"Sao thế, đang suy nghĩ xem có nên gả cho hắn không hả?"
Bên tai chợt vang lên một giọng nói lạnh lùng, làm cả người Tuyết Ẩn run lên nhè nhẹ, chết tiệt, sao vừa đi được một tên, thì lại tới thêm một tên nữa vậy.
"Sao ngươi lại tới đây?" Tuyết Ẩn xoay người nhìn Ly Thiên Dạ.
"Có phải nếu bổn vương không đến, nàng sẽ suy xét muốn gả cho hắn không?" Ly Thiên Dạ nhìn thẳng vào mắt nàng, nếu nàng dám nói chữ “có”, hắn nhất định sẽ quấn nàng lại, trực tiếp bắt về Tây Á đế quốc.
"Không." Tuyết Ẩn đáp lại chắc nịch, cái gì mà suy xét, nàng đến nghĩ cũng không hề.
Nàng vừa nhìn thấy Âu Nhan Mộ trong lòng đã có cảm giác muốn tránh né, không thích hắn lại gần, sao còn có thể suy xét được chứ.
"Vậy nếu là bổn vương thì có suy xét không?" Ly Thiên Dạ nghe vậy, đôi mắt sáng bừng lên nhìn Tuyết Ẩn.
Không hổ là nữ nhân mà hắn nhìn trúng, đối mặt với một nam nhân vĩ đại hấp dẫn như Âu Nhan Mộ vậy mà không hề có một tia dao động.
Nhưng mà cũng không thể nào không lo lắng được, Âu Nhan Mộ có điều kiện rất tốt, có vẻ ngoài, có quyền lực, nàng vẫn có khả năng sẽ động tâm.
Còn bản thân hắn, ngoại trừ cái danh hiệu chỉ là một thanh nhàn vương gia, thì những khác cũng không đến nỗi nào, nhất là diện mạo thì không cần phải bàn, tiểu nữ nhân này, không biết có thể động tâm với hắn được không.
Tuyết Ẩn nhìn từ trên xuống dưới đánh giá một lượt, cuối cùng dừng lại trên đóa Hồng Liên nơi mi tâm của hắn, tim chợt lỡ một nhịp, vội vàng dời tầm mắt của mình đi.
"Bây giờ chẳng muốn suy xét gì cả." Tuyết Ẩn thần tốc nói, sau đó lại nói tiếp, "Hiện giờ ta vẫn còn nhỏ, không muốn nghĩ tới chuyện này."
Giải thích xong, Tuyết Ẩn chỉ hận không thể tát vào mặt mình một cái, nàng đây là đang tự đào hố chôn mình sao, vậy mà cũng giải thích được nữa.
"Hô hô, sau cập kê thì hết nhỏ rồi." Ly Thiên Dạ nghe vậy cười to, ít ra nữ nhân này không có thái độ chán ghét hắn như đối với Âu Nhan Mộ.
Nhưng điều này cũng khiến hắn có chút không thoải mái, để nàng chán ghét hẳn là phải có nguyên nhân chứ nhỉ, từ trước đến giờ nàng ít khi bộc lộ cảm xúc của mình ra ngoài, nhưng đối với Âu Nhan Mộ thì không như thế.
"Không phải là ngươi cũng như hắn, tới báo với ta là sẽ rời đi đấy chứ?" Tuyết Ẩn đột nhiên hỏi, Âu Nhan Mộ và Ly Thiên Dạ đến cũng một lúc, có khi nào là muốn cùng rời đi không.
"Thông minh, ngày mai bổn vương sẽ về nước, nhưng chỉ sau buổi lễ cập kê của nàng thôi, bổn vương nhất định sẽ dùng mười dặm trang sức màu đỏ cưới nàng về làm vương phi."
Hắn không muốn bỏ qua lễ cập kê của nàng chút nào, nhưng hắn có việc cần phải về nước, đồng thời cũng muốn sau lễ cập kê hỏi cưới nàng về làm vợ.
Nhưng không ngờ Âu Nhan Mộ cũng có tâm tư này, chuyện này có phần hơi khó rồi.
Tuyết Ẩn ngẩng đầu nhìn Ly Thiên Dạ, sâu trong đôi mắt hắn, nàng như có thể cảm nhận được ý nghĩ muốn lấy nàng làm vương phi của hắn.
"Ly Thiên Dạ, nếu như ngươi thật sự muốn có được trái tim của ta, ta khuyên ngươi vẫn nên bỏ cái chuyện sau lễ cập kê đến cầu hôn ta đi."
Ly Thiên Dạ ngẩn người ra một lúc, nhìn cô nương nhỏ trước mắt, lời nàng nói rất nghiêm túc, đồng thời cũng như nhắc nhở hắn.
"Được, ta hiểu." Nhìn thẳng vào đôi mắt bạc của nàng, tâm bất giác mềm nhũn ra, không hẳn chỉ là muốn chiều theo ý nàng.
Mà là vì hắn thấy trong mắt nàng là một sự nghiêm túc hiếm thấy, nếu hắn ngay sau lễ cập kê liền tới cầu hôn nàng, vậy thì hắn rất dễ mất nàng, không chiếm được lòng của nàng.
"Nhưng mà Âu Nhan Mộ sẽ tới cầu hôn." Ly Thiên Dạ lo lắng nói, không phải là hắn không tin nàng, nhưng Âu Nhan Mộ là một nam nhân có tính chiếm hữu rất lớn, thứ mà hắn muốn, hắn nhất định sẽ không từ thủ đoạn mà đoạt lấy.