Đã có ca ca xuất mã, đầu óc của Tô Thế Noãn ta lập tức có thể rảnh rang không cần dùng đến. Dù sao ca ca tẩu tẩu và Vương Lang, ai cũng đều không phải là đèn dầu đã cạn, ai cũng sẽ không để cho ta chịu thiệt thòi. Điều ta cần phải làm chính là khiến cho bọn họ tiết lộ bố cục không gian thủ đoạn, sau đó tại thời điểm cần thiết níu lấy chân sau của bọn họ, cũng là một Thái tử phi rất hợp cách rồi. Cho ta tham gia vào những ván cờ trí tuệ đấu đá hại nhau giữa bọn họ, ta lại không thấy hứng thú như vậy, cũng không có năng lực như thế.
Có câu nói kia của ca ca, hiện tại ta nhìn Hoàng quý phi như thế nào cũng cảm thấy có ba phần thương cảm, lão nhân gia bị hai chữ "quý thiếp" đả kích không nhẹ. Bị bệnh hơn nửa tháng mới miễn cưỡng khỏi hẳn, nhìn thấy chúng ta, ngay cả một chút sắc mặt vui vẻ cũng khó ngụy trang ra được, mặt mày xám xịt như tro tàn, có muốn giấu cũng không được. Nhưng đồng thời đó cũng là một hình ảnh rất đẹp mắt, ta nhìn hoài cũng không tháy chán, hận không thể đến Trọng Phương cung thỉnh an một ngày ba lần.
Hơn nữa, gần đây Trần Thục phi đang dốc lòng tuyển lão bà cho Vương Lung, cũng không có nhiều tâm tư để gò bó hành vi của ta...... Nếu không phải còn có ước hẹn năm mới với Khuất Quý nhân, cuộc sống mấy năm qua của ta chưa có tiêu dao khoái hoạt. Ngâm nga những làn điệu dân ca, thưởng thức rượu ngon, mặc dù không có thức ăn ngon, nhưng lại có nam nhân tốt ngủ cùng, bên ngoài có nhà mẹ bảo bọc, bên trong có dượng chống lưng......Bất kỳ ai khi nhìn thấy cuộc sống này của ta, cũng đều hận không thể đổi với ta một cái.
Ví dụ như Trịnh Bảo lâm, thoạt nhìn rất khát vọng lấy được quyền hành trong tay ta, hận không thể lập tức tự đày bản thân xuất cung gả cho Quân thái y.
"Chuyện này ta cũng không thể giúp ngươi." Ta nói với Trịnh Bảo lâm. "Bây giờ Thái Tử Gia là người đứng trên đầu sóng ngọn gió, nếu để Quý Phi nương nương nắm được nhược điểm, sự tình sẽ không ổn định như vậy đâu! Ngươi nên kiên nhẫn chờ thêm một thời gian, ít nhất cũng phải đợi đến khi Phúc vương có đất phong, mới giúp ngươi xử lý thậy tốt."
Mặc dù Trịnh Bảo lâm biết những gì ta nói đều rất có lý, nhưng trên mặt nàng ấy vẫn mông lung, có muốn giấu cũng giấu không được. Ta cũng không tiện hỏi nhiều, liền gọi Liễu Chiêu huấn đi thủ thỉ bên tai nàng ấy, Liễu Chiêu huấn đi một lúc mất nửa ngày, trở lại liền nói cho ta biết: "Tuổi của Quân Thái y hiện tại cũng hơi lớn, người trong nhà lại hối thúc. Bảo Lâm có hơi sốt ruột, sợ Hoàng thượng tuổi xuân đang độ, xuất cung chậm, không thể sinh hài tử."
Ta suýt chút nữa thốt lên: "Vậy dứt khoát sinh một đứa ở Đông cung đi, ta nhận làm nghĩa nữ..."
Chỉ là nghĩ đến uy quyền của Liễu Chiêu huấn, cùng với tình huống khó xử khi Trịnh Bảo lâm một phát sinh con trai, những lời này, rốt cuộc cũng chỉ cuốn lại trên đầu lưỡi. Chỉ là Liễu Chiêu huấn là nhân vật nào kia chứ? Nàng trừng ta một cái, dùng giọng cảnh cáo nói: "Nương nương hành sự nên cẩn thận khiêm tốn, hiện tại Tô gia đang thuận lợi, Miêu gia chỉ chực chờ một chút sơ hở. Nếu phá hỏng đại kế của ca ca ngài......"
Nghĩ đến tư vị mà đôi tay trắng trẻo văn nhã của ca ca để lại trên lòng bàn tay ta, ta cảm thấy không rét mà run. "Liễu Diệp Nhi, nhưng sự kiện này của Bảo Lâm coi như tạm thời vẫn mò không ra, ngươi cũng -- mặc dù bây giờ vị nào đó trong nhà các ngươi vẫn chưa về, nhưng quả thật vẫn phải trở về."
Nhân vật thần bí trong nhà Liễu Chiêu huấn hình như rất có dã tâm, sau khi phá thành, chẳng những hắn không để lộ ra lớp vỏ ngụy trang vinh quy quê cũ, ngược lại đến nương tựa tiểu thủ lĩnh tộc Nữ Kim, cũng không biết rốt cuộc là mưu kế của người nào, vẫn tiếp tục công tác một cách cẩn thận. Mặc dù Liễu Chiêu huấn nhớ nhung cực kì, nhưng trong thời gian ngắn không thể làm gì, đành phải tiếp tục cư trú ở Đông cung, chờ ngày người nào đó áo gấm hồi hương.
"Nô tỳ không giống Trịnh Bảo lâm." Trên mặt Liễu Chiêu huấn nhất thời xuất hiện nhiều hơn mấy nếp nhăn. "Nương nương muốn giả ngu với nô tỳ, cũng xin đừng mang chuyện này trêu chọc Liễu Diệp Nhi. Nếu không......"
Nàng ấy còn chưa nói hết câu, cũng không cần nói hết câu, khối thịt mềm mại trên eo ta bắt đầu cảm thấy đau lâm râm, đã trở thành lời giải thích tốt nhất.
Nghĩ đến Trịnh Bảo lâm và Liễu Chiêu huấn sớm muộn gì cũng phải xuất cung, trải qua chuyện năm đó ở Đông cung, hiện tại Mã Tài tử đã hoàn toàn thay đổi, chỉ cầu hầu hạ ta thật tốt, có thể có một vị trí nho nhỏ ở Đông cung, đóa tiểu bạch hoa run rẩy Khương Lương đệ này, hình như cũng ngày càng tuyệt vọng, có khuynh hướng bình nứt không sợ bể, thời gian gần đây tới Đông cung yết kiến nhìn thấy Thái tử, chẳng những không có nhẹ lời mềm giọng lung lạc hắn, ngược lại còn mơ hồ có ý kiêu căng chống đối. Mà Lý Thục Viện cùng với Miêu gia không được như ý, càng có thêm vài phần tức giận, ta chợt cảm thấy trong cuộc sống trừ Khuất Quý nhân đúng là âm hồn bất tán, hình như cũng không có một chút bóng ma nào có thể uy hiếp được tâm tình sáng rỡ của ta.
Hơn nữa mặc dù Khuất Quý nhân có chút khó nhai, nhưng không chịu nổi ta năm thi mười họa mới mang Vương Lang tới dùng cơm, nên bây giờ nhìn ta cũng khách khí hơn trước mấy phần.
Ta phát hiện rõ ràng, kể từ năm ta mười ba tuổi, cô cô ta qua đời cho tới nay, mùa đông năm nay quả thực chính là mùa đông Tô Thế Noãn ta cảm thấy khoái hoạt nhất.
Công công ta đều nói: "Kể từ khi Thế Dương trở lại, gương mặt Tiểu Noãn cũng tròn hơn!"
Vừa nói ông vừa ôn hòa vuốt tóc ta, khoe khoang đặc quyền là dượng của ta.
Thái Tử Gia cầm tách trà nhìn ta cười: "Trong lòng Thế Noãn cái gì cũng không giấu được."
Kể từ khi ca ca ta đại thắng trở về, hình như Hoàng thượng cũng nhìn ra điểm tốt của Vương Lang. Chẳng những chánh sự gì đó đều muốn nghe "Tiểu Lục tử nói thế nào", ngay cả trong một số vấn đề rất nhạy cảm thường ngày, cũng chủ động nhượng bộ, cho Vương Lang đãi ngộ mà hắn nên có.
Ví dụ như thông lệ thường niên của Đông cung, năm nay đã được bổ sung đầy đủ. Còn có tất cả phí tổn chân chính đứng đầu mà Hoàng Thái tử sở hữu bao năm qua: Hoàng trang của Thái Tử, rốt cuộc Hoàng thượng cũng chịu phun ra trang bị cho Vương Lang. Tài chánh Đông cung chúng ta không đến nỗi lại giật gấu vá vai, không cần ta xuất tiền riêng nuôi dưỡng tiểu lão bà của Vương Lang.
Chính là những lúc diện kiến thỉnh an thường ngày, Hoàng thượng cũng ít lôi Phúc vương ra khen nữa, thường xuyên khuyến khích răn dạy Vương Lang hơn: "Phần gia sản này sớm muộn gì cũng có một ngày giao cho con, con không thể giống các huynh đệ con sa vào những cái nhàn thư tạp học......" Đóng đô ở Đông cung cơ hồ đã mười năm, dường như cuối cùng ông cũng nhớ ra đứa con này đích thực là Thái tử của ông, những lời nói ôn tồn như vậy, cũng xuất hiện từ miệng của dượng ta.
Thật là một buổi sáng đắc thế, khác nhau như trời với đất nha.
Ta vừa uống trà, vừa bắt đầu lo lắng suy nghĩ tới chiến sự Đông Bắc và chỗ của ca ca ta. Mặc dù bây giờ người Nữ Kim đã bị thu phục, nhưng Hoàng thượng vẫn rất lo lắng bọn họ liên thủ với người Mông Cổ gây nguy hại biên cảnh, hiện tại Nguyên Vương đang mài đao sèn soẹt, xin mở rộng đội vệ binh tùy thân đông như kiến. Thống lĩnh xuất binh. Nhưng giữa triều đình và dân chúng, cũng không thiếu những tiếng hô hào muốn ca ca ta khoác lên chiến bào một lần nữa, để chiêu bài danh tướng bất thế của hắn lại tiếp tục vang dội.
Có lẽ cũng vì vậy, lần này sắc mặt vui vẻ của dượng mới kéo dài lâu như thế, ôn hòa như thế.
Nghe nói trên triều đình thậm chí còn xuất hiện ý kiến, nói Phúc vương cũng đến tuổi có thể được phong đất cho riêng mình, khiến một số phiên vương hiện đang cư trú trong kinh thành cũng nhanh chóng nhận phiên......
Sau khi ra khỏi Thụy Khánh cung, ta nhịn không được đeo bám cánh tay Vương Lang, hài lòng thở dài một tiếng.
Thời tiết rét lạnh, chúng ta sẽ không ‘đi bộ còn hơn đi xe’. Vương Lang yên ổn ngồi xuống bên cạnh ta xong, liền nhìn sang ta, nhàn nhạt nói: "Thế nào, nói nàng không giấu được chuyện trong lòng, nàng vẫn thật sự treo sự vui vẻ đó lên trên mặt?"
"Đây mới là sống qua ngày chứ sao." Ta hân hoan nói. "Kể từ khi gả vào nhà các người, ta chưa từng trải qua một ngày thật tốt. Lo lắng hãi hùng tưởng chừng như là uống nước ăn cơm, Vương Lang, chẳng lẽ chàng không biết thế gian còn có cái gọi là sống qua ngày?"
Vương Lang nhìn ta một cái, nhép nhép miệng, hắn từ tốn nói: "Tô Thế Noãn, nàng vẫn là...."
Nói được một nửa, nhưng lại không có đoạn sau.
Mặc dù người này cái gì cũng tốt, nhưng dù sao cung Hàm Dương cũng không phải là nhà của bản thân hắn, từ nhỏ đã ăn nhờ ở đậu, e rằng chưa được hưởng qua thiên luân chi nhạc của một gia đình tầm thường, lúc nào nhìn sự tình cũng đều thấy toàn là bi quan.
Ta thấp giọng an ủi Vương Lang: "Chàng yên tâm, ta không đến nỗi đắc ý quên hình, cản trở chuyện của chàng và ca ca. Cũng quyết sẽ không hỏi nhiều hơn một câu, tránh làm rối loạn sắp xếp của hai người. Ta sẽ cười ngây ngô như một người không tim không phổi, dượng nhìn thấy, đáy lòng cũng cao hứng hơn."
Sự tình trên triều chánh, mặc dù ta không hiểu, nhưng quyết sẽ không thờ ơ lạnh nhạt như vậy. Ca ca ta vừa trở lại liền muốn bám lấy chuyện Miêu gia chiếm đất của Tô gia, nhất quyết không buông xuống điều tra thật kỹ, lật lại sai sót của Miêu gia những năm qua đại tố văn chương. Là vì cái gì, hôm nay ta đã mơ hồ hiểu được một nửa.
Mặc dù Hoàng thượng là thiên tử, mặc dù là vạn tuế, nhưng cũng không thể chuyện gì cũng tùy ý hành động. Ông muốn dùng Tô gia, mà Tô gia cũng có thể để cho ông sử dụng, như vậy có một số việc sau khi nhà họ Tô mở miệng, cho dù ông muốn cự tuyệt, cũng phải suy tính nói thế nào để không đến nỗi rét lạnh tâm tư cận thần. Ca ca ta ở Đông Bắc vào sinh ra tử, đích thị vì Thái tử, cũng là muội phu của hắn. Hiện tại chiến quả huy hoàng rất nhiều, nếu Hoàng thượng muốn dùng Phúc vương để mỉa mai Thái tử, không những có vẻ quá đáng bạc tình, thật ra cũng không còn tác dụng.
Trừ phi dấy lên một trận gió tanh mưa máu, nếu không cho dù muốn phù trợ Phúc vương thượng vị, ông có thể trấn áp được Nguyên Vương, đè ép được Tô gia sao?
Mà một khi đã dấy lên một trận gió tanh mưa máu, lấy dân vọng dành cho Tô gia ngày hôm nay, tiếng gầm phản đối trên triều đình, sẽ vĩ đại đến nỗi khiến bản thân đế vương cũng chống đỡ không xong. Đến lúc đó ở Đông Bắc như hổ rình mồi, mặc dù thương gân động cốt, nhưng rốt cuộc người Nữ Kim vẫn còn chưa hoàn toàn diệt vong, chỉ sợ sẽ cười nhạo châm biếm.
Mọi người đều là người thông minh, có một số câu đều không cần phải nói rõ, đôi bên cũng đã hiểu nhau. Vương lang nhận đãi ngộ Thái tử hàng thật giá thật, Hoàng Quý phi bệnh nặng, Phúc vương thất sủng, thật ra thì tất cả đều là Thế Dương xuất ra từ Đông Bắc. Ta nghĩ trừ phi Hoàng thượng mạo hiểm tương lai không mặt mũi nào đối diện với cô cô ta, tịch thu tài sản chém đầu cả nhà Tô gia, nếu không Thái tử vị của Vương Lang, đã vững như núi Thái Sơn. Biến số lớn nhất trong chuyện này, ở chỗ rốt cuộc ca ca ta muốn làm cái gì, hắn thỏa mãn với việc đè ép Hoàng quý phi tới tình trạng như bây giờ, hay là muốn đuổi tận giết tuyệt, làm cho Miêu gia tan thành mây khói, bức Phúc vương chỉ có thể nhận đất phong trước thời hạn khi tuổi còn quá nhỏ.
Mà cũng không chỉ xem ý tứ của ca ca ta, xét cho cùng, còn phải xem rốt cuộc là Vương Lang suy nghĩ ra sao -- chỉ là, ta nghĩ từ ngày nhận được tin tức Đông Bắc đại thắng truyền tới, Vương Lang phần lớn cũng đã nghĩ đến vấn đề này. Cho đến ngày nay, căn bản không cần một học trò nhỏ như ta, đối với hắn một chuyên gia đại tâm cơ thi đậu Tiến Sĩ chỉ là quơ tay múa chân.
Mắt thấy Vương Lang đối với lý do thoái thác của ta cũng chỉ biểu lộ thái độ từ chối cho ý kiến, ta liền chồm đến bên lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói: "Hiện tại ta không muốn cái gì cả, cũng không tính suy nghĩ cái gì. Ta chỉ nghĩ đến một chuyện...... Ta nghĩ khi nào chúng ta mớì có thể sinh một Tiểu Vương Lang, để cho ta xoa xoa nắn nắn chơi......"
Thái độ của Thái Tử Gia liền trở nên thâm trầm, nghe những lời này của ta, ánh mắt của hắn cũng tối tăm hơn. Ỷ vào việc người khác không thể nhìn thấy bên trong ngự liễn, bàn tay lạnh lẽo của hắn liền chui vào trong áo khoác của ta."Tiểu Noãn......"
"Hửm?" Ta đã có mấy phần ý loạn tình mê, nên thanh âm cũng bắt đầu yếu ớt, cả người đã sớm hướng tới gần hắn, đôi môi cũng bất tri bất giác chu ra.
Sau đó ngón tay lạnh giá của Vương Lang hung hăng chiếu cố khối thịt mềm mại trên eo ta, lực tay của hắn thậm chí còn lớn hơn so với Liễu Chiêu huấn, nhéo ta kêu lên oai oái: "Đau chết á! Ôi! Lại nhột nữa!"
Lúc này hắn mới thỏa mãn, ngã người ra dựa vào ghế, cười như không cười giương mắt liếc xéo ta, nhỏ giọng nói: "Trước mặt mọi người, Thái Tử Phi cẩn thận thất nghi."
...... Tóm lại, chính là giang sơn dễ đổi, Vương Lang cũng không đổi được yêu thích khi dễ ta.
Ta ôm eo, nước mắt lã chã nhìn Thái Tử Gia, đang muốn lên án hắn bạo hành nghe rợn cả người, nhưng không ngờ xuyên qua tấm màn cửa sổ làm bằng vải lụa mỏng, nhìn thấy một người rất không nên xuất hiện ở nơi này.
Dương Tuyển thị và hai người thị vệ hữu lực bên cạnh, ba người đang khom lưng, nhường đường cho ngự liễn của chúng ta.