũng không ép xuống nổi. Hắn hung hăng trợn mắt nhìn Ngô vịt con ở một bên diệu võ dương oai, sau đó cười lạnh một tiếng phóng câu hung ác: “Anh, anh cần phải xem chừng vịt con của anh chút, dựa vào miệng lưỡi này của nó, đem người tức chết cũng không sai! Lần này em mặc kệ nó, nhưng cẩn thận đừng để nó chọc giận người khác, coi chừng ngày nào đó liền bị người nhổ sạch lông đuôi, đem nó đưa vào lò nướng làm vịt nướng treo trên lò!” Dứt lời hắn bước nhanh ra khỏi túc xá của Ngô Nông, trước khi đi đem cửa đập vang rung trời.
Ngô Nông căn bản không có đem uy hiếp của hắn bỏ vào trong lòng, ngược lại ở phía sau hắn diệu võ dương oai xoay xoay cái mông, bộ dáng kia mười phần tiểu nhân đắc chí.
Còn không chờ Ngô vịt con cao hứng 5 giây, Sở Giang Đông vẫn đứng phía sau hắn chợt lấn thân tới, hung hăng túm cánh nhỏ của hắn đem đính đến trên tường.
“Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi làm gì thế!” Ngô Nông lúc này mới phản ứng được: mới vừa rồi đi một sói, hiện tại lại tới một con thiên nga đen so với sói còn kinh khủng hơn!
“Anh nói vịt con à. . . . . .em vẫn chưa trả lời vấn đề của anh: chọc giận em trai của anh, vui lắm sao?” Sở Giang Đông bây giờ giọng nói cưng chìu cùng mới vừa rồi hoàn toàn bất đồng, rõ ràng câu cũng giống nhau như đúc, thậm chí ngữ điệu đều là nhẹ nhàng nhu nhu, nhưng bây giờ nghe tới, lại làm cho Ngô Nông khẩn trương tóc gáy dựng thẳng, ở nơi này tháng 10 khí trời còn chưa hết nóng, nhưng lại làm sau lưng hắn nổi da gà.
Mới vừa rồi Sở Giang Đông vừa vào phòng ngủ, đối với Ngô Nông hỏi thăm vừa ôn nhu vừa quan tâm, làm Ngô Nông nghĩ đương nhiên là đối phương thiên về mình , nhưng bây giờ không khí lại bỗng khẩn trương, khiến Ngô Nông nuốt vài ngụm nước miếng.
“. . . . . . Anh không phải nói là em trai anh quá dễ dàng đối với ngôn ngữ người khác tức giận sao. . . . . .” Ngô Nông không kìm hãm được mềm thanh âm: “Tôi, tôi đây chẳng qua là nói mấy câu tức giận mà thôi, căn bản không tính là lỗi của tôi nha. . . . . .”
Ngô Nông vội vàng đem lỗi đẩy tới trên người Sở Giang Thiên, kỳ vọng hiện tại Sở Giang Đông dính vào phía sau mình có thể lòng từ bi không cùng hắn so đo. Mà lời của hắn vừa dứt, hắn đã cảm thấy bên tai một trận ấm áp đánh tới, thì ra là chính là một cái tay khác của Sở Giang Đông đang ở tai hắn du đãng, thậm chí còn nhẹ nhàng nắm vành tai hắn, trước sau lôi kéo.
“Tiểu Thiên quả thật có lỗi.” Sở Giang Đông thanh âm vẫn trầm thấp có từ tính như vậy: “Nhưng vịt con à, nếu như không phải là em cố ý trêu chọc hắn, hắn sẽ không tức giận như thế đi?” Tay của y từ vành tai Ngô Nông trượt xuống, bắt đầu ở nơi cổ hắn du đãng, càng chọc cho Ngô Nông ức chế không được run rẩy: “Em nói, em có nên chịu phạt hay không ?”
Ngô Nông yếu thế giọng nói không bị hắn khống chế từ khóe miệng tuôn ra ngoài: “. . . . . Nên.”
“Đứa nhỏ biết sai phải thay đổi, chịu phạt mới là ngoan.” Sở Giang Đông nhẹ nhàng nở nụ cười.
Ngô Nông mặc dù bởi vì đưa lưng về phía y không nhìn thấy vẻ mặt của y, trong đầu cũng đã xuất hiện dáng vẻ lúc Sở Giang Đông mỉm cười, khóe miệng khơi mào độ cung kia, đẹp mắt chết đi được .
“Vậy thì nhắm mắt lại.”
Từng bước một, Ngô Nông giống như là bị đầu độc, bảo trì gương mặt hỏa nhiệt một bên dán chặt vào mặt tường lạnh như băng, từ từ nhắm hai mắt lại.
Tiếp đó, trên môi thật đau, Ngô Nông nghĩ thầm, người kia nhất định để lại dấu răng thật sâu trên mặt kia đi.