Mục lục
Lương Duyên Trời Định - Tố Uyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay, cô nói ra chuyện thành quả ớt cay của mình: "Giảng viên nói, không lâu nữa là có thể nhân giống ớt cay, bây giờ chỉ cần chờ hợp tác để căn cứ vào gieo trồng mà nhân giống thôi."

Sau khi Tần Cùng Hoa nghe xong, ông vô cùng vui vẻ. Con trai đã tìm được, một thân bản lĩnh đó rất có tương lai, con dâu tương lai thì ở đại học nông nghiệp rất có triển vọng, bọn họ chính là một đôi do trời đất tạo nên.

Những họ hàng đều có phản ứng rốt tốt, đều nể tình Phó Lê mà muốn hạt giống ấy, nhà bọn họ đều có sân vườn, bình thường cũng trông các loại rau củ quả, loại ớt cay mới này tất nhiên bọn họ cũng muốn trồng thử.

Phó Lê đều đồng ý hết, cô đã không lui tới chỗ Phó Quý nữa, quan hệ giữa bọn họ gần như là đoạn tuyệt, mỗi tháng cô sẽ gửi về đó 50 đồng tiền, xem như tiền phụng dưỡng ân sinh thành. Mà Phó Lê lại chung đụng với người nhà Lăng Nghị rất tốt, cho nên cô thường xuyên tới lui.

Lúc Phó Lê và nhóm họ hàng nói chuyện, Từng An An và Tề Anh lại thờ anh lạnh nhạt.

Từng An An là con gái của cô Tân Mẫn của Lăng Nghị, Tân Mẫn nhỏ hơn Tần Cùng Hoa, nhưng bà kết hôn sớm, sinh con cũng sớm, vì vậy Từng An An chỉ nhỏ hơn Lăng Nghị mấy tháng tuổi.

Te Anh là chị em tốt của cô ta, sau khi Lăng Nghị và Phó Lê đậu đại học, Tần gia mở tiệc ăn mừng, cũng xem như tuyên bố thân phận của hai người, Tê Anh có tới tham gia.

Trong bữa tiệc, cô ta liếc mắt một cái liền nhìn trúng Lăng Nghị, dù cho anh đã có vị hôn thê.

Từng An An thì thâm: "Nhìn chị ta kìa, chỉ là trồng ra loại ớt cay sản lượng cao mà thôi, không phải cũng chỉ là một người nhà nông quê mùa hay sao."

Tê Anh cười cười không tiếp lời, cô ta dò hỏi: "Anh trai cậu đâu, anh ấy ra ngoài làm nhiệm vụ rồi à?"

Từng An An gật đầu, cô nhìn Tê Anh, bỗng nhiên tức giận nói: "Cậu nói xem ánh mắt của anh tớ bị gì thế? Một người gia cảnh tốt, công việc ổn định như cậu lại chướng mắt, cứ phải tìm một người nhà nông là thế nào?"



Tê Anh cười không nổi nữa, gương mặt cô ta u ám như mây đen. Số lần cô ta có thể thấy Lăng Nghị không nhiều, chỉ có cuối tuần mới có thể nhìn thấy anh ở nhà họ Tần, nhưng lúc nào bên cạnh anh cũng có vị hôn thê nũng nịu kia đi theo.

Đôi khi hai người tình cờ gặp nhau ở vườn hoa, Te Anh còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, anh đã quay đầu rời đi, giống như cô ta là một con mãnh thú dữ tợn không bằng.


Nếu có thể ở riêng với anh một khoảng thời gian thì tốt rồi, có lẽ anh sẽ phát hiện ra điểm tốt của cô ta... Tê Anh nghĩ.

Đúng lúc này, bỗng nhiên Tần Cùng Hoa đứng dậy đi nhận điện thoại, sau khi trở về vẻ mặt rất nghiêm trọng, ngón tay run rẩy, ông nói: "Xe vận chuyển của Tiểu Nghị trên đường đi gặp phải chuyện ngoài ý muốn, bị đá trên khe núi rơi trúng. Người đã được chuyển đến bệnh viện Nhân Dân trên tỉnh."

Phó Lê lảo đảo, suýt chút nữa đã ngã khụy xuống.

Tần Cùng Hoa đỡ cô: "Con đừng hoảng loạn, nó không xảy ra chuyện gì lớn, chỉ bị thương ở chân."

Te Anh sửng sốt, cô ta cũng muốn giả vờ bày ra bộ dạng quan tâm như gia đình họ, nhưng khóe miệng cô ta nhịn không được nâng lên... Sao lại trùng hợp thế, anh lại chuyển đến bệnh viện cô ta làm.

Gần quan được ban lộc, cô ta không tin mình không trị được người đàn ông này.

Đúng là Lăng Nghị không bị thương nặng, trên người đều là vết thương ngoài da, chân bị một khối sắt đè, nhưng phẫu thuật xong rồi dưỡng một thời gian là được.

Sau khi người nhà họ Tần thấy anh đã không sao, ai nên làm gì thì làm việc ấy, chỉ để lại một dì giúp việc đúng giờ đưa cơm tới cho Lăng Nghị.

Phó Lê không để dì giúp việc đưa, cô tự mình làm hết thảy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK