Phó Lê cười vui vẻ, cầm tiền đếm đếm, được 5 mao!Cô ngọt ngào nói: “Cảm ơn mẹ.
”Vương Phân Ni vừa lòng mà sờ b.í.m tóc của cô, nghĩ thầm: Nếu Phó Dụ cũng có thể cưới cô gái xinh đẹp giống như Phó Lê thì tốt rồi.
Nghĩ vậy, trái tim bà dần nóng lên, bây giờ trong nhà có tiền, có thể để cho Phó Dụ cưới một cô gái xinh đẹp tựa như tiên nữ! Không được, bà phải nhanh chóng đi tìm bà mối nói chuyện tìm đối tượng cho Phó Dụ.
Vương Phân Ni vội vàng bước ra cửa, Phó Lê dọn dẹp chén đũa của mình xong cũng ra ngoài.
Vốn từ ao nhà họ Lý lên trấn không có xe, chỉ có thể đi bộ hoặc chạy xe đạp.
Nhưng hiện tại xe đạp rất quý, một chiếc hơn một trăm đồng tiền, thôn của bọn họ ngoại trừ nhà thôn trưởng và nhà bác của cô Phó Cường có, thì những người khác đều không có, bọn họ họp chợ thì đều dựa vào chân đi, đi gần hai tiếng rưỡi mới có thể đến trấn trên.
Phó Lê tiếc năm đồng tiền ngồi xe, nhưng mấy ngày nay cô không biết xảy ra chuyện gì, làn da trên người giống như càng mềm, lỡ va đập vào nơi nào thì sẽ ửng hồng, đau chịu không được, ngay cả chân cũng thế.
Tối hôm qua đánh tên khốn kia xong trở về tay chân đều hồng, vừa ngứa vừa đau.
Hôm nay nếu là đi lên trấn trên đảm bảo sẽ ma sát trầy da.
Đau lòng chân của mình, Phó Lê quyết định bỏ tiền để ngồi máy kéo.
Trên máy kéo chen đầy hương thân đi họp chợ, đoàn người cơ bản đều mang theo trứng gà hay lương thực trong nhà tích góp hồi lâu, cầm đi bán để đổi lấy tiền mua chút đồ vật trong nhà.
Mặt Phó Lê trắng đến như phát sáng lên, tại cái xe mà da người toàn hai màu đen đỏ nhìn thấy cực kỳ rõ ràng, ai nhìn vào cũng thấy cô giống như thiên nga trắng lọt vào đồi than đá vậy.
Nhận thấy được toàn bộ những người trong xe đều nhìn mình, Phó Lê không nhịn được rụt rụt về sau.
Trên xe đầy người, có người mang theo gà sống vịt sống, trên người đầy mùi, cô bị ép ở trong góc, bên cạnh còn có mấy người đàn ông mặt đen lúc thấy cô thì mặt đỏ lên, ngày mùa đông trán lấm tấm mồ hôi.