Sự tình quả thực như Tiết Thần dự đoán -- Thanh Dương Công chúa từ Lâu gia trở về liền trang điểm đi vào cung khóc lóc kể lể; ngày hôm sau, Hoàng Thượng liền chiêu Vệ Quốc Công Lâu Chiến tiến cung.
Tiết Thần thật ra chẳng có gì lo lắng, nên ăn thì ăn, nên luyện thì luyện, không chút nào bị ảnh hưởng. Ngược lại Trưởng Công chúa ở Tùng Hạc viện đang nôn nóng dạo bước, Lão thái quân bị tức phụ cứ lắc lư trước mắt làm cho khó chịu, buông xuống thọ kinh: “Ai da, con cũng đừng vòng tới vòng lui nữa, ta chóng mặt lắm rồi.”
Trưởng Công chúa nghe Lão thái quân rốt cuộc chịu nói chuyện với mình liền vội vàng sà tới, ngồi trên chiếc đôn bên cạnh Lão thái quân hỏi: “Lão thái quân, ngài nói Hoàng Thượng có thể gây khó dễ cho Quốc Công hay không?”
Lão thái quân thở dài: “Sẽ không, con cũng đừng suy nghĩ vớ vẩn.”
Lúc vừa mới cưới Trưởng Công chúa vào nhà, Lão thái quân đã cảm thấy rất may mắn tức phụ là một người tốt, tuy tính tình mềm yếu nhưng thắng ở chỗ thân phận cao, bản tính tốt, dễ dàng ở chung, chỉ duy nhất một khuyết điểm là khi gặp chuyện lại không thể nào chống đỡ nổi.
Thấy tức phụ vẫn lo lắng cho nhi tử, Lão thái quân lại nghĩ tới Thanh Dương Công chúa, đều là Công chúa mà tức phụ nhà mình tốt gấp ngàn vạn lần so với Thanh Dương kia. Nhận ra điểm này làm Lão thái quân quyết định cho tức phụ mình thêm điểm cộng, lại giải thích: “Lâu Chiến nói thế nào cũng là Định Quốc Công, Hoàng Thượng sao có thể bởi vì Thanh Dương Công chúa cáo trạng liền xử lý hắn hay gây khó dễ cho hắn được chứ? Hôm nay kêu hắn vào cung tất nhiên là có chuyện gì khác, con cũng đừng nên nhọc lòng. Tới cùng ta đọc thọ kinh định thần đi.”
Nghe Lão thái quân nói xong, Trưởng Công chúa liền tiếp nhận thọ kinh trong tay Lão thái quân, có chút lơ đãng lật ra bắt đầu đọc. Đọc được trong chốc lát thì Tiết Thần đi đến, vừa mới vận động nên sắc mặt Tiết Thần thoạt nhìn rất tốt, hiện giờ nàng đi lại nhanh nhẹn hơn lúc trước nhiều, một tay đỡ bụng còn tay kia được Kim ma ma cầm lấy đỡ qua ngạch cửa. Sau khi Tiết Thần thỉnh an Lão thái quân cùng Trưởng Công chúa xong liền được Trưởng Công chúa đỡ đến chỗ ngồi.
“Bụng con to như vậy cũng đừng đi lại nhiều, có chuyện gì tới kêu ta là được.”
Tiết Thần cười cười: “Đây không phải mới vừa nghe được tin tức tốt liền chờ không nổi tới báo cho Lão thái quân và mẫu thân sao?”
Lão thái quân nhìn nàng cười hỏi: “Vậy sao? Tin tức tốt gì mà đáng giá con phải tự mình đi một chuyến thế?”
Tiết Thần liền đem tin vừa rồi Lâu Khánh Vân phái người trở về thông truyền một năm một mười nói cho Lão thái quân và Trưởng Công chúa biết. Hóa ra, sáng nay Lâu Chiến được kêu vào cung thì coi bộ đã hoàn toàn áp đảo rồi nghiền nát Thanh Dương Công chúa, không chỉ trước mặt Hoàng Thượng hủy đi chỗ đứng của Thanh Dương, còn ở trước mặt mọi người bắt Thanh Dương Công chúa phải bồi thường phí điều trị và dưỡng thương cho hơn hai mươi hộ vệ trong phủ, tổng giá trị tám trăm lượng bạc.
Thanh Dương Công chúa chưa từng ngờ được chính mình có một ngày sẽ bị Hoàng Thượng không chút lưu tình vả mặt như vậy. Trước đây cứ mỗi khi bà ta và Trưởng Công chúa giận dỗi thì Hoàng Thượng đều tận hết khả năng hóa giải, cho nên Thanh Dương Công chúa không hề sợ hãi, cho rằng lần này Hoàng Thượng cũng sẽ cho bà ta mặt mũi, ít nhất là mặt mũi bề ngoài vẫn phải cho. Nhưng bà ta và tất cả mọi người đều không thể ngờ được, Hoàng Thượng lần này hoàn toàn thiên về hướng Vệ Quốc Công phủ, không chỉ giáp mặt răn dạy Thanh Dương Công chúa mà còn ra lệnh cưỡng chế nhất định phủ Công chúa phải đem đầy đủ tám trăm lượng bạc đưa đến cho Vệ Quốc Công phủ mới được.
Ai cũng sẽ không cho rằng Vệ Quốc Công Lâu Chiến quyền khuynh triều dã sẽ thiếu tám trăm lượng bạc tiêu xài, nhưng không ai có thể phủ nhận, phương pháp này xác thật là cách tốt nhất để vả mặt Thanh Dương Công chúa. Ai cũng thấy được trong vụ này Thanh Dương Công chúa không những thiệt người mà còn mất tiền.
Thật ra đây chính là nguyên nhân vì sao Tiết Thần nhất định phải nhờ Lâu Chiến đi xử lý chuyện này. Nếu hôm nay do Trưởng Công chúa hoặc nàng ra mặt thì chuyện này vĩnh viễn chỉ được xem như loại đấu đá hậu trạch. Nếu để Lâu Khánh Vân đứng ra, Thanh Dương Công chúa mặc kệ thế nào cũng là trưởng bối của Lâu Khánh Vân, cho nên khi Hoàng Thượng xử lý cũng không thể bởi vì một vãn bối mà xử trí răn dạy trưởng bối, điểm này xét theo vấn đề mặt mũi luân thường thì vẫn phải cho. Nhưng đối với Lâu Chiến thì hoàn toàn bất đồng, thân phận của ông cao quý, là Vệ Quốc Công chiến công hiển hách, vậy mà Thanh Dương Công chúa dám nháo đến trước cửa Vệ Quốc Công phủ, đây chứng tỏ bà ta không cho Vệ Quốc Công Lâu Chiến một chút thể diện nào. Có nguyên nhân này thì cho dù Lâu Chiến tính toán với bà ta cũng không ai nói Lâu Chiến keo kiệt, rốt cuộc người ta đã đánh tới cửa, nếu ông vẫn co đầu rút cổ không lên tiếng thì mới có thể bị người chê cười.
Tiết Thần kể xong nhìn biểu tình của Trưởng Công chúa liền biết lúc trước bà nhất định chưa từng phản kích Thanh Dương Công chúa, cho dù Thanh Dương Công chúa bắt nạt bà thế nào - có thể còn quá phận hơn lần này - thì Trưởng Công chúa cũng chưa bao giờ nghĩ tới đi vào cung khóc lóc kể lể.
Lão thái quân nghe xong, đập tay xuống án kỉ một phát, vẻ vui mừng lộ rõ trên nét mặt: “Tốt! Tốt! Ha ha ha, chuyện này giải quyết thật thống khoái!”
Lúc trước tức phụ của mình bị Thanh Dương ức hiếp không phải Lão thái quân không biết, nhưng bà có biết cũng đành bó tay -- tự bản thân tức phụ không đứng thẳng lên phản kháng, bà là trưởng bối có thể giúp một lần nhưng cũng không giúp được cả đời. Rất nhiều lần Lão thái quân bị Thanh Dương làm cho tức giận, quay đầu lại còn bị tức phụ làm cho đau tim thêm một lần nữa, luôn ở trong tâm trạng "hận rèn sắt không thành thép".
Tiết Thần thấy Lão thái quân cao hứng mặt mày hớn hở, biết bà thật sự cảm thấy thống khoái. Nhớ tới lúc Lâu Khánh Vân phái người trở về thông báo nàng cũng cao hứng một hồi lâu, vốn dĩ muốn nghỉ ngơi trong chốc lát nhưng nhịn không được liền chạy tới đây báo tin vui cho hai vị.
Chuyện này không chỉ là đánh vào mặt Thanh Dương Công chúa, còn có thể khiến cho toàn bộ thế gia trong kinh thành đều chống mắt nhìn xem trong lòng Hoàng Thượng rốt cuộc thiên về hướng nào. Trải qua vụ này làm cho Tiết Thần càng thêm xác định, đời trước Tam phòng quật khởi hoàn toàn bởi vì Đại phòng xuống dốc làm cho Hoàng Thượng thất vọng, nếu Lâu gia Đại phòng có thể đưa ra một người chống đỡ lên được mặt bàn, chẳng sợ không xuất sắc như Lâu Khánh Vân nhưng cũng sẽ không giao cơ hội một bước lên mây cho Lâu Ngọc Tô.
*Edited by Bà Còm*
Buổi tối Lâu Khánh Vân trở về, y quan vẫn chưa thay liền lôi kéo Tiết Thần vào phòng, ghé vào bụng nàng nghe tiếng tim thai, chờ mong thai động. Khổ nổi cả ngày hôm nay Tiết Thần đều không cảm giác được hài tử cử động, rốt cuộc mới có năm tháng, lần trước là chỉ là động sơ sơ một hồi cũng phải nghỉ ngơi mấy ngày.
Đợi không được nhi tử đá hắn, Lâu Khánh Vân mới thất vọng lui xuống ngồi vào một bên, tự mình rót một chén trà uống một ngụm rồi nói: “Đúng rồi, hôn sự của Tam Công chúa và Ngọc ca nhi định ở tháng ba sang năm.”
Tiết Thần đang cài nút thắt, nghe Lâu Khánh Vân nói vậy bèn ngẩn người, sau đó nói: “Phải không? Đã định ngày rồi? Lúc trước ta nghe nói muốn định nhưng còn chưa biết ngày nào, trong phủ cũng không thu được thiệp gì.”
Lâu Khánh Vân nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, lắc đầu: “Tam phòng đã phân gia rồi, còn không phải luôn sợ chúng ta dính vào hào quang của bọn họ, làm sao có thể phát thiệp rồi còn tới báo cho chúng ta biết? Ta cũng là hôm nay lúc thượng triều mới nghe nói mà thôi.”
Tiết Thần mặc xong xiêm y đi đến bên cạnh Lâu Khánh Vân, điều chỉnh lại gối dựa giúp phu quân rồi mới nói: “Dính cái hào quang gì chứ? Lúc trước ta không biết, nhưng nhìn thấy cách sống của Thanh Dương Công chúa cũng thật không cảm thấy bọn họ có hào quang gì để có thể dính vào, đừng đến lúc đó xảy ra tai hoạ lại quay trở về tìm chúng ta hỗ trợ cũng thật là cám ơn rồi.”
Lâu Khánh Vân bị lời nói thông thấu của Tiết Thần chọc cười, liên tục gật đầu: “Nói không sai! Với tính nết của Tam Công chúa, ta dám cam đoan nàng ta và Ngọc ca nhi cũng sống với nhau không được bao lâu! Nha đầu kia tâm địa gian giảo vô cùng, sau này Ngọc ca nhi có rất nhiều cơ hội nếm mùi đau khổ.”
Tiết Thần cũng cảm thấy như thế, thêm vào một câu: “Đúng vậy, thì cũng y như Uy Viễn Hầu mà thôi.”
Nón xanh bị người ta đội lên đỉnh đầu hết cái này đến cái khác, nhưng khổ nỗi ông ta cưới chính là Công chúa, mắng không được, đánh không được, càng bỏ không được, đành phải chịu! Tuy không nói Tam Công chúa cũng là cái dạng cực phẩm này, nhưng chỉ xét theo chuyện ngay từ đầu Tam Công chúa thích Triệu ca nhi, bất quá Lâu Ngọc Tô chỉ cần dụ dỗ nàng ta hai lần là nàng ta đã thay mới nới cũ, từ điểm này có thể nhìn ra không ít manh mối.
Chỉ sợ cuộc sống sau này của Lâu Ngọc Tô không khá hơn bao nhiêu.
“Đúng rồi, hôm nay Hoàng Thượng thay chúng ta áp chế Thanh Dương Công chúa, bất quá cũng có nói rõ hai nhà không thể lại cứ đấu đá như vậy, thật sự tổn hại đến uy nghiêm của Hoàng gia, nhắc chúng ta tìm một cơ hội hòa hảo như lúc ban đầu. Nàng cảm thấy chuyện này nên làm sao bây giờ?”
Ý của Hoàng Thượng thì Lâu Khánh Vân minh bạch, có một số việc không thể biểu hiện quá quyết tuyệt. Tuy nói Lâu gia hiện tại đang được Đế tâm, nhưng kẻ đối đầu dù sao cũng là một Công chúa, Lâu gia không cho mặt mũi như vậy cũng có điểm sai bên trong. Cho nên Hoàng Thượng mới nói với Lâu Chiến muốn hai nhà nối lại tình xưa.
Tiết Thần ngẫm nghĩ, tiếp nhận chén trà Lâu Khánh Vân đã uống xong đặt trên bàn trà cạnh bên rồi nói: “Trước mắt không phải đang có sẵn cơ hội sao, đích trưởng tức Vân thị của Thanh Dương Công chúa hiện giờ đã có thai tám tháng, tháng sau không phải sẽ sinh sản? Nếu muốn nối lại tình xưa, hài tử ra đời vào lễ tắm ba ngày đưa nhiều lễ vật chút là được. Đến lúc đó nếu Nhị thẩm hoặc Tam thẩm có rảnh thì đi đến phủ Công chúa tham dự, không phải xem như thành toàn cho phân đề của Hoàng Thượng hay sao?”
Lâu Khánh Vân thở dài: “Ai nha, chuyện này thật ra cũng không phải một bên chúng ta nhiệt tình là được, điểm mấu chốt còn phải xem Thanh Dương Công chúa có chịu nối lại tình xưa với chúng ta hay không? Bà ta là loại người có thù tất báo, ngày thường cho dù không trêu chọc bà ta thì bà ta cũng đã nhìn chúng ta không vừa mắt, huống chi bây giờ lại bị bại lui hai lần. Lúc này chúng ta đưa tới cửa thật không biết có thể cho bà ta cơ hội túm lấy không buông hay chăng?”
Tiết Thần đối vụ này cũng rất lo lắng, lần này Thanh Dương Công chúa bị Lâu gia vả mặt như vậy, coi chừng đến lúc đó Lâu gia đưa lễ qua bà ta trực tiếp vứt ra ngoài, vậy thì Lâu gia cũng thật khó chịu.
Tuy nhiên, nếu Hoàng Thượng đã mở miệng rồng thì bọn họ không thể không để ý tới, cho dù trong lòng có ủy khuất thì cũng phải nuốt xuống, không thể làm Hoàng Thượng cảm thấy Lâu gia bọn họ không biết điều.
Lâu Khánh Vân thấy Tiết Thần cứ mải suy nghĩ, không muốn làm nàng hao tâm tốn sức, ngồi thẳng nắm đôi tay nàng trấn an: “Đừng nghĩ nữa, chuyện này chỉ có thể thuận theo tự nhiên, chúng ta cứ theo trường hợp mà làm đủ bổn phận là được. Đến lúc đó, nếu Thanh Dương Công chúa vẫn hùng hổ doạ người ngang ngược vô lý, ta đều có biện pháp thu thập bà ta.”
Tiết Thần nghe Lâu Khánh Vân nói vậy trong lòng rất ấm áp, đôi tay giao nắm trách yêu: “Nhìn chàng oai phong chưa kìa! Nói cho ta nghe một chút, chàng có biện pháp gì để đối phó với bà ta? Ta nói cho chàng biết, ta chỉ là mang thai chứ đâu phải đầu óc không thể hoạt động, loại chuyện này cũng chưa đến mức khiến ta hao tâm tốn sức. Chàng cứ muốn ôm hết vào người giùm ta như vậy, chờ khi ta sinh hài tử xong mà trở thành ngu ngốc là ta sẽ không tha cho chàng.”
Lâu Khánh Vân cười hắc hắc: “Biến ngốc thì cứ việc biến ngốc! Lúc trước ta cảm thấy phải tìm cho được một nương tử lợi hại cưới về thì mới tốt; kết quả tốt thì thật quá tốt, trong nhà nàng đều lo liệu gọn gàng ngăn nắp, nhưng quả thật đã làm cho nàng quá mệt mỏi. Ta cưới nàng về là muốn để nàng hưởng phúc, nhưng suốt ngày nàng phải vì cái nhà này mà lo toan vất vả, ta nhìn thật không đành lòng. Sau này có chuyện gì, nàng cứ trực tiếp bàn bạc với ta, thuộc hạ của ta rất nhiều, làm việc cũng ổn thỏa, có việc gì cứ giao tất cả cho ta là tốt rồi.”
Tiết Thần không nói gì, cứ lẳng lặng nhìn Lâu Khánh Vân thật lâu sau mới lên tiếng: “Chàng đối với ta tốt như vậy, chính là muốn cả đời này ta không thể nào rời chàng được chứ gì?”
Lâu Khánh Vân chắc chắn gật đầu: “Đương nhiên! Bằng không nàng còn muốn chạy đến chỗ nào?”
“..."