- Vĩnh thúc huynh, huynh còn đang hoài nghi phương pháp Quảng Dương Quận vương đề xuất phòng chống dịch bệnh?
Hàn Kỳ ha ha cười hỏi ngược lại, lúc bắt đầu y cũng không tin Triệu Nhan, nhưng sau y lại phát hiện một sự kiện, hơn nữa cùng với vừa rồi y và Chu ngự y nói chuyện với nhau, điều này làm Hàn Kỳ đối với mấy biện pháp này tin đến tám chín phần.
- Ta không phải hoài nghi, mà căn bản không tin, tuy nói là lần trước chúng ta đều thấy Dĩnh vương dùng biện pháp gì, nhưng sau chúng ta lại chẳng biết chuyện gì xảy ra, cũng không tận mắt nhìn thấy hắn chữa trị cho Dĩnh vương, lại thêm Thượng Quan gia và Dĩnh vương về việc này cũng không đề cập tới, cho nên lão phu hoài nghi, bệnh của Dĩnh Vương không phải do Quảng Dương quận vương chữa lành, Quảng Dương Vương hiến cái phương pháp gì chống lại dịch bệnh, hệt như trò đùa, làm sao có thể tự tiện thi hành?
Âu Dương Tu bình thường là người có tính cách hiền hòa, thậm chí rất hiền lành, thường sẽ không đối với người khác phát ra tức giận, nhưng chỉ cần có dính líu đến Triệu Nhan, ông ta sẽ nổi lửa giận ngút trời, giống như đối với Triệu Nhan có thành kiến không phải dạng bình thường.
Hàn Kỳ là lão bằng hữu của Âu Dương Tu, tự nhiên biết vì sao ông ta đối với Triệu Nhan tức giận như thế, nhưng y cũng không có nói ra, chỉ cười nói:
- Vĩnh Thúc huynh, Quảng Dương quận vương trước kia tuy thích càng quấy, nhưng nay lại là đại sự triều ta, nếu không có vạn phần nắm chắc, hắn chắc cũng không dám nhúng tay vào chuyện này.
Tuy nhiên lời Hàn Kỳ nói cũng không thể thuyết phục Âu Dương Tu, chỉ thấy ông ta hừ lạnh:
- Chỉ là trò trẻ con, Quảng Dương quận vương là cái bộ dạng gì, ta và ngươi đều hết sức rõ ràng, dân chúng Đông Kinh hận hắn thấu xương, lần trước hắn bị thiên lôi bổ trúng, không biết có bao người vì thế vui mừng nhảy nhót, lão phu tuy rằng không tin vào Tiên vào Phật, nhưng cũng thà tin tưởng trên trời cũng đã giáng đòn trừng phạt lên kẻ thiếu đức hạnh chỉ thích ăn chơi trác táng, nếu nói người như thế hiểu được phương pháp chống dịch bệnh, đó mới là chuyện cười lớn nhất trong thiên hạ!
Nhìn Âu Dương Tu tức giận thành bộ dáng bất bình, Hàn Kỳ và Tăng Công Lượng bắc đắc dĩ liếc nhìn nhau, kỳ thực việc này không thể trách Âu Dương Tu, có trách thì trách Triệu Nhan làm cái kẻ hiền lành này hóa thành người bực bội, lúc trước tiểu tôn nữ của Âu Dương Tu đi chùa Đại Tướng Quốc dâng hương, vừa vặn gặp được Triệu Nhan, tiểu tôn nữ này dung mạo thanh tú xinh đẹp, kết quả Triệu Nhan liền quấn quýt lấy người ta, trêu ghẹo vài câu, tuy nhiên cũng chỉ là triêu ghẹo vài câu, làm tiểu tôn nữ Âu Dương Tu phải công khai thân phận mình ra, Triệu Nhan cũng là hoảng sợ, lá gan của hắn có to hơn nữa cũng không dám khinh bạc tôn nữ một vị tướng công, liền xoay người bỏ chạy.
Vốn chuyện này cũng xem là kết thúc, nhưng không biết như thế nào lại bị truyền ra ngoài, hơn nữa miệng lưỡi người đời đáng sợ, truyền đến truyền đi, cuối cùng đồn đãi càng tệ không chịu nổi, thậm chí có người còn nói Triệu Nhan cưỡng ép vũ nhục tiểu tôn nữ của Âu Dương Tu, người càng nhiều, thì thêm thắt càng ly kỳ, cuối cùng làm thanh danh Triệu Nhan càng xấu không chịu nổi, càng làm tổn hại đến thanh danh tiểu tôn nữ nhà Âu Dương Tu, đến nay ngay cả một bà mối cũng không đến cửa, không biết về sau có thể gả ra ngoài hay không? Âu Dương Tu bình thường rất quan tâm tiểu tôn nữ này, nay lại thấy tôn nữ mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, đương nhiên hận Triệu Nhan thấu xương.
- Vĩnh Thúc huynh, ta biết rằng huynh không thích Quảng Dương quận vương, tuy nhiên hôm nay huynh có phát hiện ra một sự kiện hay không?
Hàn Kỳ không muốn Âu Dương Tu nói ra những lời gì đó căm hận Triệu Nhan, dù Triệu Nhan hắn thế nào thì cũng là hoàng thân quốc thích, vì thế liền tìm cớ tránh đi.
- Hả? Chuyện gì? Tăng Công Lượng cũng có cùng ý tưởng nên lập tức tiếp lời, nghe hai vị lão hữu đối thoại, Âu Dương Tu tuy rằng vẫn còn bất bình tức giận, nhưng cũng không nói thêm điều gì, quay đầu nhìn về phía Hàn Kỳ.
Chỉ thấy Hàn Kỳ cười ha ha mà nói:
- Vốn lúc mới bắt đầu, ta cũng không tin tưởng Quảng Dương quận vương hiến được phương pháp chống dịch bệnh, nhưng sau đó ta lại phát hiện, Bệ hạ sau khi nghe những biện pháp này do Quảng Dương quận vương đề cử, mặt rồng cũng không có nghi ngờ, mà cỉhỉ phảng phất niềm vui bất ngờ, hình như là Quảng Dương quận vương thật sự hiểu được những cách để phòng chống dịch bệnh vậy.
Hàn Kỳ nói tới đây, vẻ mặt mỉm cười nhìn Tăng Công Lượng và Âu Dương Tu, y có thể làm người đứng đầu bách quan, không hề chỉ có tài cán không thôi, mặt khác qua việc đoán ý và nhìn sắc mặt người khác là hạng nhất, thậm chí chỉ từ một biến hóa nho nhỏ của đối phương là đã hiểu suy nghĩ của họ, nhờ loại bản lĩnh này mà mọi việc trong quan trường đều thuận buồm xuôi gió.
Tăng Công Lượng và Âu Dương Tu hai người nghe được lời Hàn Kỳ nói, cũng giật mình, lại suy nghĩ thêm một lúc, vừa rồi vẻ mặt Triệu Thự khi nhìn thấy Dĩnh vương, kết quả có phát hiện giống như Triệu Húc nói vậy, Triệu Thự chỉ có niềm vui bất ngờ, nhưng không có vẻ không ngờ, nhưng mà Triệu Nhan là đứa con bất tài của Triệu Thự, trước kia vốn không ôm hi vọng gì, một đứa con như vậy đề xuất phương pháp chống dịch bệnh, thân là phụ thân Triệu Thự tuyệt đối không nghi ngờ, này quả thật kỳ quái.
- Chẳng lẽ… Quảng Dương quận vương vẫn luôn giấu tài không để lộ ra chăng, tuy mặt ngoài vẫn dựa thế hoàng tộc lỗ mãng nhưng thực sự là một hạnh lâm cao thủ?
Tăng Công Lượng đầu tiên nói lên suy đoán của mình, tuy nhiên y cũng lập tức tự mình bác ngay lời mình nói:
- Nhưng Quảng Dương Quận vương mới có mười lăm tuổi, bình thường săn chó chọi gà, làm sao có thời gian học y thuật? Hơn nữa dù hắn hiểu được y thuật, thì làm sao trước kia không biểu hiện, cho dù là Hoàng Hậu....
- Khụ, Minh Trọng huynh nói cẩn thận!
Tăng Công Lượng mới nhắc tới Cao hoàng hậu, Hàn Kỳ liền ngắt lời, mà Tăng Công Lượng cũng cả kinh, phát hiện mình nói ra lời không nên nói, lập tức xấu hổ đứng sau Hàn Kỳ và Âu Dương Tu cười, sau đó nhìn quanh một chút, phát hiện xung quanh cũng không có gì khác thường hay ai đó qua lại, mới nhẹ nhàng thở ta, trong cung đình có những loại sự tình bọn họ có là tướng công cũng không có quyền công khai thảo luận, thậm chí va chạm một chút cũng không nên, tránh rước họa vào thân.
- Triệu Nhan không có khả năng hiểu được cái gì là y thuật, hơn nữa lấy tính tình càng rỡ ương bướng của hắn làm sao có chuyện giấu tài không để lộ, bất quá bên người hắn thật sự có một cao thủ y thuật, vị này có lẽ là Quảng Dương quận vương phi, tiểu nữ tử này tuy còn trẻ, nhưng sau lưng nàng ta lại có một vị tổ phụ danh xưng thần tiên, tuy rằng chúng ta đều hiểu danh xưng ấy hữu danh vô thực, nhưng đối phương vốn y thuật quả là có một không hai trong thiên hạ, Quảng Dương quận vương phi là đích thân tôn nữ của ông ta, nghe nói còn theo ông ta học qua y thuật, cho nên ta cảm thấy phương pháp phòng chống dịch bệnh là do tiểu nữ tử này ra tay đây!
Âu Dương Tu đầu tiên loại bỏ suy đoán khả năng Triệu Nhan hiểu y thuật, đem tất cả công lao quy về phía Tào Dĩnh và vị thần tiên tổ phụ của nàng.
Đối với suy đoán của Âu Dương Tu nghe hình như cũng rất có lí, nhưng rất nhanh Hàn Kỳ lại đề ra nghi vấn nói:
- Nhưng khi Dĩnh Vương bị bệnh ở Quảng Dương quận vương phủ, Quảng Dương quận vương phi đã ở đó, hơn nữa nàng cũng bó tay không có cách nào, sau đó Quảng Dương quận vương chủ động đề xuất giúp Dĩnh Vương trị bệnh, còn lấy ra đồ dùng và dược vật chưa bao giờ thấy, mặt khác lão phu và tổ phụ của Quận vương phi rất có giao tình, lão phu thấy cho dù lúc ấy ông ta ở đây, chỉ sợ cũng rất khó chữa khỏi bệnh cho Dĩnh Vương!
Hàn Kỳ vừa nói xong, Âu Dương Tu và Tăng Công Lượng lại nhíu mày, ngày đo bọn họ đều ở Quảng Dương quận vương phủ, đối với cảnh tượng lúc đó cũng nhớ rất rõ ràng, nhưng cũng vì vậy, chuyện Triệu Nhan có hiểu biết về y thuật càng khó phân biệt. Lấy tuổi Triệu Nhan và biểu hiện ngày trước, Âu Dương Tu và Tăng Công Lượng đều chắc chắn rằng hắn không có khả năng hiểu được y thuật, khả năng cao nhất là bên người hắn có một cao thủ y thuật, sau đó đem công lao cho Triệu Nhan, nhưng hiện tại cái người có khả năng là cao thủ y thuật ấy cũng bị Hàn Kỳ loại bỏ, lẽ nào bên người Triệu Nhan còn có cao thủ y thuật khác?
Ba người Hàn Kỳ đối với việc Triệu Nhan biết y thuật suy đoán nửa ngày cũng đề xuất nhiều khả năng này nọ, nhưng cuối cùng không đâu vào đâu, kết quả này làm ba người bọn họ hết sức sầu não, cuối cùng Hàn Kỳ đơn giản đem chuyện này bỏ qua một bên, lại chuyển hướng đề tài nói với Âu Dương Tu:
- Vĩnh Thúc huynh, nghe nói đoạn thời gian trước huynh ra giá để mua một bức tranh với phong cách họa tác mới lạ, không biết giờ người ta đồng ý bán hay chưa?
Tăng Công Lượng lúc này cũng có chút cảm giác mệt mỏi, nghe lời Hàn Kỳ nói liền tiếp lời mà cười nói:
- Đúng rồi, ta nghe nói tác phẩm tranh vẽ này chỉ có chín bức, hơn nữa đều bị người ra giá mua đi, bây giờ có cho tiền cũng không ai bán, có được tác phẩm tranh họa này đều đem bức tranh giấu nơi phòng bí mật, không dễ cho người xem, lão phu cũng không có duyên được đánh giá!
Nghe được Hàn Kỳ nhắc đến chuyện mình mua tranh, Âu Dương Tu lập tức có chút đắc ý nói:
- Không dám giấu hai vị, vừa ban đầu ta vốn đề xuất thu mua, lúc đó chẳng ai nguyện ý bán, lão phu cũng gần tuyệt vọng nhưng không nghĩ vài hôm trước có một thư sinh trẻ đến nhà thăm hỏi, và đem một bức tranh tặng cho lão phu, hơn nữa vị thư sinh này nghe nói tên Lý Công Lân, tuy rằng hết sức trẻ tuổi nhưng cùng với Vương Sân là hai tài hoa thư họa trẻ tuổi!
- Lý Công Lân? Có phải là Thư Thành sĩ tử nổi tiếng về tranh thủy mặc không?
Hàn Kỳ cũng từng nghe danh Lý Công Lân, lập tức nói ra lại lịch của y.
- Phải, là y, nghe nói người này có tài vẽ tranh cao thâm, bình thường Tô thị huynh đệ và phò mã Vương Sân kết giao rất thân mặt, mặt khác nhà y cũng là phú hào, thu một bức họa cũng nào khó khăn gì?
Tăng Công Lượng lúc này cũng mở miệng nói, đối với Tô Thức, lứa sĩ tử trẻ đồng tuổi này, ông ta cũng thường hết sức quan tâm.
- Ha ha, không tệ, chính là người này, trong tay y có hai bức tranh vẽ theo phong cách mới, nghe nói lão phu thu mua bức họa này, cho nên đưa lão phu một tấm, lúc ấy lão phu tự viết một bức để đáp lễ, vốn nghĩ rằng đã đủ để trao đổi nhưng khi mở tranh ra vô cùng chấn động, bức tranh này quả như lời thế nhân đồn đại, thật sự không thể miêu tả chân chính tài hoa trong đó, chỉ sợ ta có viết mười bức cũng không bì kịp bức tranh này!
Âu Dương Tu cười nói, y thích nhất là đề đạt dìu dắt hậu bối, bây giờ nhìn đến trong đám sĩ tử xuất hiện một nhân tài hội họa xuất sắc như thế, y càng cao hứng hơn bất cứ ai.
- Nghe được Vĩnh Thúc huynh đối với bức tranh này có sự tôn sùng, ta cũng có hứng trí đánh giá, đáng tiếc hiện tại thủy tai vừa lui, nếu không hôm nay nhất định đi thưởng thức một phen!
Hàn Kỳ có chút tiếc nuối nói.
- Việc công làm trọng đợi, nạn hồng thủy thối lui, lão phu cũng nhất định phải đi đến chỗ Vĩnh Thúc huynh quấy rầy một phen!
Nhắc tới nạn hồng thủy Tăng Công Lượng cũng thở dài nói.
- Tốt! Đến lúc đó lão phu sẽ quét dọn sẵn gia môn đón chào, tuy nhiên bức họa này tuy rằng rất hay nhưng lão phu lại nhất định muốn gặp người vẽ, đáng tiếc người này vẫn chưa xuất hiện, thật là chuyện đáng tiếc lớn nhất!
Âu Dương Tu thở dài nói. Chỉ có điều ông ta không biết bức tranh trong tay là do Triệu Nhan vẽ ra, không biết khi biết được sẽ có vẻ mặt thế nào?