Mục lục
Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 247

Nhưng cô đâu biết Hoắc Thiên Phong là ai kia chứ, cả trường học này hắn cũng có thể mua, huống chi là một thư viện nho nhỏ. Lức Từ Mạn Nhu mới đọc được vài trang sách, nghĩ rằng yên ổn rồi liền nhập tâm độc , không để ý xung quanh thì một chiếc túi nhỏ được đặt xuống ngay trước mặt.

Một mùi thơm phức quyến rũ bay đến, khiến cái bụng nhỏ của Từ Mạn Nhu vô thức kêu lên rồi rột.

Thơm quá!

Hình như là thịt nướng.

Nhưng sao lại có thịt nướng trong thư viện, ngay trước mặt cô?

Từ Mạn Nhu ngẩng đầu nhin, thấy ông chu già biến thái đang đứng trước mặt cô, nụ cười như gió xuân rạng rỡ.

“Anh bị điên à? Mà…sao…sao anh vào được đây?”

Hoắc Thiên Phong không trả lời cô, hắn ngồi xuống, bihf tĩnh mở túi giấy ra, rồi bày ra bàn. Ngoài thịt lợn còn có thịt bò, tôm, mực. Còn có đồ chua ăn kèm cho đỡ ngán.

Thêm một suất mì xào cay. Đây đúng là mĩ vị trần giân với cái bụng đối ngấu của cô.

Nhưng cô cũng rất có khí cốt, cúi đầu đọc sách, coi như người trước mặt là vô hình.

Có điều cô có khí cốt, nhưng cái bụng nhỏ của cô thì không có khó cốt chút nào. Nó rất phói hợp réo vang. Từ Mạn Nhu xấu hổ đến nổi đỏ bừng cả hai tai. Không cần nhìn cũng biết những người khác trong thư viện đổ dồn mắt về phía này.

Từ Mạn Nhu xấu hổ muốn chết, gấp sách lại, muốn tìm bàn khác ngồi, cô dù sao cũng chỉ có vài cuốn sách, có thể dễ dàng di chuyển, còn người kia có cả bàn đồ ăn, xem chạy theo cô được mấy lần.

“Em sang bàn khác, tôi sẽ gọi người đến bày đầy đồ ăn khắp thư viện này, cũng không cho sinh viên khác đọc sách. Để phục vụ mình bạn gái của tôi thôi.”

“Anh biến thái!” Từ Mạn Nhu tức đến nghiến răng.

“Tôi chỉ biến thái với mình em.”

Cô vò đầu bứt tóc, không biết phải làm sao. Trong khi đó những ngón tay thon dài của Hoắc Thiên Phong cầm đũa lên, gỡ một miếng thịt nướng thơm phức đưa lên miệng cô: “Ngoan, ăn đi!” Đói chết cô cùng không ăn!

“Được rồi, xem nhu anh lợi hại, bây giờ tôi về Dao Uyển, xem anh làm sao bám theo tôi. Anh rể của tôi rất lợi hại.”

” Không cho phép em về đó” Hoắc Thiên Phòng trừng mắt.

“Anh là gì mà đồi cho phép hay không cho phép tối?”

Trong mắt anh ánh lên vẻ đau lòng cùng chua xót.

“Mạn Nhu, em quên tôi cũng được coi như chúng ta bắt đầu lại từ đầu, được không?”

“Anh bị điên à? Chị Dao Dao nói anh là một tên điên, cứ bám theo tôi không dứt, bảo tôi tốt nhất tránh xa anh một chút. Lúc đó tôi còn tưởng chị tôi đang quá lo. Nhưng giờ chị đấy quả nói đúng. Tôi không thích anh. Sẽ không bao giờ thích anh đâu. Đừng làm phiền tôi nữa!”

Nói xong cô đùng đùng bước đi.

“Buông tôi ra!”

Hoắc Thiên Phong siết chặt tay còn lại của cô, hắn sợ bản thân hắn phát điên sẽ làm tổn thương cô.

Trước đây hắn đã tổn thương cô quá nhiều.

Giờ hắn chỉ muốn cùng cô làm lại, quên hết những tăm tối trong quá khứ, chỉ muốn nhìn thấy cô cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK