Hắc Phong nhẹ nhàng bước tới, đưa tay lên xoa xoa mái tóc của Kỉ Lam Thanh, trong lời nói tràn đầy cưng chiều: "Đứng dậy, tắm rửa sạch sẽ, anh đưa em đi ăn sáng."
Kỉ Lam Thanh gật đầu đứng dậy, chờ đến khi đứng trước gương mới kịp phản ứng lại, đánh răng, cau mày, miệng dùng bản chải đánh răng chà chà, miệng đầy bọt kem.
Kỉ Lam Thanh cười khổ nhìn mình trong gương, nếu có thể, hắn muốn này vĩnh viễn không chịu đi ra ngoài.
"! Lam Thanh, à không, à đúng rồi, hay anh vào trong đó ôm em ra nhé, anh chờ lâu rồi đó" Lời nói Hắc Phong mang ý cười, Kỉ Lam Thanh phun bọt kem ra hét lên: "Em ra ngay!"
Mình làm sao có thể ngoan ngoãn như vậy? Hắc Phong kêu đứng dậy liền đứng dậy và Hắc Phong yêu cầu đi tắm liền đi tắm, có phải hay không cũng quá... Kỉ Lam Thanh không nghĩ tiếp nữa, đặc biệt nghĩ đến hôm qua hai người còn chung giường chung gối, khuôn mặt vất vả lắm mới bớt ngượng ngùng lại tiếp tục đỏ lên, còn có xu hướng đỏ hơn trước nữa chứ.
Từ trong nhà tắm chậm rãi đi ra, Kỉ Lam Thanh nhìn thấy Hắc Phong ôm hai tay dựa vào đầu giường, đôi chân thon dài duỗi ra, cả người cả người đều toát lên vẻ nhàn nhạt lười biếng.
Nhìn thấy Hắc Phong cười như không cười nằm đó, Kỉ Lam Thanh khẽ liếc nói: "Có đi ăn sáng hay không nè, không tí nữa cửa hàng ăn sáng đóng cửa hết đó."
Khóe môi mỏng gợi cảm của Hắc Phong nhếch lên góc 45 độ, nụ cười hoàn mỹ, tao nhã, càng khiến cho khuôn mặt anh tuấn của anh càng sáng ngời duyên dáng, Kỉ Lam Thanh không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, thầm trách Hắc Phong, tại sao lại có thể gợi cảm như thế?
Kỉ Lam Thanh hai má ửng hồng, đôi mắt hoa đào né nhìn Hắc Phong, Hắc Phong bất lực cười cười, đứng dậy đi về phía Kỉ Lam Thanh: "Đi thôi, không thì lại nói anh ngược đãi vợ nhỏ. "
"... "Đi sau Hắc Phong hai bước, Kỉ Lam Thanh rốt cục mới có phản ứng, nhìn thẳng vào Hắc Phong, tuy rằng hơi có chút tranh cãi, không có mấy phần quyết liệt:" Anh nói ai là vợ? "
"Anh đó!" Hắc Phong vui vẻ khoác tay lên vai Kỉ Lam Thanh, vừa bước ra ngoài, nhẹ giọng đáp: "Anh là con dâu." Tuy rằng rất thuận miệng nói ra, nhưng ánh mắt lại mang ý cười ranh mãnh, Ai là con dâu? Không phải nói sao thì liền như vậy, mấu chốt còn phải phụ thuộc vào thực lực.
Tốc độ di chuyển của Hắc Phong không nhanh, Kỉ Lam Thanh đi chậm lại để sóng bước cùng anh
Dọc theo đường đi, Kỉ Lam Thanh thận trọng quan sát Hắc Phong, hai tay ôm chặt Hắc Phong, nói: "Chậm một chút, chậm một chút!" hắn lo Hắc Phong không thoải mái, làm cho Hắc Phong dở khóc dở cười.
"Lam Thanh, anh không phải tờ giấy." Kỉ Lam Thanh nghiêm nghị gật đầu, "Em biết!" Nói xong, hắn vẫn cố chấp làm theo ý mình, không để ý đến sự đối kháng biểu hiện trên gương mặt Hắc Phong.
"..." Hắc Phong thở dài bất lực, mặc kệ hành động của Kỉ Lam Thanh, nếu làm vậy em ấy sẽ thấy thoải mái hơn, an tâm hơn thì cứ để em ấy làm, mặc dù Hắc Phong không thích bị coi như bệnh nhân mắt bệnh nghiêm trọng.
Tuy nhiên, cảm giác được người thương yêu chăm sóc chiều chuộng, cảm giác vẫn rất tuyệt.
Hắc Phong khẽ cười mặc cho Kỉ Lam Thanh đỡ mình ta ra khỏi bệnh viện.
Vì Hắc Phong đi lối riêng nên dọc đường không gặp ai, cho đến khi ngồi vào xe Kỉ Lam Thanh mới thở phào nhẹ nhõm