Không quan hệ, thể chất không tốt, vì bản thân nàng không có tu luyện Thanh Liên. Hiện tại năng lực của nó chỉ có thể chữa trị ngoại thương, nội thương chỉ có thể từ từ chữa khỏi.
Băng Ngưng một bên nhìn cũng không dám hít thở sâu, chỉ sợ quấy rầy đến Tuyết Ẩn. Tuy rằng nàng có rất nhiều nghi vấn nhưng chỉ có thể đứng một bên chờ đợi.
Nhìn đến trên mặt Tuyết Ẩn làm cho người ta sợ hãi thế nhưng những vết thương dần dần lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được từ từ khép lại. Nàng không khỏi mở lớn miệng, tiểu thư từ khi nào có loại năng lữ này, hơn nữa trước đó còn giúp mình trị thương. Này không phải chỉ có dược thần của thần cấp luyện dược sư mới làm được sao.
Băng Ngưng nhìn thoáng qua, ở bên cạnh Tuyết Ẩn ngoài xuống, lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, đang do dự không biết nên đi ra ngoài hay là thủ bên người tiểu thư.
“Băng Ngưng, đi ra ngoài xem có cái gì ở bên ngoài loạn.”
Tuyết Ẩn mở hai tròng mắt màu bạc, nàng đương biết người đến là ai. Đơn giản chính là mấy người Xà Kiện Hoa, đương nhiên, cũng là do cha nàng bảo bọn họ tới gọi nàng.
“Vâng, tiểu thư.” Băng Ngưng sắc mặt có chút trắng bệch, nếu là trước kia, tiểu thư làm gì có lại khí tức này.
“Thiếu gia, ngài không sợ nhị tiểu thư sao?” Tiểu tư đi theo phía sau Xà Kiện Hoa, nhớ tới khí tràng lúc đó của Tuyết Ẩn, hắn còn có chút run run.
“Đồ vô dụng, một cái phế vật toàn năng, sợ cái gì, gõ cửa đi.” Xà Kiến Hoa quát lớn, cấp chính mình thêm can đảm.
Tiểu tư đáp lớn vâng, trong lòng nói thầm, nói hắn sợ nhị tiểu thư không phải chính hắn (Xà Kiến Hoa) cũng vậy sao, bất đắc dĩ đi vào trúc hiên.
Xà Kiến Hoa hiện tại quả thật không dám trêu chọc Tuyết Ẩn, lúc ấy không nhìn thấy nàng như thế nào động thủ đã đem muội muội bị thương thành như vậy. Hiện tại vẫn chưa xác định nàng có phải ẩn giấu thực lực hay không, lúc đó vẫn là phẫn nộ nên bùng nổ. Tóm lại hiện tại vẫn có điểm kiêng kị.
Ở Xà gia, thiên tài chỉ có hai loại kết quả: một là đứng trên tất cả mọi người, hai là bị thiết kế hãm hại.
“Nhị tiểu thư.” Tiểu tư gõ cửa, Băng Ngưng mở cửa ra, Tiểu tư vội vàng cung kính hô.
Tuyết Ẩn tao nhã bước ra cửa, màu bạc con ngươi nhìn về phía Xà Kiện Hoa, khóe môi như có như không nhếch lên, xem hắn không khỏi cảm nhận được lãnh ý theo lòng bàn chân lan tràn lên đỉnh đầu của hắn
“Nhị muội, cha gọi ngươi đến tiền thính một chuyến.” Xà Kiện Hoa cảm thấy nếu hắn không mở miệng nói chuyện thì bản thân sẽ biến thành khối băng.
Tuyết Ẩn khẽ chớp mắt, hạ thấp mi chính mình chỉnh sửa quần áo. Trải qua Thanh Liên hỗ trợ miệng vết thương bên ngoài đã khỏi hẳn, nhưng là quần áo sặc sỡ vết máu, cũng bị roi phá hoại. Không biết người gọi là cha kia nhìn thấy bộ dạng này của nàng sẽ là cái biểu tình gì.
Đại khái tựa xem như cái khất cái giống nhau, không có một nửa điểm thương hại, chỉ có chán ghét biểu tình.
Xà Kiến Hoa cũng nhìn qua, bây giờ mới phát hiện thế nhưng miệng vết thương của nàng đã khỏi hẳn, quỷ dị nhất là miệng vết thương dữ tợn trên mặt.
Đây là có chuyện gì, bất quá mới có một canh giờ không thấy mà thôi, trên người nàng toàn bộ các vết thương thế nhưng khỏi hẳn. Nếu không phải nàng vẫn mặc bộ quần áo rách nát loang lổ máu kia, nếu không phải hắn cảm nhận được lãnh ý, hắn tất nhiên cảm thấy được tất cả là mộng.
Tuyết Ẩn nhìn hắn mặt mũi trắng bệch, tự nhiên là biết hắn suy nghĩ cái gì. Thời điểm đi đến bên người hắn, hơi hơi ngẩng đầu lên.
“Nhị ca tự giải quyết cho tốt!” Thanh thúy dễ nghe thanh ấm giống như một con rắn nhỏ lạnh như băng theo lỗ tai hắn chậm rãi chui vào đầu óc của hắn