Sau khi Lâu Khánh Vân rời đi, Tiết Thần vẫn đứng yên tại chỗ rất lâu, cảm thấy trong đầu biến thành một đống hồ nhão, căn bản không thể nắm bắt được suy nghĩ của chính mình.
Đời trước nàng đã từng gả cho người ta, nhưng đối với chuyện tình yêu lại không hề quen thuộc, thậm chí ngay cả kinh nghiệm cơ bản nhất cũng không có. Tống An Đường là loại người trong lòng chỉ có chính mình, hắn sẽ không nói đến chữ tình với người nào khác, hắn chỉ biết yêu cầu và đòi hỏi, hoàn toàn không phải cùng một loại với Lâu Khánh Vân. Lâu Khánh Vân đã vì nàng mà bỏ ra rất nhiều tâm tư, đây là điều không thể phủ nhận. Khi cùng chàng ở bên nhau, Tiết Thần luôn cảm thấy rất hưng phấn, mỗi khi gặp chàng đều hy vọng đem mặt tốt đẹp nhất của mình hiện ra cho chàng nhìn.
Tiết Thần do dự đi tới trước án thư, nhặt ống trúc cầm trong tay, trong lòng tự giằng co không biết có nên đọc phong thư này. Nếu đã đọc thì nàng liền không còn có biện pháp trốn tránh, nhất định phải trực diện suy xét ý đồ của chàng cùng nội tâm của chính mình.
Đời trước nàng vì gả cho một nam nhân để giữ thể diện mà phải tốn hết tâm lực, đời này căn bản không nghĩ tới lại muốn chuốc khổ vào thân. Nếu trong tương lai Tiết gia không dung nổi nàng, vậy nàng liền mang theo của hồi môn mẫu thân để lại đi lên núi tự xây một am ni cô, chính mình làm trụ trì, ngay cả thờ phượng vị thần nào nàng cũng nghĩ xong cả rồi, am của nàng sẽ tôn thờ Hà Tiên Cô.
(Hà Tiên Cô tên là Hà Quỳnh, là tiên nữ duy nhất trong số Bát Tiên của Đạo giáo. Hà Quỳnh xuất thân từ gia đình giàu có, rất xinh đẹp, hiếu thảo, giỏi ca múa, nhưng nguyện ý không xuất giá để biến thành tiên nữ. Theo truyền thuyết, Hà Tiên Cô là vị tiên biết trước họa phúc của nhân gian.)
Chỉ là, một phen thổ lộ của Lâu Khánh Vân lại không khỏi khiến cho lòng nàng trở nên đắn đo. Nếu nói đời này vẫn phải gả cho Tống An Đường thì nàng tình nguyện làm ni cô, nhưng nếu gả cho Lâu Khánh Vân...
Tiết Thần lắc lắc đầu, cố gắng bình tĩnh lại một chút. Cuộc đời Lâu Khánh Vân gặp phải kết cục gì, người khác không biết nhưng nàng đã biết trước, hẳn là tháng chạp sang năm chàng sẽ bị ám sát ở Trác Châu, từ đấy thế gian sẽ không còn Lâu Khánh Vân người này, dù cho điều kiện chàng ta tốt thế nào thì đối với Tiết Thần cũng vô dụng mà thôi, cho dù lúc này nàng đáp ứng thì sẽ có thể đi đến đâu? Sau khi Lâu Khánh Vân chết thì nàng vẫn lẻ loi một mình.
Tuy rằng trong đầu nghĩ như vậy nhưng Tiết Thần vẫn không nhịn được mở ống trúc, rút ra tờ thư cuộn tròn. Tuy những hàng chữ vẫn rất quen thuộc nhưng nàng lại thấy dường như có chút thay đổi hương vị, không hiểu sao trái tim lại đập một cách kinh hoàng không yên. Nội dung trong thư cũng không khác với những gì lúc nãy chàng đã thổ lộ, chỉ nhiều thêm vài phần ý thơ cùng nhu hòa. Tiết Thần cuốn tờ thư lại rồi siết chặt trong lòng bàn tay, sâu kín thở dài.
Ai nha, nên làm thế nào mới tốt? Lâu Khánh Vân hẹn nàng hôm Thất Tịch đi chùa Định Tuệ, nơi đó có lễ hoa đăng, nếu như đi thì đại khái quan hệ của hai người liền được xác định. Tiết Thần đột nhiên muốn bắt chước Tiết Tú nằm trên giường lăn vài vòng, loại tâm tình mâu thuẫn vừa rối rắm lại vừa mừng rỡ này thật sự quá dày vò.
Lúc này, nếu Tiết Tú ở bên người nàng, hai người nói không chừng còn có thể tham thảo một chút, nhưng hiện tại nàng chỉ có một mình, tối nay nhất định lại là một đêm mất ngủ.
*Đăng tại Wattpad*
Bất quá, loại tâm tình rối rắm mâu thuẫn của Tiết Thần thật ra cũng chỉ duy trì đến trưa ngày hôm sau. Bởi vì giữa trưa Tiết Tú qua phủ tìm nàng, nói với nàng mấy câu khiến nàng hoàn toàn hết ý kiến.
Cả khuôn mặt Tiết Tú vì hưng phấn mà đỏ bừng, chỉ thiếu cầm tay Tiết Thần nhảy nhót hân hoan.
“Nguyên công tử hẹn ta đêm Thất Tịch đi xem hoa đăng. Nguyên công tử hẹn ta đấy!” Tiết Tú gần như thét lên.
Tiết Thần nheo mắt lại, trong lòng ẩn hiện một ít dự cảm bất hảo, căng da đầu hỏi: “Nguyên công tử hẹn tỷ xem đèn? Ở... ở chỗ nào?”
Tiết Tú ngượng ngùng trong chốc lát, sau đó mới nói: “Ở, ở chùa Định Tuệ!”
“...” Tiết Thần thở ra một hơi, thầm hừ một tiếng, quả nhiên! Tiết Tú tiến lại ôm lấy cánh tay Tiết Thần van nài: “Thần tỷ nhi, muội sẽ đi với ta, đúng không? Muội nhất định phải đi với ta, không có muội ở đó, nhất định ta sẽ rất khẩn trương nói không ra lời. Nguyên công tử cũng nói có thể mang tỷ muội cùng đi.”
Cái tên Lâu Khánh Vân này thật đúng là... Nói hay lắm "để cho nàng thời gian suy xét" biến đâu mất rồi? Cái đồ lừa đảo!
*Đăng tại Wattpad*
Trong rừng trúc hậu nha của Đại Lý Tự, Nguyên Khanh bưng một ly trà ngồi trong sân ngắm trúc.
Lâu Khánh Vân đang xử lý công vụ, trong chốc lát ra không được. Nguyên Khanh gần đây lãnh nhiệm vụ ở Lục Bộ, cũng không có chuyện gì gấp phải làm, vì thế liền đến hậu viện của Đại Lý Tự trộm nửa ngày nhàn.
Phạm Văn Siêu cầm một chén trà đi ra, ngồi đối diện với Nguyên Khanh hỏi dò: “Nè, mới sáng tinh mơ đệ đã lại đây làm cái gì thế? Lúc trước dường như ta có nghe đồn về vụ nữ nhân gì đó? Như thế nào, hai người bọn đệ coi trọng ai?”
Nguyên Khanh nhướng mày cười: “Huynh muốn biết à? Đệ không nói cho huynh!”
“...” Phạm Văn Siêu có chút bi thương: “Sao nào, hai đệ còn có bí mật? Ta nói này, đệ không nói ta cũng biết, còn không phải Lâu Kí Minh đã coi trọng một cô nương sao, làm gì đến nỗi thần thần bí bí như vậy?”
Nguyên Khanh không nói gì, đối với suy đoán của Phạm Văn Siêu không tỏ ý kiến. Phạm Văn Siêu không được đáp án chuẩn xác, liền tiếp tục tự mình suy đoán: “Hắn cho rằng chuyện hắn làm bí ẩn lắm sao? Suốt ngày sai Triệu Lâm Thụy đi dò hỏi tin tức, bồ câu trong Bồ Câu Sở cả ngày bay ra bên ngoài hoạt động, thật khi dễ ta là người chết rồi không biết gì hết sao?”
Nghe Phạm Văn Siêu nói xong, Nguyên Khanh rốt cuộc không nhịn cười được: “Sao thế? Lâu lão đại không phải đã tuyên bố cả đời không thành thân à? Như thế nào hiện tại lắc mình biến hoá thành công tử si tình?”
Khó có dịp nói xấu Lâu Khánh Vân, Phạm Văn Siêu dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội: “Cũng không phải vậy đâu. Lúc trước nói cái gì mà không chịu thú thê nạp thiếp, khiến cho Quốc Công gia cho rằng hắn muốn đi làm hòa thượng. Hiện tại đệ không biết cả ngày hắn trông buồn nôn thế nào đâu, mỗi ngày đều sai Triệu Lâm Thụy đi nằm vùng, dường như sợ cô nương của hắn chạy theo người khác.”
Nguyên Khanh càng nghe càng hăng hái: “Nếu huynh đã biết nhiều đến thế còn hỏi đệ làm gì?”
“Ta đây không phải không biết cụ thể là ai sao? Mau nói ra cho ta nghe, để ta sau này khi ra ngoài cũng phải chú ý, đừng để một ngày nào đó đắc tội tẩu tử, chọc phải vị Diêm Vương lão đại kia, vậy thì thật oan uổng quá.” Phạm Văn Siêu thật sự cực kỳ tò mò.
Nguyên Khanh nhìn nhìn trong phòng, nghĩ hiện giờ nếu Lâu Khánh Vân đã làm hắn ra ngựa giúp sức, vậy cũng có nghĩa là không muốn giấu giếm nữa. Một khi đã như vậy, hắn đâu còn gì phải bận tâm, ghé vào tai Phạm Văn Siêu thì thầm một cái tên khiến Phạm Văn Siêu trợn mắt há hốc mồm: “Tiết gia cô nương kia... coi bộ không phải là người dễ chọc.” Phạm Văn Siêu tuy không biết rõ lắm Tiết đại cô nương rốt cuộc làm những chuyện gì, nhưng từ trước Lâu Khánh Vân đã sai Triệu Lâm Thụy đi nhìn chằm chằm đúng là cô nương này, Phạm Văn Siêu ít nhiều gì cũng nghe nói một chút cô nương kia rất cường hãn, bức tử thiếp thị của cha nàng ta, thứ tử thứ nữ thì đưa đi tha hương, không nói mặt khác, chỉ là phần năng lực này cũng đủ làm người kính sợ.
Nguyên Khanh từ bên hông gỡ xuống cây quạt, tiêu sái phẩy vài cái rồi nói: “Mỗi người mỗi sở thích, huynh không thích cái loại này không có nghĩa là Kí Minh không thích! Huynh ngẫm lại tính tình của Trưởng Công chúa thế nào, Kí Minh làm nhi tử đã phiền đến muốn mệnh, nếu lại kêu huynh ấy cưới một nữ tử mềm như bông giống Trưởng Công chúa, vậy thì cuộc đời của huynh ấy thật đúng như huynh ấy đã tuyên bố, thà đi làm hòa thượng còn sướng hơn.”
Phạm Văn Siêu vẫn cảm thấy có chút không ổn, Nguyên Khanh nói tiếp: “Với một thân phận giống như huynh ấy, đương nhiên là muốn tìm một người mình thích sống với nhau cả đời. Không giống như chúng ta, chân ái chỉ có thể để lại cho thiếp thị, chính thê thì phải nghe theo sự an bài trong nhà. Huynh ấy cùng chúng ta không giống nhau, chẳng sợ thân phận của cô nương gia không đủ, chỉ cần Lâu Thế tử thích thì không có gì là không thể. Mọi việc đều có huynh ấy chiếu ứng, cả đời đều được hưởng phúc. Đâu giống chúng ta muốn thú thê tử thì phải ứng đối đủ mọi sự tình -- gia thế, bối cảnh, năng lực, tất cả đều không thể thiếu. Dưới điều kiện khắc khe như vậy thì chúng ta rất khó có được một chính thê hợp tâm ý. Thôi thì dứt khoát không thèm nghĩ ngợi gì nữa, trong nhà an bài như thế nào thì cứ theo như thế đó. Nếu thật sự có một nữ tử yêu thích thì phải suy xét xem có thể nạp vào trong phủ hay không. Thật ra nạp vào cũng vô dụng mà thôi, không thể cho nàng ta thân phận chính thê, cho dù nạp vào trong phủ cũng không thoải mái. Chúng ta đấy à... rốt cuộc không bao giờ được tiêu sái sảng khoái như Kí Minh!”
Phạm Văn Siêu nghe Nguyên Khanh tâm sự như vậy, nhớ tới lúc trước Liễu gia tiểu thư được Nguyên phu nhân chọn lựa hình như đã xảy ra chuyện, trở thành trò cười của kinh thành, cũng khó trách thời khắc này Nguyên Khanh sẽ phát ra cảm thán như vậy.
Loại hậu bối của quan lớn thế gia giống như bọn họ, hôn nhân của bản thân chưa bao giờ được nắm trong tay chính mình, trong nhà kêu ngươi cưới ai thì ngươi phải cưới người đó. Thường thường chính thê được cưới vào cửa cũng không thể tất nhiên là người mình thích.
Thở dài, Phạm Văn Siêu lấy trà thay rượu, cụng ly với Nguyên Khang đều là hạng người "lưu lạc thiên nhai". Nguyên Khanh uống xong rồi lại nói với Phạm Văn Siêu thêm vài câu: “Thật ra tuy nói như vậy, nhưng nếu thật sự có một cô nương chúng ta thích ở ngay trước mắt, chúng ta cũng không nhất định có thể giống như Kí Minh bằng bất cứ giá nào theo đuổi. Từ nhỏ huynh ấy chính là như vậy, nỗ lực theo đuổi hết thảy những gì bản thân mong muốn. Còn chúng ta thì sao? Cũng chỉ là thuận theo gia tộc an bài, đi làm những việc mà chính mình căn bản không muốn đi làm, bị người siết chặt trong tay không có tự do, nhưng khổ nỗi bản thân cũng không dám theo đuổi tự do. Cho nên chúng ta sống không được như ý thì cũng rất xứng đáng.”
“...”