Ngô Nông vốn đã muốn tốt một nửa nay lại bị thương, hội học sinh thật sự không cần đi, Sở Giang Đông cõng hắn đưa về cửa ký túc xá, dặn bạn cùng phòng của hắn chiếu cố hắn thật tốt, mới lại chạy trở về công tác.
Ngô Nông lại ở ký túc xá dưỡng thương nửa tháng, có giấy xin phép nghỉ ở tay, hắn cuối cùng cũng có lý do danh hữu ngôn thuận không thượng khóa. Đợi cho hắn cuối cùng có thể chống nạng ở trong trường diêu diêu luyện bước vịt, thì đã đến ngày mùng 1 tháng 5. Ngày nghỉ của nhà nước chế độ cải cách, nguyên bản bảy ngày nghỉ đổi thành ba ngày, nhưng là Tử Vi vẫn là không ngại cực khổ ngàn dặm xa xôi chạy tới, tức là muốn cùng Ngô Nông tụ họp, cũng muốn gặp hai bạn tốt của cô.
Ba cô gái gặp lại tự nhiên là hưng phấn vô cùng, cho dù bọn họ một người thân là gà tre, mà hai người kia là cò trắng, cũng không có ảnh hưởng chút nào đến tình bạn của các cô, ba người tụ cùng một chỗ, so với ba con chim sẻ còn muốn tranh cãi ầm ĩ.
Ngô Nông cùng anh em Sở gia cũng làm như phông màn bị xách đi qua, ba cô nói chuyện bọn họ lại chen miệng vào không lọt, mà ba người bọn họ cũng bởi vì Sở Giang Thiên đại hôi lang này cố ý ngăn trở mà liên tiếp tẻ ngắt, cuối cùng chỉ có thể một người cầm lấy một ly đồ uống ngồi ở một bên xem các cô gái nói chuyện phiếm. Bên kia ba cô gái làm thành một đoàn tán gẫu khí thế ngất trời, bên này Sở Giang Thiên cố ý ngồi giữa anh trai mình cùng Ngô Nông, lão thần khắp nơi nhìn phong cảnh xa xa, một bộ tự đắc vui sướng.
Tuy rằng quan hệ của Ngô Nông cùng Sở Giang Đông có bước phát triển tăng mạnh, nhưng là lại như trước không có tới một bước “kết giao” này, đầu tiên Ngô Nông hảo mặt mũi, hay bởi vì nguyên nhân “ngực to” Một ngụm cắn chết chính mình sẽ không cùng Sở Giang Đông cùng một chỗ, tiếp theo đó là Sở Giang Thiên như hổ rình mồi, cộng thêm vấn đề của Tử Vi còn không có giải quyết, cho dù Sở Giang Đông muốn tiến một bước nữa, sau khi thử nghiệm vài lần đều chỉ có thể sát lông mà về.
“Nha, Tuyết Kỳ a, mỹ nữ ở trường các chị thiệt nhiều a. . . . . .” Tử Vi trông mong nhìn một đám nữ tính lộ đùi lộ lưng từ trước mặt mình đi qua, trong lòng hâm mộ a.
“Phốc. . . . . .” Trương Tuyết Kỳ che miệng lại nhẹ nhàng nở nụ cười: “Trường học của chúng ta cũng không có học sinh tao thủ lộng tư* như thế! Những người này, căn bản không phải trường học của chúng ta a!”
* ý chỉ khoe khoang phong tình
“A?” Tử Vi khó hiểu.
Nghe được Trương Tuyết Kỳ nói như thế, Ngô Nông cũng thúc đẩy lên đầu óc cứng ngắc của hắn, bắt đầu tự hỏi tại sao mấy ngày hôm nay đại học A lại tăng vọt nữ tính như thế ── bình thường gặp ngày nghỉ hơi dài một chút, những người gần nhà liền sớm về nhà cùng người nhà đoàn tụ rồi, nhưng lần này cũng không giống, học sinh trong trường học còn đang dạo chơi. Không chỉ có như thế, còn nhiều thêm số lượng nhóm mỹ nữ, mặc váy ngắn, đi giày cao gót rêu rao khắp nơi.
Ngô Nông cau chặt mày, răng khẽ cắn ống hút: chẳng lẽ gần nhất có chuyện gì đã xảy ra sao. . . . . . Có chuyện gì. . . . . . Có cái gì. . . . . . A! Đúng rồi!
Ngô Nông chợt nhớ tới , 《QFA》 kia sắp sửa mở cuộc thi tuyển chọn người mẫu ở ngay tại trường học của bọn họ, mà ngày mùng 1 tháng 5 nghỉ ba ngày đúng là ngày báo danh!
Bên kia Lưu Vũ Đình đã giải thích xong với Tử Vi vì sao đại học A nhiều nữ tính ăn mặc mát mẻ như thế, Tử Vi vừa nghe quả nhiên đến hứng thú, quấn lấy các cô muốn đi đến chỗ báo danh xem náo nhiệt. Ai có thể lường trước Sở Giang Đông ở phía sau mở miệng: “Tử Vi, em chỉ muốn nhìn một chút, mà không muốn đi thử sao?” Lúc nghỉ đông y ở trên bàn cơm ám chỉ với Tử Vi nửa ngày, nhưng từ trước đến giữ bổn phận nên cô cũng không có tâm tư tham gia thi tuyển người mẫu, liền hoàn toàn đem chuyện này quên đến sau ót.
Sở Giang Đông còn trông cậy vào Tử Vi có thể thấy nhiều biết một chút thành phố, nhanh kiếm giai ngẫu khác, tự nhiên không tiếc dư lực giáp huấn cô quan niệm “đi lên vũ đài”, nhưng là Tử Vi lại ý vị lắc đầu, vừa thẹn vừa sợ mặt đỏ rần, phó bộ dáng sợ gặp quá nhiều người mà ngại ngùng, làm cho Ngô Nông là người thứ nhất đau lòng, nhanh kéo kéo Sở Giang Đông, ý bảo y có chừng có mực ── dù sao Tử Vi là người nhà của hắn, hai đời này hắn đều xem cô như em gái mà chăm sóc, hắn thật đúng là không ngoan tâm ép cô làm chuyện gì được.
Nhưng là thi đấu có thể không tham gia, nhưng là mỹ dung lại nhất định phải làm ── nếu Tử Vi không xa ngàn dặm (? ) chạy tới một lần, Trương Tuyết Kỳ Lưu Vũ Đình làm địa chủ đương nhiên phải tận tình làm hết chức trách của địa chủ, các cô đều là con gái, tự nhiên biết để cho nữ sinh thích chính là cùng đi dạo phố, kéo Tử Vi có chút ngây thơ thẳng đến trung tâm buôn bán, nơi đó có cửa hàng thiết kế tên là NO MONEY, ông chủ của cửa hàng đó là cố vấn làm đẹp đáng tin cậy nhất của các cô.
NO MONEY kia là một cửa hàng ba tầng, bên ngoài lầu một lầu hai có cửa kính trong suốt cực lớn triển lãm , bên trong có người mẫu mặc quần áo hợp thời trang đứng ở bên trong bày ra các loại tư thế, tuyên truyền cửa hàng. Tử Vi gà tre chính là lần đầu tiên nhìn đến loại hình thức tuyên truyền này, kinh hách bất động ở trước mặt tủ kính.
“Này này này, . . . . . . Người thật?” Cô chỉ tủ kính nghẹn họng nhìn trân trối, Trương Tuyết Kỳ Lưu Vũ Đình thấy bộ dáng đáng yêu của cô, cười ha hả, kéo lấy Tử Vi ngốc hề hề bước nhanh vào cửa hàng.
Tiếp đãi các cô chính là ông chủ NO MONEY ── JENNY, hắn tuy là người đàn ông, nhưng là đi đường uốn éo uốn éo hận không thể trang cái motor, bộ dáng phong tao a. Sở Giang Đông mặc dù biết nam nhân làm nghệ thuật, làm thẩm mỹ thường thường đều có điểm ẻo lả, nhưng là ẻo lả thành như vậy, thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy. ông chủ nhìn thấy Sở Giang Đông kia ánh mắt đều thẳng, trong lòng Ngô Nông một trận không được tự nhiên: “Làm sao vậy? Ánh mắt dính lên mông người ta? Có phải còn nghĩ qua muốn sờ sờ xem hay không a.”
Sở Giang Đông lần đầu thấy hắn ghen, trong lòng sảng khoái: “Vịt con em lo lắng cái gì, ở trong mắt anh, hắn cho dù có xoay, cũng không có đẹp mắt như em xoay.”
Bên kia Sở Giang Thiên hừ mạnh một tiếng, đem đầu xoay hướng về một bên.
===========
Lầu hai NO MONEY là chỗ chuyên môn tạo kiểu tóc, ông chủ sau khi đem bọn họ giao cho nhà tạo mẫu tóc, liền lên tiếng chào hỏi, duyên dáng thướt tha rời đi. Tử Vi ngốc ngốc nhìn chòng chọc cái mông xoay trái xoay phải khi rời đi của hắn, nửa ngày không phục hồi tinh thần lại.
“Nhìn cái gì vậy?” Trương Tuyết Kỳ thấy cô bộ dạng này, có chút khẩn trương hỏi.
Tử Vi chỉ chỉ ông chủ kia rời đi, hạ giọng hỏi: “Ông chủ kia. . . . . . Thật kỳ quái a? Ở chỗ chúng ta, nếu có bé trai dám phẫn yêu lý yêu khí như thế, người trong nhà đều không cho vào cửa !” Nguồn :
Lưu Vũ Đình nuốt ngụm nước miếng, không dám nói tiếp.
Tử Vi lại phối hợp nói tiếp: “Chị em bộ dạng hắn như thế, nào có cô gái nào sẽ thích hắn a! . . . . . . A!” Tử Vi che miệng lại cúi đầu kêu lên: “Hắn, hắn không phải là thích nam nhân cái . . . kia đi. . . . . ” Cô dù sao cũng là trong thôn ra tới, ngày thường cũng rất ít lên mạng, tự nhiên rất ít gặp qua nam nhân cái dạng này, mà đồng tính luyến ái lại chỉ tồn tại ở chút người phản đối mà thôi.
Tim Trương Tuyết Kỳ đập mạnh, trong lòng tự nhủ Tử Vi cuối cùng hỏi chuyện này, cô xả ra một cái mỉm cười cứng ngắc: “A. . . . . Này, không rõ ràng lắm, chúng ta cũng không phải khách quen, không biết. . . . . .” Lời này tự nhiên là nói dối, nếu các cô không phải khách quen, vậy còn thật không có vài người có thể được cho khách quen .
Tử Vi lại không phát hiện cô giấu diếm, mà là dùng ánh mắt kỳ quái nhìn bóng lưng chủ cửa hàng kia một cái, trên người không tự chủ đánh cái run, nhanh thu hồi tầm mắt lại.
Trương Tuyết Kỳ, Lưu Vũ Đình hai mặt nhìn nhau trong chốc lát, trong lòng đều cảm thấy đại sự không ổn, cuối cùng vẫn là Lưu Vũ Đình cố lấy dũng khí hỏi lên: “. . . . . . Cái kia Tử Vi a, em, em đối với người như thế nhìn như thế nào a?”
“‘ người như thế ’. . . . . . ?” Tử Vi chớp chớp mắt: “A, chị là nói nam nhân thích nam nhân?” Nét mặt của cô có điểm cứng ngắc, như là hồi tưởng lại yêu quái trong Tây Du Kí: “Bọn họ đây là. . . . . . không bình thường a?” Cô gái chất phác cuối cùng không thể nói lên hai chữ biến thái, nhưng là những hàng chữ kia cũng không khác nhau lắm.
“. . . . . .” Lưu Vũ Đình nhìn Trương Tuyết Kỳ liếc mắt một cái, hai người từ trong mắt đối phương nhìn thấu thần sắc lo lắng.
Mà bên kia, Ngô Nông còn cùng Sở Giang Đông không chỗ nào cố kỵ cười đùa hoàn toàn không biết gì cả.