- Chuyện này ta không làm được! Triệu Nhan cười khổ lên tiếng. Kỳ thực hắn không phải thực sự là không làm ra được, mà là nghĩ tới mình vì chuyện vẽ tranh đã bị dồn tới mức phải đi Liêu quốc để vẽ cho Gia Luật Hồng Cơ đó rồi, ngộ nhỡ hôm nay mình lại tung ra mấy bài thơ kiệt tác truyền thế, sau này không biết sẽ rước thêm chuyện rắc rối gì nữa? Ví dụ như ngộ nhỡ truyền tới Liêu quốc, nghe nói Gia Luật Hồng Cơ đó rất thích thơ từ, tới khi đó chắc chắn sẽ phải trực tiếp đàm luận. Vì muốn ngăn chặn tình huống này, cho nên Triệu Nhan dứt khoát thừa nhận mình không làm được thơ. So với rắc rối sau này, mất mặt chút cũng không đáng là gì hết.
Thấy Triệu Nhan nói như vậy, Tào Dĩnh thật ra lại thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù Triệu Nhan nổi tiếng có thể thỏa mãn được chút hư vinh của người phụ nữ nàng, nhưng thân là thê tử của Triệu Nhan, nàng đã cảm thấy đằng sau danh tiếng của Triệu Nhan còn có chút áp lực, ví dụ như Tiết Ninh Nhi chính là bị tài hoa của Triệu Nhan hấp dẫn.
Nghĩ tới đây, Tào Dĩnh liền mỉm cười nói với đám người Âu Dương Uyển Linh: - Các vị tỷ muội hiểu lầm rồi, vừa rồi ta và phu quân chỉ là đùa chút thôi, không phải là thực sự muốn làm thơ. Man Nhi muội muội vừa rồi có lẽ cũng đã nghe nhầm rồi.
Man Nhi cũng chính là thiếu nữ mắt to đó. Khuê danh thực sự của nàng, Triệu Nhan không biết, chỉ biết ả là cháu gái của Hàn Kỳ, tên mụ của nàng là Man Nhi. Bởi vì trong đám người Tào Dĩnh này ả nhỏ tuổi nhất, cho nên cũng được cưng chiều nhất.
- Hả? Hóa ra là như vậy, đều trách ta đã nghe nhầm. Man Nhi mắt to nghe thấy lời này của Tào Dĩnh liền có chút tự trách mình. Tính cách của ả trời sinh khờ khạo, vốn không nghĩ là Tào Dĩnh đang nói dối. Đám người Bảo An Công chúa và Âu Dương Uyển Linh đều bị lời nói của Man Di lôi cuốn theo, nên cũng không có gì hoài nghi. Trong đó Bảo An Công chúa sợ Triệu Nhan lúng túng, liền nói vài câu đùa chuyển đề tài sang hướng khác.
Thấy đám người Âu Dương Uyển Linh không chú ý gì tới chuyện mình làm thơ nữa, Triệu Nhan và Tào Dĩnh đều thở phào nhẹ nhõm. Ngược lại, Tiết Ninh Nhi bên cạnh khẽ mỉm cười, khẽ nói một câu: - Quận Vương quả thực không thể làm thơ sao? Tiểu nữ quả thực có chút nghi ngờ.
Tiết Ninh Nhi nói xong, cũng không chờ Triệu Nhan đáp lại, mà khẽ cười một tiếng đi theo đám người Bảo An Công chúa. Lần này ả không có thụt lùi lại nữa, mà thoải mái nói chuyện với Bảo An Công chúa và Thọ Khang Công chúa. Mặc dù đám người Âu Dương Uyển Linh biết thân phận của Tiết Ninh Nhi, nhưng cũng không có cố ý bài xích, cho nên nhất thời mấy cô gái thật ra cũng rất là hòa hợp với nhau.
- Phu quân, người thật sự không làm được một bài thơ về tết Nguyên Tiêu sao? Tào Dĩnh cũng có chút nghi ngờ liếc nhìn Triệu Nhan. Với sự hiểu biết của nàng về Triệu Nhan, dường như cảm thấy vừa rồi Triệu Nhan đang nói dối.
- Thanh danh lụy thân mà, lần trước vì chuyện vẽ tranh đã khiến cho Lý Công Lân quấn chặt lấy ta rồi. Lần này ngộ nhỡ lại một lần nữa truyền ra ngoài cái gì là làm thơ xuất sắc, e là đám người Tô Thức đó cũng sẽ bị lôi quấn tới phủ ta. So ra, ta không có tinh thông thơ từ như vẽ tranh, cho nên vẫn nên tránh rắc rối này đi! Triệu Nhan cười khổ nói. Nhưng hắn lại không có nói cho Tào Dĩnh biết bởi vì vẽ tranh mà phải đi Liêu quốc. Chí ít thì cũng muốn để cho đám người Tào Dĩnh chơi vui vẻ hết cái tết Nguyên Tiêu này đã.
Nghe thấy danh tiếng của Triệu Nhan liên lụy tới mình, Tào Dĩnh lại có chút bất mãn nói: - Nếu phu quân nói như vậy, vậy chắc chắn là cũng có thể sáng tác một số bài thơ về tết Nguyên Tiêu, chi bằng ngâm ra một bài để thiếp mở mang tầm mắt, thế nào?
- Muốn nghe thơ về tết Nguyên Tiêu cũng không đơn giản, nàng nghe rõ cho kỹ nhé! Triệu Nhan nghe tới vẻ mặt rối rắm nói. Thơ khác thì hắn có lẽ không có nắm chắc, nhưng tết Nguyên Tiêu lại đúng lúc có một bài thơ, hơn nữa còn là bài thơ có một không hai.
Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở, Rụng như mưa, sao rực rỡ. Ngựa quý, hương đưa, xe trạm trổ. Phụng tiêu uyển chuyển, Ánh trăng lay động, Suốt đêm rồng cá rộn.
Ngài tằm, liễu tuyết, tơ vàng rủ, Phảng phất hương bay, cười nói rộ. Giữa đám tìm người trăm ngàn độ, Bỗng quay đầu lại, Người ngay trước mắt, Dưới lửa tàn đứng đó.
Bởi vì sợ đám người Bảo An Công chúa phía trước nghe thấy, cho nên giọng Triệu Nhan đọc bài thơ "Thanh Ngọc án" rất nhỏ, dường như là ghé sát tai Tào Dĩnh. Khi vừa bắt đầu nghe thấy miêu tả về tết Nguyên Tiêu, Tào Dĩnh vẫn không có cảm giác đặc biệt gì. Nhưng khi nghe tới đoạn sau, Tào Dĩnh lại bỗng trợn trừng mắt lên. Nếu không phải trước mặt là đám người Âu Dương Uyển Linh, e là nàng đã lớn tiếng khen hay rồi. Thơ từ Nguyên Tiêu cổ kim đều không ít, nhưng bài thơ này của Triệu Nhan ngâm lại tuyệt đối có thể gọi là có một không hai.
Thấy bộ dạng kinh ngạc của Tào Dĩnh, Triệu Nhan lại cười thầm trong lòng. Bài thơ Thanh Ngọc án này của Tân Khí Tật được lưu truyền rộng rãi ở hậu thế, ngay cả đại sư quốc học thời Dân quốc Vương Quốc Duy cũng đều sùng bái bài thơ này. Vì vậy có thể thấy sức hấp dẫn của bài thơ Thanh Ngọc án này.
Chỉ thấy Tào Dĩnh cúi đầu ngâm vài lần bài thơ Thanh Ngọc án này, sau cùng bỗng bước nhanh tới trước một sạp đoán đố đèn bên đường, cầm một tờ giấy phía trên lên cười viết lại hoàn chỉnh bài thơ Thanh Ngọc án này. Tuy nhiên, lúc này lại thở dài một tiếng, bài thơ hay như vậy nàng sợ sẽ nhớ sai từ nào đó, vì vậy chỉ có viết lại mới yên tâm, nhưng nàng lại quên mất bài thơ này vốn chính là Triệu Nhan đọc lén cho nàng nghe, sau này muốn nghe lúc nào cũng được.
Tào Dĩnh vừa chép lại bài thơ này lên giấy, sau đó kiểm tra kỹ lại một lần nữa. Sau khi phát hiện không còn sai sót nào nữa mới hài lòng gật đầu. Nhưng cũng đúng lúc này bỗng chỉ nghe thấy một giọng nói quen thuộc nói: - Dĩnh nhi muội muội đang viết gì thế? Sao lại đi chậm thế?
Nghe thấy giọng nói này, Tào Dĩnh sợ suýt chút nữa đã quên mất giấu tờ giấy trong tay, lúc này nàng mới phát hiện hóa ra là Thọ Khang Công chúa mỉm cười bước tới. Mặt khác khi đang nói chuyện, mắt cũng vẫn luôn nhìn vào tờ giấy trong tay Tào Dĩnh, nhìn bộ dạng là cô rất có hứng thú với cái Tào Dĩnh giấu.
- Ha ha, tam tỷ tỷ sao lại tới đây? Vừa rồi chúng ta đang thảo luận tới phương pháp kết hợp xà bông mới, nương tử sợ bị quên, nên đã ghi chép lại. Triệu Nhan lúc này cũng bước tới cười nói.
Nghe thấy lời này của Triệu Nhan, Thọ Khang Công chúa lại lườm hắn một cái nói:
- Vừa rồi chúng ta vẫn đang thảo luận sau này Uyển Linh muội muội nên làm thế nào? Kết quả là muội ấy lại muốn theo Tào lão thần tiên tu đạo. Nếu quả thực như vậy, tam ca nhi ngươi có nhẫn tâm không?
Triệu Nhan nghe tới đây cũng giật mình sửng sốt, hắn cũng không ngờ Âu Dương Uyển Linh lại có suy nghĩ này. Nhớ tới những điều này đều là tiếng xấu mà Triệu Nhan để lại, Triệu Nhan cũng không khỏi cười khổ một tiếng. Bởi vì những tiếng xấu này hắn căn bản không có cách nào xóa bỏ được, chỉ có thể cố gắng nghĩ cách giải quyết.
- Tam tỷ, tỷ còn nói gì chứ, vừa rồi Uyển Linh tỷ tỷ nói muốn xuất gia. Tỷ cũng đi theo góp náo nhiệt, chẳng lẽ tỷ thực sự muốn Uyển Linh tỷ tỷ đi cùng làm ni cô sao? Tào Dĩnh lúc này cũng trách tội nói. Vốn nàng không định nói cho Triệu Nhan biết chuyện của Âu Dương Uyển Linh tránh cho phu quân của mình áy náy trong lòng. Nhưng không ngờ Thọ Khang Công chúa lại nhanh mồm nhanh miệng, muốn cản cũng không cản được.
Về lời trách cứ của Tào Dĩnh, Thọ Khang Công chúa cũng có chút á khẩu không nói được lên lời, cuối cùng đành cười gượng nói: - Vừa rồi ta chỉ là nhất thời nhanh miệng, hơn nữa tu đạo cũng không có gì là không tốt, dù sao thì ta cũng không muốn lập gia đình.
Về suy nghĩ không muốn lập gia đình của Thọ Khang Công chúa, Tào Dĩnh và Triệu Nhan đều cảm thấy bất đắc dĩ. Lại nghĩ tới Âu Dương Uyển Linh vì Triệu Nhan mà không thể lập gia đình, hai người lại đau đầu vô cùng. Nhưng cũng đúng lúc này, chỉ thấy vừa rồi Thọ Khang Công chúa cười gượng liền chủ động đưa tay ra, giật lấy bài thơ Thanh Ngọc án trong tay Tào Dĩnh.
- Ya! Tào Dĩnh cũng không ngờ Thọ Khang Công chúa lại chủ ý bỗng nhiên cướp đồ của mình, liền muốn cướp lại. Nhưng Thọ Khang Công chúa thân thủ linh hoạt, cười hi hi ha ha chạy đi, hơn nữa vừa chạy vừa mở tờ giấy ra, kết quả là khi thấy bài thơ Thanh Ngọc án trên giấy, chấn động vô cùng, bước chân cũng từ từ dừng lại.
Lúc này Tào Dĩnh cũng chạy tới, thở phì phì cướp lại bài thơ Thanh Ngọc án đó nói: - Tam tỷ sao lại càn quấy như vậy, lại làm ta tức giận như vậy.
Thọ Khang Công chúa lần này không có trốn tránh, mà vẻ mặt đầy kinh ngạc hỏi Tào Dĩnh: - Dĩnh nhi muội muội, bài thơ này là từ đâu thế, tác phẩm xuất sắc như vậy sao ta chưa có nghe thấy bao giờ?
- Ha ha, tam tỷ đương nhiên là chưa từng nghe rồi. Bởi vì bài thơ này là nương tử vừa mới viết. Triệu Nhan lúc này cũng bước lên cười nói. Hắn sợ Tào Dĩnh nói cho Thọ Khang Công chúa biết được sự thực này, vì vậy liền nói tác giả của bài thơ đẩy sang cho Tào Dĩnh. Tào Dĩnh nghe tới đây liền lườm Triệu Nhan một cái, nhưng cũng không có phủ nhận.
- Không ngờ tài văn chương của Dĩnh nhi muội muội lại khác xa ta. Nếu bài thơ này mang ra ngoài, chắc chắn sẽ khiến cho những người hiệu xưng tài tử đó đáng phải đập đầu vào tường! Thọ Khang Công chúa nghe thấy Tào Dĩnh sáng tác thơ, dù cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, nhưng cũng không quá nghi ngờ, một là bản tính của cô đơn thuần, hai là Tào Dĩnh trong số thiếu nữ cũng quả thực xem như rất có tài, nói không chừng quả thực là phát huy hết tác phẩm xuất sắc như vậy.
- Được rồi, tam tỷ đừng làm ồn nữa, đại tỷ và Âu Dương tiểu nương tử đều đi xa rồi, chúng ta mau đuổi theo thôi! Triệu Nhan nói xong liền kéo Tào Dĩnh đi về phía trước. Bảo An Công chúa, nhưng Thọ Khang Công chúa nghe tới đây lại bỗng sáng mắt lên, liền khẽ tự nhủ: - Tam ca nhi hại cho Âu Dương muội muội không thể xuất giá được, bây giờ lại muốn xuất giá. Điều này chắc chắn sẽ khiến cho tam ca nhi không đành lòng, xem ra ta phải làm chút gì đó rồi.
Triệu Nhan dẫn đám người Bảo An Công chúa đi dạo một vòng quanh phố. Trên đường lại mua không ít đồ, lúc này đám người Bảo An Công chúa mới cảm thấy có chút mệt mỏi, do đó mới cáo biệt đám thiếu nữ quý tộc Âu Dương Uyển Linh, sau đó ai lên xe ngựa người đó quay về nghỉ ngơi, chỉ có điều không ai phát hiện thị vệ bên cạnh Thọ Khang Công chúa hình như là thiếu mất một người.
Âu Dương Uyển Linh du ngoạn tới nửa đêm, sau khi cáo biệt Bảo An Công chúa cũng cảm thấy vừa mệt vừa buồn ngủ, ngồi trên xe ngựa không khỏi ngáp dài, mãi cho tới khi tới trước cửa phủ trong nhà mới bị thị nữ bên cạnh đánh thức, sau đó xuống xe chuẩn bị hồi phủ.
Nhưng cũng đúng lúc này, bỗng chỉ nghe thấy trong đám người trên phố thừa ra một bé gái khoảng 7, 8 tuổi, sau đó chạy nhanh về phía Âu Dương Uyển Linh. Bởi vì nó tuổi tác còn nhỏ, cho nên người hầu bên cạnh Âu Dương Uyển Linh cũng không ngăn được nó. Kết quả là chỉ thấy con bé này chạy tới trước mặt Âu Dương Uyển Linh, đưa vào tay nàng một bức thư nói: - Tỷ tỷ, đây là ca ca nhờ ta chuyển tới cho tỷ!
Âu Dương Uyển Linh nghe tới đây bỗng giật mình, liền nhận lấy bức thư mà không kịp nói gì, lại thấy bé gái đó quay người chạy vào đám người, thoáng chốc đã biến mất. Điều khiến cho Âu Dương Uyển Linh cảm thấy kỳ lạ, liền mở bức thư ra đọc nội dung bên trong. Kết quả là phát hiện bên trong lại là một bài thơ, liền khẽ hé đôi môi đỏ mọng đọc: - Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở, Rụng như mưa, sao rực rỡ.