Lưu Bằng vô tội nói:
"Có trời đất chứng giám, trong lòng anh, Văn Khiết từ lâu đã là thượng đế".
"Văn Khiết, hài lòng chưa?" Lâm Tử Hàn vỗ vỗ vai Vương Văn Khiết.
Vương Văn Khiết hừ lạnh, liếc anh ta:
"Vậy sao? Vậy những người phụ nữ bên cạnh anh là cái gì?"
"Văn Khiết, em muốn anh nói như thế nào em mới tin tưởng đây? Thực sự anh không có người phụ nữ nào khác" Vẻ mặt Lưu Bằng đau khổ nhẫn nại giải thích, tối hôm qua không phải đã nói sao, hôm nay lại còn phải nói tiếp.
Lâm Tử Hàn mỉm cười:
"Em nói chị này, con ong chăm chỉ Lưu không dưng lại đưa Văn Khiết của chúng ta đi làm, nguyên nhân là làm cho hồng nhan tức giận nha".
"Lâm Tử Hàn! Em không im miệng, bọn chị làm sao coi em như không tồn tại đây?" Vương Văn Khiết quay lại trừng mắt với cô.
Lâm Tử Hàn không thèm để vào mắt sự giận dữ của chị ấy, tiếp tục nói:
"Chị cũng đừng trách Lưu Bằng, anh ấy thân là giám đốc tiêu thụ của một công ty lớn, xung quanh khó trách có nhiều oanh oanh yến yến vây quanh".
"Những oanh oanh yến yến bên cạnh anh ta đủ để thành lập một đội bóng".
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
"Vậy thì chị nên vui mừng chứ, có được một bạn trai quyến rũ vô biên".
"Anh ta nếu có thể được Trương Mạn Ngọc chấp nhận mới tốt, chứng minh sự quyến rũ của anh ta mới là vô biên, cần gì tìm những cô gái trẻ" Vương Văn Khiết giận dữ nói. Khi Lâm Tử Hàn định nói, cô nói thêm:
"Lâm Tử Hàn, em đừng có nói ở đây là mình đau lưng, muốn không đau lưng thì em nói ít về việc này thôi".
"Được rồi, không nói" Lâm Tử Hàn ngay sau đó dựa lưng lên trên ghế, ngậm miệng lại. Đang chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, chiếc xe đột nhiên
"Phanh" lên một tiếng, ba người vội nhìn thẳng về phía trước.
Hai cô gái cùng kêu lên một tiếng, nhanh chóng ổn định thân thể. May là cũng không bị thương.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Khi Vương Văn Khiết kịp phản ứng thì Lưu Bằng đã xuống xe kiểm tra.
"Chết rồi, nổ lốp xe" Lưu Bằng từ bên ngoài xe nói với hai người.
"Không phải chứ, thủng lốp lúc này sao?" Lâm Tử Hàn kêu thảm, muộn làm bị tổ trưởng mắng là việc nhỏ, trừ tiền lương mới là việc lớn. Hơn nữa, cô còn phải đến cửa hàng hoa.
Vương Văn Khiết đang tức giận trong lòng, lại có thêm cơ hội này để quở trách Lưu Bằng:
"Em nói với anh xe này còn đi làm gì, lỗi của con người đã đành, may là ở đây ít xe, nếu như là đi tại quốc lộ thì đã bị nhiều xe tông vào đuôi rồi".
Lưu Bằng sờ sờ mũi, áy náy nói:
"Nếu không thì hai người cứ gọi trước một chiếc taxi đi, anh gọi điện thoại tìm công ty sửa chữa".
"Ở nơi này đến bao giờ mới nhìn thấy một chiếc taxi?"
"Việc này…" Lưu Bằng suy nghĩ một chút:
"Anh gọi điện thoại cho bạn tới đây đón các em đi" Nói xong lấy điện thoại ra, nói vài câu rồi tắt máy.
Bị gián đoạn như vây, khi hai người tới công ty đã muộn mất nửa tiếng, Vương Văn Khiết là giám đốc nhân sự, đi đường gặp một chút rủi ro cũng không ai chú ý tới.
Lâm Tử Hàn cũng không may mắn như vây, sau khi tặng xong hoa hồng trở lại bộ phận của mình, thở sâu một hơi và bước vào.
"Cô Lâm, cô định đi đâu?" Sau khi tổ trưởng Tiêm nói, đứng lên từ chỗ ngồi đi đến bên cạnh cô, không có cách nào khác mà nhìn cô.