“Ba.
An Hạnh Nhi thực sự quá không nể mặt nhà chúng ta.” An Mục vô cùng khó chịu.
Thông minh dùng từ “nhà chúng ta” mà không phải “con”.
“Cô ta lại làm gì?!” Sắc mặt An Quốc Đại cực kỳ khó coi.
Thực sự không nghĩ tới.
Chỉ một con nhóc mà thôi, lại ép ông ta đến bước đường này!
“Cô ta trào phúng phương án khuyến mãi cho buổi tái khai trương con làm ngay trước mặt tất cả mọi người.
Còn nói trước đây chị cũng như vậy, không có năng lực gì, cho nên mới dẫn tới thành tích của bộ phận Marketing luôn ảm đạm.
Lại còn thường ám chỉ người nhà chúng ta đều không có ích lợi gì ngay trước mặt nhân viên, nếu không ban đầu ông nội đã không giao công ty cho chú hai rồi…”
“An Hạnh Nhi là muốn lật trời sao?!” An Quốc Đại hung hăng mắng.
“Cô ta bây giờ quả thực vô cùng tự đại.
Con thấy ánh mắt nhân viên nhìn cô ta đều mang theo sùng bái.”
An Mục khóc nói: “Ba, chẳng lẽ nhà chúng ta sau này thật sự phải luôn nhìn sắc mặt cô ta sao?!”
“Cô ta còn chưa có bản lĩnh đó!” An Quốc Đại tức giận đến tái mặt.
Mặc dù rất cứng miệng.
Nhưng trên thực tế, cũng không nghĩ ra điều gì có thể thay đổi cục diện hiện tại.
“Ba, chúng ta làm sao mới có thể cho cô ta một bài học? Con bị cô ta trào phúng nhắm vào cũng không sao, con chỉ là thấy bát bình cho ba, anh trai, còn có chị đã khuất.
Trước đây con luôn cảm thấy, cái chết của chị chính là do Có Quân Tường ép, bây giờ suy nghĩ cẩn thận, con lại cảm thầy An Hạnh Nhi mới là đầu sỏ gây tội.” An Mục không ngừng đỗ dầu vào lửa: “Nếu không có cô ta, chị cũng sẽ không chủ động trêu chọc Cố Quân Tường, dù có trêu chọc, nếu không có An Hạnh Nhi, chị cũng sẽ không bị người đời trào phúng tới mức lựa chọn tự sát…”
“Ba sẽ không để An Hạnh Nhi sống yên ồn!” An Quốc Đại cắn răng nghiền lợi nói.
Không chỉ An Hạnh Nhi.
Cả nhà An Quốc Cường đều không được sống yên ổn.
“Ba, vậy bây giờ con nên làm thế nào?” An Mục đáng thương hỏi: “An Hạnh Nhi kêu con giao ra phương án khuyến mãi khai trương, cô ta rõ ràng là cố ý nhắm vào con, con viết cái gì cũng không thể lọt vào mắt cô ta.” An Mục vô cùng tủi thân.
“Cứ để cô ta bới lông tìm vết.” An Quốc Đại nói.
“Ba?” An Mục kinh ngạc.
“Chính là muốn kéo lùi cô ta.” An Quốc Đại nói: “Con bây giờ làm việc dưới trướng cô ta, con làm càng tốt, thì chính là trợ giúp càng tốt đối với cô ta!”
*Dạ.” An Mục vội gật đầu: “Ba, con biết làm thế nào rồi.”
“Mục Mục.” An Quốc Đại tha thiết nói: “Khoảng thời gian này tủi thân con phải chịu đựng tính tình của An Hạnh Nhi rồi.
Con yên tâm, ba tuyệt đối không để cô ta đắc ý được lâu!”
“Không tủi thân.
Có thể góp một phần sức lực cho ba, con cảm tháy rất vinh hạnh.”
*Ngoan.” An Quốc Đại tán thưởng.
“Vậy con đi làm việc đây.” An Mục ngọt ngào nói.
Cúp điện thoại, nụ cười trên mặt An Mục lập tức biến mắt.
Cô ta thực ra là cố ý khiến ba mình cho phép mình không làm gì cả.
Thứ nhất là vì ba cô ta nói rất đúng, cô ta bây giờ làm càng tốt, chính là càng có lợi cho An Hạnh Nhi, cô ta còn chưa ngốc tới mức làm giá y cho người khác.
Thứ hai là vì ở phương diện này năng lực của cô ta không đủ, lúc cô ta nhận nhiệm vụ, toàn thân đều mơ hồ, không dễ dàng gì nghĩ ra được một chút, tự cô ta cũng cảm thấy không ra gì, vì không để ba cảm thấy cô ta làm không được việc, sau này không có năng lực giúp đỡ ông, cô ta liền thiết kế dùng miệng ba mình khiến cô ta không được.
Một khi như vậy.
Cô ta liền có thể thuận lợi đục nước béo cò.
Đang suy nghĩ.
Cửa phòng bỗng bị gõ vang.
An Mục quay đầu.
Lúc nhìn thấy An Hạnh Nhị, thật sự sợ đến mặt mày xám xịt.
Chính là làm việc xấu nên chột dạ, nên vô cùng hoảng loạn.
An Hạnh Nhi xem như không nhìn thấy.
Cô nhàn nhạt nói: “Chỉ là đến nhắc nhở cô một tiếng, chúng ta đứng trên cùng một chiếc thuyền.
Nếu tôi không phát triển tốt, cô cũng không tốt đi đâu.
Cô tốt nhát cầm chắc một cán cân.”
An Mục đương nhiên biết An Hạnh Nhi đang nói gì.
Thành tích bộ phận tiêu thụ không cải thiện, cô ta là chủ quản bộ phận Marketing, cũng sẽ vì nó mà gặp phải kết cục giống An Hạnh Nhi.
An Hạnh Nhi này.
Thật sự cái gì cũng có thể nghĩ tới.
Cô ta thậm chí cảm thấy, An Hạnh Nhi đã đoán được tất cả tâm lý hiện tại của mình, cho nên mới cố ý đến nhắc nhở cô ta.
“Đúng rồi.” Lúc An Hạnh Nhi xoay người rời đi, lại nhớ tới gì đó, cô nói: “Hai chúng ta là cùng một chiếc thuyền, nhưng anh cô thì không.
Cô tốt nhất suy nghĩ thật kỹ, giữa cô và anh cô, ba cô sẽ chọn ai?”
*Cô muốn nói gì?” An Mục không nhịn được hỏi.
“Cô thông minh như vậy, nhất định nghĩ tới.” Khóe môi An Hạnh Nhi khẽ cong lên: “Không quấy rầy cô làm việc nữa.
9 giờ sáng mai, tôi hi vọng có thể nhìn thấy một phương án kích cầu tái khai trương hoàn mỹ.
Nói xong.
Liền rời đi.
An Mục nhìn bóng lưng cô.
Phải nói, giờ phút này cô ta bỗng như được cô chỉ điểm.
Cô ta căn bản không cần cẩn thận suy nghĩ cũng biết, giữa cô ta và An Phát, ba cô ta tuyệt đối sẽ chọn An Phát.
Nhà họ An trọng nam khinh nữ nghiêm trọng cỡ nào, cô ta rất rõ ràng..
Danh Sách Chương: