Chương 192 Không thể nào tự hại mình như vậy được
“Xin chào Cố thiếu phu nhân, chúng tôi là phóng viên báo Tin nhanh, Cố thiếu phu nhân có thể cho chúng tôi xin vài phút được không?” Người bên kia lập tức lên tiếng.
“Xin lỗi, anh nhầm máy rồi.”
Nói rồi Quân Dao chán nản cúp máy, không biết tại sao bọn họ có số điện thoại của cô, từ sáng đến giờ có tới mười mấy cuộc gọi làm phiền rồi.
“Thiếu phu nhân, hay cô tắt máy đi, tôi sẽ mua số điện thoại khác để cô liên lạc riêng với Cố tổng”
Quân Dao gật đầu, “Có lẽ phải như vậy thôi.”
Điện thoại lại reo vang, Quân Dao chán nản. muốn bấm không nhận cuộc gọi thì thấy tên trên màn hình, cô liền bấm nút nghe.
“Dao Dao à?” giọng Quân Khải vang lên đầu bên kia điện thoại, “Con ổn không?”
“Bố, con không sao.”
“Lần này không phải Tú Anh làm đâu.” Quân Khải lên tiếng.
“Bố đừng bênh vực cô ta nữa được không? Con đã nhân nhượng cho cô ta rất nhiều rồi, vậy mà cô ta không biết điều một chút.” Quân Dao nổi giận nói, cô đã tha thứ cho Quân Tú Anh và Trương Như Ngọc quá nhiều lần rồi, vậy mà bọn họ không chút trân trọng, mới yên ổn được vài tháng, bây giờ đã lôi cô vào chuyện này.
“Dao Dao, nghe bố nói được không?” Quân Khải nói, giọng van nài.
“Từ nhỏ bố đã luôn thiên vị cho cô ta, con cũng không để tâm nữa. Nhưng bây giờ liệu bố có thể công bằng một lần được không? Con đã tha thứ cho cô ta nhiều như thế, có phải cô ta cho rằng con không có giới hạn, cô ta muốn làm gì cũng được?”.
Quân Khải ở đầu dây bên kia chỉ có thể lặng lẽ thở dài, đợi vài giây sau, khi Quân Dao đã nguôi giận một chút, ông ấy mới lên tiếng.
“Thực sự không phải như con nghĩ đầu, con nghe bố nói một lát thôi, được không?”
“Được rồi, bố nói đi.” Quân Dao dựa người ra sau ghế, mệt mỏi nhắm mắt.
“Bố biết Tú Anh luôn ghen tị với con, nhưng chuyện này quả thực không phải nó làm” Quân Khải bắt đầu nói, “Tú Anh vừa gọi điện thoại về cho bố, nó khóc nói rằng công ty đang làm căng việc lộ bức ảnh đó. Nó nói có người gài bẫy nó.
Cho nên mới thành ra như vậy. Bây giờ nó cũng đang bị dừng các hợp đồng. Nó vừa gây dựng được chút danh tiếng, không thể nào tự hại mình như vậy được.”
“Vậy cô ta nhờ bố điều gì?” Quân Dao mệt mỏi nói.
“Dao Dao, bố biết không nên nói điều nó nhờ. Bố chỉ muốn giải thích để con không hiểu lầm là do Tú Anh làm thôi.”
“Bố, vậy tại sao ảnh nóng của cô ta lại bị bịa đặt thành tên con?”
“Bố cũng không biết, Tú Anh bây giờ cũng rất rối, nó cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.”
“Cô ta không hiểu chẳng lẽ con hiểu? Có phải cô ta nói với bố rằng bố hãy đi nói với con, để con nhận người trong ảnh đó là con, người đàn ông kia là Cố Tư Bạch, hai người đã là vợ chồng, chuyện thân mật cũng là bình thường, đúng không?”
“Chuyện này…” Quân Khải ấp úng, đúng là Quân Tú Anh có gọi điện về, khóc lóc năn nỉ ông ấy nhờ Quân Dao đứng ra nhận giúp, như vậy cô ta sẽ thoát được kiếp nạn này.
“Bố, chuyện này con mới là người bị hại. Con mong bố hiểu cho con, con không xử lý cô ta đã là nể mặt lắm rồi. Làm người tốt cũng mệt lắm, nhiều khi con cũng ước mình được xấu xa như cô ta đấy”.
Nói rồi Quân Dao cúp máy, cô không ngăn nổi nước mắt. Nước mắt như sợi châu đứt dây, lăn dài trên má cô. Quân Dao quay đầu ra ngoài cửa kính, không muốn để Tiểu Hoa nhìn thấy dáng vẻ khốn khổ này của mình.
Tiểu Hóa đưa hộp giấy ăn ra phía sau, lặng im không nói gì. Ở bên cạnh thiếu phú nhân lâu như vậy, cô ấy dĩ nhiên biết chuyện gia đình của Quân Dao, cũng không ngờ người cha kia lại u mê, mù quáng đến vậy, đã bị Quân Tú Anh đó bở rơi không chút quan tâm, vậy mà bây giờ vẫn lo lắng cho cô ta và làm tổn thương Quân Dao.