Loay hoay đến xế chiều, trái nghĩ phải nghĩ, hay là đi một chuyến.
Ta liền xin Liễu chiêu huấn cùng đi thăm Khuất quý nhân với ta.
Liễu chiêu huấn rất cao ngạo: “Nếu ngài không sợ ta cãi vã với Khuất quý nhân, ta liền bồi ngài đi.”
Bình sinh người Liễu chiêu huấn phục tùng nhất là cô cô ta, mà trong cả Tử Cấm Thành này, thích nói cô cô ta không tốt nhất chính là Khuất quý nhân.
“Được rồi.” Ta không thể làm gì khác hơn là chấp nhận thực tế.
Chợt nhớ tới câu nói kia của thái tử gia, liền chia sẻ với Liễu chiêu huấn: “Liễu Diệp Nhi, Liễu Diệp Nhi, ngươi biết không sáng nay thái tử gia nói ta có lúc đặc biệt giống cô cô!”
Liễu Diệp Nhi không nói hai lời vặn lỗ tai ta: “Nương nương, người thật không biết vô sỉ sao! Tự ngài không soi gương à? Nói lời này ngài không đỏ mặt sao?”
Ta không thể làm gì khác là đỏ mặt chạy trối chết, thuận tiện cầm ngân phiếu hai trăm lượng trên tay, trốn khỏi Đông cung.
Lại chưa từ bỏ ý định đến cung Lộ Hoa, muốn tìm Trần Thục phi đi theo ta.
Vừa lúc Thuỵ Vương đang nói chuyện trong cung Trần Thục phi, ta nghĩ hắn sẽ nói giúp ta mấy câu.
Kết quả, uống hơn một ly trà khổ đinh nóng, ta mới tỏ ý, biểu cô ta liền nhẹ nhàng nhảy dựng lên, nhanh nhẹn vươn tay, muốn vặn lỗ tai của ta. Nếu không phải là Thuỵ vương che chở ta…chỉ sợ ta rất khó bảo toàn hai lỗ tai, bình an vô sự chạy khỏi cung Lộ Hoa.
Ai, nghĩ đến cũng đúng, ngoại trừ ta xui xẻo, có một phu quân như Vương Lang, mà không ngờ Vương Lang còn xui xẻo hơn, có mẹ ruột như Khuất quý nhân. Trong cung có ai còn muốn dính líu quan hệ với Khuất quý nhân như vậy? Dù nói thế nào, đều là mỹ nhân nhi mềm mại, ai nguyện ý ở cạnh Khuất quý nhân, một lời không hợp liền động quyền cước?
Trong cơn tức giận, ta cũng không định về Đông cung tìm tiểu Bạch Liên, tiểu Tịch Mai nữa, cứ như vậy một thân một mình đi tới cung Tây lục.
Tuy nói thời tiết nắng nóng, nhưng lúc này, theo chân tường cung Tây Lục, đi trong hành lang thật dài lại có cảm giác âm lãnh chạy dọc theo sống lưng. Ta không khỏi dậm chân, đi tới hướng mặt trời, lách đông lách tây, đi vòng qua cung Trọng Hoa, chọn đường đi cung Hàm Dương, đi tới cung Vị Ương.
Lúc đi qua cung Hàm Dương, không nhịn được từ xa nhìn lại cung đình giữa trời chiều.
Cung điện đã từng hết sức huy hoàng xa hoa, ngưng tụ tất cả cười vui của Tử Cấm thành, tất nơi nơi vui vẻ, đã mờ đi.
Mặc dù hoàng thượng vẫn ân cần như cũ phái người hằng năm quét vôi tường điện, tu sửa kiến trúc, nhưng sáu năm không có người ở, cung Hàm Dương không có nhân khí, xuyên qua cánh cửa khép chặt, đã hiện ngay trước mặt ta.
Sau khi cô cô ta qua đời được hai năm, ta đã từng Thuỵ vương lén vào cung Hàm Dương, lấy lại tất cả các vật nhỏ mà ta xem trọng. Tất cả bày biện trong cung Hàm Dương đều giống như đúc ngày đó lúc cô cô ta qua đời, thậm chí ngay cả cái khăn lúc người phát bệnh làm rơi, cũng một dạng rũ xuống đất như cũ, không chút nào thay đổi.
Nhưng cho dù duy trì cung Hàm Dương như cũ, hoàng thượng vẫn không dám đến xem một lần, ông không chịu tế bài lăng mộ cô cô ta, không chịu nhắc đến tên tuổi cô cô ta, giống như chỉ cần luôn phủ nhận, khoá chặt cửa cung Hàm Dương như vậy, cô cô ta vẫn sống trong cung Hàm Dương, ung dung tuỳ ý trải qua cuộc sống của người.
Mặc dù hoàng thượng cả đời háo sắc, cưng chiều vô số mỹ nhân, sau khi cô cô ta qua đời càng càn rỡ hơn, chưa được trăm ngày, đã đề bặt ba bốn tuyển thị. Nhưng ta vẫn rất hâm mộ cô cô ta, ta biết rõ cả đời này của hoàng thượng, ông có thể tiếp tục có vô số mỹ nhân, nhưng tuyệt đối không có một người có thể bằng một gót chân của cô cô ta.
Có lúc ta cũng sẽ nghĩ rằng, nếu như ta có được vị trí như vậy trong lòng Vương Lang…Ta cũng không tình nguyện làm được tất cả như cô cô ta đã làm.
Của hồi môn của cô cô ta, để nuôi tiểu lão bà của hoàng thượng lúc ấy chỉ mới là hoàng tử; cô cô ta không để ý thân thể yếu đuối, vì hoàng thượng trù mưu quốc sự, tuổi mới hơn bốn mươi đã dốc hết tâm huyết; cô cô ta vì hoàng thượng, đấu với Hoàng quý phi hơn nửa đời, lại dễ dàng tha thứ thủ đoạn không thể xưng là cao minh của nàng ta, dung túng nàng ta giúp đỡ người nhà, thậm chí ngầm cho phép hoàng thượng cất nhắc Miêu gia chống lại Tô gia; cô cô ta đến chết vẫn không quên dặn dò thái tử: “Chăm sóc phụ hoàng con thật tốt.”
Vương Lang cũng có lúc nhìn sai, ta không có chút nào giống cô cô. Nếu như Vương Lang có thể yêu thích ta như vậy, thứ ta muốn, chỉ biết nhiều hơn.
Cũng may, Vương Lang cũng không thích ta, ta…vậy ta…vậy ta cũng không thích Vương Lang chút nào!
Ta vừa đi vừa âm thầm may mắn. Ngươi xem, chúng ta không thích lẫn nhau, cũng đã biến thành như bây giờ, nếu thích lẫn nhau, tình thể xảy ra khẳng định không thể thu thập.
……..
Dường như mỗi ngày Khuất quý nhân cũng sẽ ở cửa cung Vị Ương cung nói chuyện cùng với các tiểu cung nữ chuyện năm đó cùng với cha nàng giết heo bán thịt.
“Nhớ tới bản lĩnh của lão nương năm đó, mười hai tuổi cha ta dạy ta giết heo, cái đồ hai ba trăm đó, chết đến nơi rồi còn chạy loạn khắp nơi. Cha ta không chút hoang mang, vung tay lên…” nàng vừa nói vừa xắn tay áo, một tay múa may qua lại, giống như đang cầm một cây dao mổ heo vô hình.
Ta vừa đi tới đầu hành lang, cũng cảm thấy có chút hối hận.
Thật sự là nên mang nhiều người tới…
Còn chưa kịp xoay người, Khuất quý nhân vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ta. Nàng dậm chân giận dữ: “Ngươi lại tới làm gì! Ngươi hại lão nương còn chưa đủ thảm sao?”
Lòng ta giật một cái.
Chẳng lẽ Hoàng quý phi thật sự giận chó đánh mèo lên đầu Khuất quý nhân?
Cũng không đúng, trước khi đến đây ta đặc biệt đi gặp biểu cô, biểu cô ta chẳng hề nói một câu – hôm nay bên trong cung Tây Lục này, lời nói có giá trị cũng chỉ có biểu cô ta và Hoàng quý phi, còn sót lại vài phi tần, có con trai còn tốt một chút, không có con trai chỉ sợ chết cũng không người hỏi tới. Chẳng lẽ còn có người dám giúp đỡ Hoàng quý phi, tiếp tục lừa gạt tin tức sao?
Ta nhanh chóng đến gần một chút, khoát tay với các tiểu cung nữ: “Đi làm việc của các ngươi đi.”
Bất tri bất giác, ngay trước mặt Khuất quý nhân, lại làm ra vẻ mười phần cao quý.
Các tiểu cung nữ còn ước gì ta nói một tiếng, một cái tan tác như chim muông, Khuất quý nhân nghi ngờ quan sát ta, nhất thời không lên tiếng. Ta mỉm cười hỏi nàng: “Quý nhân không mời ta vào ngồi chút sao?”
Nàng hừ một tiếng, uốn éo người vào cung Vị Ương, ta liền xem như nàng cho phép, mặt dày theo sau lưng Khuất quý nhân vào chính điện cung Vị Ương.
Công công ta thật sự là một nhân vật rất phong lưu, phi lần lục cung được ông lâm hạnh qua, tuy nói không hơn ba ngàn, nhưng trước trước sau sau bảy mươi, tám mươi người vẫn có. Bị hoàng thượng lâm hạnh, bình thường sẽ không được xuất cung, ông ta đại khái thưởng hai ba tài tử tuyển thị cho một vài công thần, còn lại những phi tần kia, những năm gần đây có bị đánh chết có bị đày đến lãnh cung, còn lại ở lục cung hơn năm mươi người.
Mặc dù Tử Cấm thành lớn, nhưng có rất nhiều cung điện miếu thờ căn bản không phải cho hậu cung giai lệ ở, cho nên sâu trong Tây Lục cung, còn nhiều trường hợp tốp năm tốp ba người ở chung một cung, nhiều nhất ở một cung có hơn hai mươi tuyển thị, quả thật cùng đại tạo viện không có gì khác nhau. Khuất quý nhân có thể lấy thân phận của một quý nhân, một mình ở trong cung Vị Ương, không thể không nói là xem ở phân lượng mẹ đẻ thái tử gia, đối xử đặc biệt với nàng.
Chẳng qua ta cảm thấy, cũng là vì…thật sự không ai nguyện ý ở cùng một chỗ với nàng.
Người bình thường thích náo nhiệt, trong cung nuôi chó mèo giải buồn, đây là có, mà ta khẳng định là không ai giống như Khuất quý nhân, nuôi gà trong hậu cung!
Vừa vào cửa cung, một hơi mùi phân gà xông thẳng vào mũi ta, ta ngừng thở, vòng qua đám vật nhỏ đó, đi theo sau lưng Khuất quý nhân, trốn vào cung.
Đây là lần đầu tiên ta vào trong cung Vị Ương, nhanh chóng xem qua một vòng, tìm kiếm chỗ có thể ẩn thân. Nếu lát nữa đàm phán với Khuất quý nhân không vui vẻ, còn có thể nửa sống nửa chết trốn.
Cung Vị Ương có thiết kế rất đơn giản, dường như ta đang đến dạo chơi ở đồng ruộng, một dạng với bài biện trong nhà địa chủ có chút thể diện, phía đông là phòng ngủ, gần cửa sổ có một cái kháng lớn, hai tủ lớn một cái bàn. Phòng chính có một cái bàn gỗ táo đỏ, tây lý có một bàn bát tiên, vài băng ngồi, hai tủ bát.
“Hoàng quý phi nương nương cũng không khỏi quá hà khắc rồi.” Ta không khỏi bất bình giùm. “Ngay cả một cái bình phong cũng không cho ngài an trí.”
Khuất quý nhân phất phất ta, không biết từ noi nào rót cho ta một ly trà: “Đồ chơi kia ta đã sớm nói rồi, không cần cho ta, ta thô kệch, không dùng được. Nương nương thưởng ta bài biện toàn bộ trả về rồi, ta nói ta muốn bạc, có thì cho, không có thì cho qua!”
Ta nhất thời không còn lời gì để nói.
Nghĩ đến Vương Lang từ khi còn bé đã cùng Khuất quý nhân ở trong cung Vị Ương trải qua thế ngoại đào nguyên, trong cung thôn này, ta cảm thấy có mấy phần buồn cười.
“Hoàng quý phi không có làm khó ngài chứ?” Nhìn Khuất quý nhân hít sâu một hơi, hình như chuẩn bị mở miệng dạy bảo, ta nhanh chóng hỏi nàng.
Khuất quý nhân ngẩn ra, lại rất ngoan ngoãn lắc đầu: “Không có.”
Nàng hít sâu một hơi, chuẩn bị nói.
Ta lại nhanh chóng hỏi: “Ngài khẳng đinh? Đêm Đoan Ngọ đó, lão nhân gia nói một câu đó, nếu nàng ta lòng dạ hẹp hòi…”
Khuất quý nhân chẳng hề để ý: “Một cái mệnh tiện, nàng ta có gan thì tới lấy!”
Ta nhất thời hết ý kiến.
Thật sự, tuy nói Khuất quý nhân là mẹ đẻ thái tử, Hoàng quý phi cũng không thể an bài tội danh đánh chết nàng. Nàng cũng không mong chờ sủng ái, Hoàng quý phi cũng không thể nào làm khó nàng, nhiều lắm là nói nàng vài câu…
Ta không khỏi không rét mà run: Nếu Hoàng quý phi dám gài bẫy Khuất quý nhân, khẳng định Khuất quý nhân, Khuất quý nhân sẽ dám đứng trước cửa cung Trọng Phương chửi đổng!
Nói như vậy, Hoàng quý phi muốn làm khó nàng cũng thật không dễ dàng.
Mắt thất Khuất quý nhân lại muốn mở miệng, ta đứng lên, hỏi nàng: “Bình thường bạc còn đủ dùng không?”
Liên tục muốn nói chuyện lại bị ta cắt đứt, trên gương mặt Khuất quý nhân nhíu lại nhăn nhó đáng sợ, ta bắt đầu kích động muốn tông cửa xông ra. Không ngờ nàng lại nuốt gầm thét vào, hết sức bình tĩnh trả lời ta: “Đủ!”
Ta cũng mặc kệ câu trả lời của nàng, rút ngân phiếu trong tay áo ném cho nàng: “Có đủ hay không đều cầm đi!”
Quay người muốn chạy đi.
“Chậm đã!” Tiếng hét bên tai giống như tiếng nổ, tay của Khuất quý nhân – trắng như vậy, mảnh khảnh như vậy, lại con mẹ nó có lực như vậy, một cái liền giữ lấy đầu vai của ta, nhấn ta một cái, liền ngồi trở lại ghế tròn, đóng xuống.
Ta ô ô một tiếng, tìm niềm vui trong đau khổ hi vọng Khuất quý nhân ít nhất không nên đánh ta…
Nếu như đánh ta, ít nhất đừng đánh mặt ta.
Khuất quý nhân hít sâu một hơi, trên gương mặt xinh đẹp hiện ra tức giận không thể nghi ngờ.
Sau đó nàng liền rống ta: “Ngươi tính toán lão nương, khiến cho lão nương bêu xấu trong Bồng Lai Các, đắc tội với hoàng thượng và Hoàng quý phi, còn đắc tội với tiểu lục tử! Này cũng mụ nội nó lười nói ngươi. Xem ngươi yếu đuối như con gà con, đánh ngươi…”
Aaa, ta nhịn không ngừng rụt vai lại.
“Đánh ngươi, tiểu lục tử nhất định không vui vẻ với ta!” Khuất quý nhân nhướn mày, giận đến mặt đỏ ửng, càng thêm xinh đpẹ: “Cái con hồ ly tinh này, cả đời mê hoặc được một người như tiểu lục tử, là phúc khí của ngươi! Bây giờ chuyện trước kia ta sẽ không so đo với ngươi. Ta hỏi ngươi, khi nào thì ngươi sinh con cho tiểu lục tử.”
Ta khẽ đảo mắt: “Ừ…đang…đang cố gắng!”
Khuất quý nhân hừ một tiếng, vươn tay…ngắt ta…ngực của ta…lại ngắt cái mông của ta.
“Không được hai lạng thịt, nhìn một cái cũng biết không phải để sinh con dưỡng cái!” Nàng ghét bỏ nói.
Ta nhẫn nhịn không ngừng phản bác nàng: “Quý nhân không phải cũng là thân thể nhỏ yếu, còn không phải đã sinh Vương Lang?”
“Còn dám mạnh miệng?” Khuất quý nhân vừa giận dữ, ta lập tức lùi lại: “Ta cho ngươi biết, các ngươi vợ chồng trẻ tuổi, nhất định là chơi được đa dạng, muốn sinh con, cái gì Quan Âm toạ liên, hoa nở điệp luyến, học cưỡi ngựa tre… Đều là đùa giỡn có hoa không quả, các ngươi liền cho qua đi! Dưới lưng ngươi kê một cái gối! Tư thế khác không được phép, tốt nhất xong chuyện ngươi cầm một đại đỉnh…”
Ta thật sự nghe không được nữa, cất tiếng cười to: “Lên mặt đỉnh? Cũng phải xem ta có thể lấy được nha!”
“Không thể được thì kêu tiểu lục tử giúp ngươi! Tóm lại cuối năm nay, ta nhất định muốn ôm tôn tử! Nếu ngươi không được, thì để cho Mã cô nương, Lý cô nương, Khương cô nương, Liễu tiện nhân bên cạnh ngươi cũng được, để cho các nàng sinh!” Khuất quý nhân nói năng khí phách: “Ngươi nhất định phải đồng ý, nếu không cũng đừng nghĩ ra khỏi cánh cửa này!”
Con mẹ nó, ta thật sự hối hận muốn chết, ngàn vạn lần không nên nhất thời tốt bụng, đưa bạc thì đưa bạc, đưa tới cửa cho Khuất quý nhân giày vò.
Ta thấy trên mặt hoa đào của Khuất quý nhân lại nổi lên một đoá hoa lớn đỏ ửng, hình như muốn càu nhàu nhiều hơn, sắp phun ra, nhất thời trong cơn khủng hoảng, bật thốt lên.
“Được! Cuối năm nay không mang thai, ta liền ngừng canh tránh thai của các nàng, có được không?”
Khuất quý nhân hừ mấy tiếng, vẫn không buông ta ra.
“Ngừng canh tránh thai có lợi gì?” Nàng chẳng thèm ngó tới: “Năm người mỗi người đều là xử nữ, hay là ngươi giở trò phía sau? Không được! Ngươi đáp ứng ta! Đến cuối năm không có bầu, ngươi không thể lôi kéo tiểu lục tử không để nó lên giường khác!”
Những lời này, lại hữu hiệu hơn tất cả, làm ta cứng ngắc, nói không nên lời.