Mục lục
Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mẹ… Cũng nhớ con" Lâm Tử Hàn hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé, kích động đến nói không nên lời, ánh nắng xuyên thấu qua hõm vai Tiểu Thư Tuyết, rơi vào vẻ mặt cô đơn của Tiêu Ký Phàm.

Mới vừa tiếp xúc đến ánh mắt cực nóng của anh, Lâm Tử Hàn liền luống cuống né tránh, tay nhỏ bé gắt gao bám chặt vào áo Tiểu Thư Tuyết, trong lòng lại điên cuồng hô: Ký Phàm, Ký Phàm, Ký Phàm…

Làm như cảm thụ được tiếng hô của cô, Tiêu Ký Phàm nhẫn nại kiềm chế tâm tình kích động không ngớt, ưu nhã đứng dậy, bước thận trọng đi qua chỗ hai người ôm nhau.

Lâm Tử Hàn không rõ ràng lắm anh muốn làm cái gì, nghĩ mà sợ lui về phía sau một bước, buông mắt xuống chăm chú nhìn chằm chằm cặp chân dài đứng trước mắt mình kia.

Tiêu Ký Phàm cúi người, kéo Tiểu Thư Tuyết từ trong lòng Lâm Tử Hàn ra, ôn nhu lại có chút ra lệnh:
"Được rồi, thấy mẹ rồi, nên lên lầu ngủ"

Nói xong vẫy tay, hai nữ hầu liền đi tới.


"Con không đi, con ngủ thì mẹ sẽ đi mất" Tiểu Thư Tuyết không nghe theo nói, nó mới không phải đồ ngốc, muốn lừa gạt nó đi ngủ sao, không có cửa đâu!


"Mẹ đi con lại tiếp tục khóc" Tiêu Ký Phàm đùa cợt nhìn con bé.


"Ba ba đã đồng ý chuyện này với con nên không cho phép giở trò, nếu không con sẽ khóc lớn tiếng hơn hôm nay" Tiểu Thư Tuyết ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nói uy hiếp. Chỉ tới khi Tiêu Ký Phàm gật đầu, mới không nghe theo không muốn tùy nữ hầu đưa lên lầu đi ngủ.


"Thư Tuyết…" Lâm Tử Hàn gọi theo bóng dáng con bé, nữ hầu lại không để ý tới cô, ôm nó biến mất tại góc cầu thang.

Cô quay đầu lại, tức giận mà trừng mắt với Tiêu Ký Phàm trước mắt, bất mãn nói:
"Anh bắt tôi đến đây, sao lại không cho tôi ở với Tiểu Thư Tuyết?"


"Tiểu Thư Tuyết ngày hôm nay mệt mỏi, không rảnh chơi với em" Tiêu Ký Phàm cười châm biếm một tiếng, xoay người đi đến quầy rượu, rót cho mình một ly Whisky, nhẹ nhấp một ngụm đưa tới trước mặt cô:
"Uống chứ?"

Lâm Tử Hàn căm giận quay mặt sang chỗ khác, giả vờ giận nói:
"Tôi không rảnh uống rượu với anh, nếu như Tiểu Thư Tuyết không cần tôi, tôi đi về trước" Anh đang cám dỗ cô? Trời ạ! Sẽ không đi, cô thực sự sẽ cắn câu!


"Em khẩn cấp muốn trở lại trong lòng Đỗ Vân Phi như vậy?"
"Choang" một tiếng, tiếng ly thủy tinh đế cao rơi xuống đất, còn có… giọng nói lạnh lùng tới cực điểm.

Lâm Tử Hàn bị hành động bất ngờ của anh dọa cho lại càng hoảng sợ hơn, ngay sau đó cảm giác được một trận trời đất quay cuồng, toàn bộ thân thể liền bay lên không.

Cô hô nhỏ một tiếng, vô ý thức nắm góc áo Tiêu Ký Phàm, lúc này mới phát giác mình đã bị anh bế ngang lên không trung, trong lòng quýnh lên, nói:
"Anh thả tôi xuống"

Tiêu Ký Phàm dường như không có nghe được, hai chân thon dài thận trọng bước lên đã qua trên lầu, đi vào gian phòng ngủ Lâm Tử Hàn vô cùng quen thuộc.


"Anh muốn làm gì?!" Lâm Tử Hàn ý thức được anh muốn làm cái gì, vẫn biết rõ nhưng còn hỏi, giãy dụa suy nghĩ muốn nhảy xuống từ trên vai anh xuống. Ở trong lòng âm thầm căn dặn bản thân, nhất định không nên bị anh mê hoặc nữa, không nên thần phục dưới sự lạnh lùng cùng ôn nhu của anh, không thể…


"Lâm Tử Hàn, tôi muốn em" Tiêu Ký Phàm nghiêm túc mở miệng liền làm Lâm Tử Hàn kinh sợ, không biết là bởi vì cảm động hay là khiếp sợ, cô quơ hai tay cứng ngắc giữa không trung, nhìn chằm chằm Tiêu Ký Phàm mặt không chút thay đổi, tâm tình lại dâng trào.

Anh đang nói cái gì? Bị cô gây thương tổn thành như vậy, lại còn nói với cô những lời này? Lâm Tử Hàn xấu hổ, cảm động… Nháy mắt nghiêm trọng quật cường nói:
"Vậy thì lại thế nào? Có liên quan gì đến tôi!"

Tiêu Ký Phàm đặt cô lên giường lớn, cúi người, mặt tới gần mặt cô, tinh tế đánh giá gần mặt cười trong gang tấc kia, ánh mắt sắc bén tiến vào đôi mắt cô, mang theo tìm tòi nghiên cứu sâu sắc.

Anh không muốn tin tưởng, không thể tin tưởng, người phụ nữ mình yêu lâu như thế sẽ bỏ anh, quay đầu cho kẻ khác ôm ấp!

Lâm Tử Hàn bị anh nhìn trong lòng có chút phát hoảng lên, hai tay bị anh khống chế tại hai bên giường lớn, làm cho cô không cách nào giãy dụa. Không thể làm gì khác hơn là quay mặt sang một bên, cự tuyệt nhìn vào mắt anh.

Tiêu Ký Phàm cúi đầu hôn lên môi cô, nụ hôn lướt nước biến thành nụ hôn thâm nhập đầu lưỡi, lập tức chuyển qua mặt cô, ghen tuông mười phần hỏi thăm:
"Đỗ Vân Phi mỗi ngày đều hôn em như thế có đúng hay không? Mỗi ngày đều làm loại chuyện này với em đúng không?!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tử Hàn nóng lên, vừa thẹn vừa giận mà trừng mắt với anh:
"Chuyện này không liên quan đến anh!" Đỗ Vân Phi và cô thanh bạch! Nhưng mà, cô lại trả lời mơ hồ không rõ như vậy, để lại không gian tưởng tượng cho Tiêu Ký Phàm.

Tiêu Ký Phàm thành công bị cô chọc giận, không để ý đến sự giãy dụa của cô, khẽ hôn biến thành hôn thô bạo, trải rộng mặt cô rồi đến cổ cô. Bàn tay mò lấy chỗ vạt áo của cô,
"Xoẹt" một tiếng, áo cô báo hỏng, bị vô tình ném xuống sàn nhà.

Dấu hôn một đường đi xuống, khiêu khích mỗi một chỗ da thịt mẫn cảm của cô.

Lâm Tử Hàn bị anh dụ dỗ đến tim đập nhanh liên tục, thở dốc thuộc về hưng phấn hòa lẫn tiếng gầm nhẹ thỉnh thoảng lại tản mát ra, tràn đầy mỗi một ngõ ngách gian phòng.

Cô muốn đẩy anh ra, vươn tay nhỏ bé lại không tự chủ được mà ôm lưng anh, cảm thụ được áp lực nội tâm cùng dục vọng hồi lâu của anh.

Nụ hôn của anh rất thô bạo, bàn tay lướt trên người cô cũng rất không ôn nhu, Lâm Tử Hàn cắn môi, không nói một câu. Trong lòng anh có bao nhiêu đau đớn cô biết, nếu như như vậy có thể giúp anh giảm sức ép, cô sẽ không giãy dụa nữa!


"Chỉ cần vừa nghĩ tới Đỗ Vân Phi mỗi ngày có thể ở cùng một chỗ với em, mỗi ngày đều ôm em như thế, hôn em, đặt trên người của em mua vui, tôi hận không thể giết hắn, giết em!" Giọng nói của Tiêu Ký Phàm tràn đầy khí phách, nếu nghe nghiêm túc, có thể tìm kiếm được từ bên trong vài tia bất đắc dĩ.

Bởi vì anh biết rõ mình giết Lâm Tử Hàn là chuyện không hiện thực cỡ nào, đời này, anh cũng không có khả năng hạ thủ được!


"Đừng nói nữa! Anh đừng nói nữa!" Lâm Tử Hàn rơi lệ hô, cô không muốn nghe, không thích nghe! Trái tim lúc này đã giống như bị kim đâm đến đau nhức, cô không muốn lại nghe được những lời nói làm cho cô đau lòng nữa.


"Em đau lòng?" Tiêu Ký Phàm lạnh lùng cười giễu cợt một tiếng, một thứ cứng rắn tiến nhập trong cơ thể cô, không chút nào giữ lại mà đem đầy ngập lửa giận cùng tình dục rơi tại trên người cô.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Ánh trăng nhu hòa xuyên thấu qua rèm cửa tuyết trắng, chiếu vào hai người đang yêu nhau giữa giường lớn, rồi lại dằn vặt thân thể nhau, có vẻ như không phối hợp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK