• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỉ Lam Thanh vừa lái xe ra ngoài thì nhận được cuộc gọi của Hắc Phong.


“Sao nè, mới rời nhau để đến công ty một chút thôi mà anh đã nhịn không được nhớ em rồi sao?” Kỉ Lam Thanh đỗ xe bên đường, bắt đầu chọc ghẹo người ở đầu dây bên kia.


“Anh nói cái gì?” Khi nghe Hắc Phong nói  ông nội y muốn mời hắn đi ăn trưa, Kỉ Lam Thanh liền bắt đầu căng thẳng”


Em, không, em…” Kỉ Lam Thanh cũng nghĩ đến việc đến thăm ông nội Hắc Phong, nhưng chưa bao giờ quyết xem khi nào có thể đi.


“Em, em có thể không đến được không?” Kỉ Lam Thanh do dự, bây giờ phải ra mắt trưởng bối trong nhà, hắn thực sự không biết phải làm sao.


“Em ở đâu, để anh đến đón!” Hắc Phong sao có thể không biết Kỉ Lam Thanh đang suy nghĩ cái gì, nếu như trước kia thì chuyện này không có ý nghĩa, còn lần này ông nội đã đích thân chủ động, Hắc Phong sẽ không cho Kỉ Lam Thanh có cơ hội lùi bước.


Chỉ khi gặp người nhà thì  mới chân chính được xem là người một nhà.


Hắc Phong luôn hy vọng y và Kỉ Lam Thanh sẽ được gia đình chúc phúc.


Kỉ Lam Thanh biết hôm nay dù sao hắn cũng không thể trốn thoát, ngượng ngùng ha hả nói : “Ừm, ông nội thích cái gì, bây giờ em nên tranh thủ đi mua mới được!”


Hắc Phong cười thầm, làm sao có thể không nhận ra người mình yêu lại dễ thương đến?


“Anh nhớ gần đây có một tiệm trà, em ghé vào đó mua loại Bách Hoa Xuân mới nhất là được.” Để giảm bớt gánh nặng tâm lý cho Kỉ Lam Thanh, Hắc Phong quyết định gợi ý một chút cho đối phương.


Ai bảo người đó là người y yêu thương nhất và luôn đặt trong tim cơ chứ.


"Gì vậy hả? Công đạo đâu. Ông không phải hổ, cháu còn sợ ông ăn thịt nó sao." Hắc  Thanh đột nhiên nói, Hắc Phong bất lực nói: "... Ông nội."


"Được rồi, ông không trêu chọc cháu nữa. Lúc nào cũng bản mặt như vậy thật không thú vị tí nào." Hắc Thanh thần bí nhìn về phía cửa, xúc động thở dài: "Cũng may tên nhóc Kỉ Lam Thanh đó hoạt bát hơn cháu, nếu không ông thật sự không có hứng thú ngồi nói chuyện cùng hai bức điêu khắc đâu. "


Hắc Thanh nhìn Hắc Phong nói: Cháu nói xem ông đây võ học uyên thâm sao lại linh động, sao có thể  sinh ra cháu khí chất lạnh lùng như băng như vậy chứ? Ông thật sự hoài nghi chúng ta có phải là ruột thịt hay không."


Hắc Phong bất lực đỡ trán: “Ông nội!”


Đối với câu chuyện vô lý của ông nội, Hắc Phong thật sự không nói nên lời.


Nhưng mà, cũng may đối phương có tính cách như vậy, mới để y tự do thoải mái thích đàn ông dù sức khỏe không tốt.


Tuy đó chỉ là tính cách và suy nghĩ bên ngoài nhưng khiến Hắc Phong khá yên tâm.


Lúc xe của Kỉ Lam Thanh đến cửa nhà hàng mà Hắc Phong nói, hắn liền nhìn thấy Hắc Phong đi  từ trong  đó ra.


Khí thế và phong thái vô cùng tự nhiên Kỉ Lam Thanh không thể dời mắt, ngay cả sự lo lắng trong lòng cũng giảm đi rất nhiều, cho đến khi Hắc Phong đến bên cạnh mở cửa xe, Kỉ Lam Thanh mới hoàn hồn.


“Hắc Phong, em có thể không lên được không!” Kỉ Lam Thanh vẫn còn lo lắng khi trực tiếp đối diện


Biết Hắc Thanh xuất thân là một sĩ quan quân đội,  Kỉ Lam Thanh cảm thấy e sợ khi nghĩ đến khí chất sắt đá của người có xuất thân quân đội.


“Ông nội rất thích em, hai người nhất định phải hòa thuận đó.” Hắc Phong kéo Kỉ Lam Thanh ra khỏi xe, một tay cầm lẵng trà, tay kia nắm lấy tay Kỉ Lam Thanh: “Đi thôi!”


Kỉ Lam Thanh ngoan ngoãn để Hắc Phong dắt vào trong nhà hàng.


“Ông nội thích những người sôi nổi hoạt bát nếu em có thể làm nũng, ông nội sẽ thích hơn đó.”


Kỉ Lam Thanh nhếch miệng, làm nũng như một đứa trẻ, hắn thực sự không làm được.


"Tuy vậy, vẫn không được làm nũng, nếu muốn làm nũng, thì về nhà làm nũng sau đi ."


Kỉ Lam Thanh mặt đen lại. Hắn phải cảm ơn Hắc Phong vì đã an ủi như vậy sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK