**********
CHƯƠNG 218
Bởi vì, thế giới của Diệp Thương Ngôn rõ ràng khác với cô.
Cô không biết liệu mình có chấp nhận được không.
“Xin lỗi.” Ánh mắt Diệp Thương Ngôn khẽ nhúc nhích: “Tôi không thể nói cho em.”
An Hạnh Nhi rõ ràng có chút mất hứng.
“Không phải tôi không tin tưởng em, mà là tôi không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống của em.”
An Hạnh Nhi khẽ cắn môi.
Cô nói: “Diệp Thương Ngôn, anh có phải là người xấu không?”.
Google ngay trang { TRUМ trцyen.оRG }
Phải, là kẻ xấu không từ chuyện ác sao?!
Diệp Thương Ngôn trả lời: “Tôi không phải người tốt.”
Không phải là người tốt.
Cũng không phải kẻ xấu.
Cho nên.
Diệp Thương Ngôn là người như thế nào?
“Nhưng tôi sẽ không làm hại em.” Diệp Thương Ngôn nói từng chữ.
Dường như đang cho cô một lời hứa.
Cô chăm chú nhìn Diệp Thương Ngôn.
Cô không biết, cô có muốn tin điều đó hay không.
Đêm đó.
Ai cũng có tâm sự riêng.
Rõ ràng, đã mở lòng với đối phương rồi.
Lại không dám, dễ dàng phóng túng.
Sáng sớm hôm sau.
Lúc An Hạnh Nhi tỉnh dậy thì bên cạnh đã không có ai.
Diệp Thương Ngôn dậy sớm vậy sao?!
Bình thường, không thường xuyên ngủ nướng sao?!
Đặc biệt là trong khoảng thời gian ở nhà dưỡng thương cái chân này.
Cũng không biết khi nào chân anh mới khỏe lại.
Lúc anh đến cứu cô vào đêm qua, nhìn không ra chút dấu vết bị thương nào, thậm chí anh còn ôm cô suốt quãng đường quay về đây.
Cả trái tim, dường như được anh sưởi ấm.
An Hạnh Nhi đứng dậy.
Mặc dù quấn như một cái xác ướp, nhưng thật ra tất cả đều là vết thương ngoài da, nghỉ ngơi một đêm, đã đỡ hơn nhiều.
Cô đi xuống cầu thang.
Ở dưới nhà, chú Trung đang bận rộn.
Nhìn cô thức dậy, vội vàng tiến lên: “Mợ chủ.”
“Diệp Thương Ngôn đâu rồi?”
“Cậu chủ đã đi rồi.”
An Hạnh Nhi sửng sốt: “Anh ấy đi đâu thế?”
*Tới Kinh Thành rồi.”
An Hạnh Nhi sắc mặt rõ ràng có chút khó coi.
Con hàng Diệp Thương Ngôn này bỏ đi, không nói một lời nào?!
Tối qua còn tình cảm dạt dào, vừa sáng ra, nói đi là đi.
“Cậu chủ có chuyện cần giải quyết.” Chú Trung nhìn thấy vẻ mặt An Hạnh Nhi, nhanh chóng giải thích.
“Không liên quan gì đến tôi.” An Hạnh Nhi tỏ vẻ lạnh lùng.
Chú Trung cười cười.
Mợ chủ rõ ràng là nói một đằng lòng một nẻo.
Ông cung kính nói: “Mợ chủ ăn sáng không?”
“Cảm ơn.”
An Hạnh Nhi trực tiếp bước tới bàn ăn.
Chú Trung để đồ ăn sáng xuống xong liền đi làm việc riêng.
Ông biết, mợ chủ không thích có người ở kế bên.
An Hạnh Nhi vừa ăn sáng vừa xem tin tức.
Trong mắt, đột nhiên có một tia ngưng đọng.
Cô nhấp vào xem, nhìn thấy trên bảng tin mới có viết: “Vào sáng nay, một nhà kho cũ trên đường Văn Lan, tìm thấy một nữ thi thể, bên ngoài nhà kho, tìm thấy hai nam thi thể.
Một trong những nam thi thể, nửa thân dưới thảm không nỡ nhìn.
“
An Hạnh Nhi vội vàng bắm mở hình ảnh lên xem.
Mặc dù đều được làm mờ rồi.
An Hạnh Nhi nhìn một cái vẫn có thể nhận ra, người phụ nữ trong ảnh rõ ràng là Đồng Vận Khiết, hai nam thi thể, rõ ràng là người đã đi theo Đồng Vận Khiết tối hôm qua.
Nội tâm Vẫn có chút bị sốc.
Tất cả đều do Diệp Thương Ngôn… làm ra sao?!
Đồng Vận Khiết có lẽ không phải bị Diệp Thương Ngôn giết chết.
Diệp Thương Ngôn muốn giết người, sẽ không làm nhiều trò như vậy.
Vậy thì chính là, Đồng Vận Khiết tự sát.
An Hạnh Nhi cả người có chút cứng ngắc..
Danh Sách Chương: