Chúng nữ vây quanh bên cạnh Hoa Tinh, cẩn thận quan sát bốn phía. Đao Vô Phong hoành đao đứng trước mặt mọi người. Quái kiếm của Kiếm Vô Bính lóe hàn quang, đi tới đứng bên cạnh chúng nữ, trong mắt lộ ra vẻ cảnh giác cao độ. Dạ Phong thì lại đứng phía sau mọi người nhìn chăm chú bên trái. Tay phải đặt trước ngực cẩn thận đề phòng.
Tử Ngọc Hoa lúc này đã biến mất ở phía trước, tất cả mọi chuyện đều chỉ có thể do chúng nữ giải quyết. Lãnh Như Thủy mở miệng nói: "Mọi người bảo vệ như thế này, chỉ cần kẻ địch không phát động tấn công thì chúng ta cứ đợi. Chờ khi Hoa Tinh tỉnh lại sẽ thu thập bọn chúng. Mặc kệ như thế nào chúng ta cũng phải đợi đến khi Hoa Tinh tỉnh lại. Lúc này Tử Ngọc Hoa không có ở đây, thực lực của chúng ta đã yếu đi rất nhiều. Nhưng hẳn là cũng không quá kém so với kẻ địch. Ưu thế lớn nhất của bọn chúng chính là chúng ở trong tối mà ta lại ở ngoài sáng không dễ đề phòng. Cho nên tất cả mọi người phải hết sức chú ý mọi động tĩnh xung quanh."
Ám Nhu nhìn thoáng qua xung quanh, trong mắt lộ ra một tia quang mang kỳ dị, nhẹ giọng nói:
"Kẻ địch lúc này nhất định là đang âm thầm tổ chức đợt tấn công tiếp theo. Chúng ta nhất định phải chú ý. Những người này rất giống với những kẻ mà chúng ta đã gặp phải khi rời khỏi Lạc Dương. Bọn chúng đều có hành tung thần bí, thủ đoạn độc ác, tâm kế thâm trầm. Mỗi một lần công kích đều nằm ngoài suy đoán của chúng ta. Hoa Tinh lúc này đang chữa thương cho tên họ Tằng, nên rất bất lợi cho chúng ta. Bởi vì chúng ta không thể di chuyển, không được làm ảnh hưởng đến Hoa Tinh. Lúc này mọi người ngoại trừ tử thủ ra thì không còn biện pháp gì khác. Nhưng chúng ta ở đây thực ra rất dễ bị kẻ địch lợi dụng địa hình công kích. Ví dụ như độn thổ, bọn chúng nếu như lúc này đào một thông đạo dưới mặt đất, đợt lát nữa đột nhiên từ dưới mặt đất lao lên. Khi đó chúng ta sẽ trở tay không kịp, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Lời này vừa nói ra khiến mọi người đều cảm thấy chấn động rồi lầm vào trầm tư. Dạ Phong nghe thấy vậy liền cúi đầu xuống dán tai vào mặt đất cẩn thận lắng nghe. Đột nhiên Dạ Phong biến sắc, nhìn mọi người nói: "Không hay, đúng là Ám Nhu cô nương đã nói đúng. Kẻ địch lúc này đang đào địa đạo, nghe âm thanh thì chỉ còn cách đây có một chút. Chúng ta nên làm gì bây giờ?
Mọi người nhìn nhau trong lúc nhất thời đều không biết nói gì. Ám Nhu mở miệng nói: "Dạ đại ca có thể xác nhận một chút phương hướng được không. Chỉ cần biết được phía bọn chúng đào địa đạo, chúng ta có thể đoán ra điểm xuất phát của chúng, cùng với có thể tìm ra được biện pháp ứng phó. Bây giờ thời gian cấp bách, chúng ta phải lập tức hành động. Dạ đại ca nghe lại một lần nữa đi."
Dạ Phong lần thứ hai úp tai sát mặt đất cẩn thận lắng nghe, cũng từ từ di động thân thể. Chỉ thấy Dạ Phong đang di chuyển dần về phía rừng cây, cho thấy kẻ địch đang bắt đầu đào địa đạo từ sâu trong rừng cây. Ngay khi tất cả mọi người đều tập trung ánh mắt vào người Dạ Phong thì Đao Vô Phong đột nhiên cảm giác có động tĩnh dưới chân. Nhìn kỹ thì thấy có ba ụ đất chia làm ba hướng đang phát động tấn công một lần nữa với tốc độ kinh người. Hét lớn một tiếng, Đao Vô Phong trong nháy mắt vung trường đao lên chém ra một trăm năm mươi sáu đạo hình thành ba đạo đao mang trước người. Ba đạo đao mang chia làm ba hướng chém về ba ụ đất.
Ba tiếng nổ mạnh cùng lúc vang lên, mặt đất đầy cát bụi, trong nháy mắt sáu bóng người bay ra từ ba vết nứt. Chỉ thấy hai người trong số đó đánh về phía Đao Vô Phong còn bốn người thì đánh về phía chúng nữ. Hành động Đao Vô Phong khiến mọi người chú ý. Chỉ thấy Kiếm Vô Bính quát lên một tiếng phẫn nộ, thân hình bay lên. Khí thế cường đại trong nháy mắt bộc phát khắp toàn thân. Trường kiếm rung lên phát ra một tiếng kiếm ngân rung trời. Đồng thời vô ố kiếm ảnh được phát ra mang theo một vầng sáng xanh chói mắt, trong nháy mắt bay vọt về phía bốn kẻ địch. Bên dưới, Đao Vô Phong huy động trường đao phát ra vô số đao ảnh trong nháy mắt hội tụ thành một tầng đao cương chói mắt. Mang theo một đạo đao mang hình vòng cung dài hơn trượng hung hăng chém về phía hai tên đang lao về phía mình.
Trong tiếng kêu gào thảm thiết chỉ thấy một người kịp nhảy ra. Năm người còn lại toàn bộ đã bị chết chỉ trong một chiêu của hai vị cao thủ Đao Kiếm này. Chúng nữ nhìn thấy thế không nhịn được cảm thấy hưng phấn. Kẻ địch tấn công ba lần không đến gần được mình mà còn bị tiêu diệt không ít người. Điều này khiến cho các nàng hiểu được thực lực cường đại của đoàn người. Nhưng mà ngay khi mấy người cảm thấy hưng phấn thì Ám Nhu lại đột nhiên kêu lên một tiếng thất thanh: "Dạ đại ca cẩn thận, mau tránh."
Chỉ thấy Dạ Phong vốn đang dán sát mặt đất cẩn thận lắng nghe mọi động tĩnh bên dưới. Nhưng lúc này có một bóng người đột nhiên lao ra từ một gốc cây đại thụ bên cạnh hắn. Chỉ thấy hàn quang lóe lên trong ánh nắng chói chang. Một đạo kiếm ảnh quỷ dị mang theo kiếm khí cường đại nhằm thẳng vào người Dạ Phong mà chém tới. Người này xuất hiện một cách rất đột ngột, nên không ai biết hắn làm sao lại có thể xuất hiện ở đây.
Khi Dạ Phong nghe thấy tiếng hô hoán của Ám Nhu thì kiếm khí đã tới ngay trước người. Nguy hiểm trước mặt, Dạ Phong không kịp suy nghĩ gì nhiều, hai tay vỗ xuống mặt đất cả người dán sát mặt đất bay bắn về phía trước. Nhưng vẫn chậm một chút, Dạ Phong mặc dù tránh được chỗ yếu hại. Nhưng lưng đã bị trúng ba vết kiếm sâu tận xương, hai chân cũng bị trúng kiếm. Cả người sau khi bay ra vài thước liền nằm im trên mặt đất, mặt mày tái nhợt.
Ngay khi người này làm Dạ Phong bị trọng thương thì Nguyệt Vô Ảnh đã vung trường kiếm lên chém thẳng vào người tên hắc y nhân này. Mà Lãnh Như Thủy lại nhanh chóng hạ xuống bên cạnh Dạ Phong, ôm lấy Dạ Phong mang hắn về bên cạnh mọi người. Sau đó đưa cho Lý Thải Tú và Trần Lan băng bó vết thương cho hắn. Dương Anh ở một bên chăm chú quan sát Nguyệt Vô Ảnh, chỉ cần thấy nàng gặp nguy hiểm là lập tức xông lên hỗ trợ. Nhưng nhìn kỹ mới phát hiện ra Nguyệt Vô Ảnh có võ công cực cao đã vượt xa phạm vi của Phượng bảng, tiến vào hàng ngũ Địa bảng. Thực ra Nguyệt Vô Ảnh có võ công cao như vậy chủ yếu là do Hoa Tinh đã giúp nàng.
Ám Nhu nhìn thoáng qua bốn phía, lớn tiếng nói: "Mọi người lập tức sát lại gần nhau. Kẻ địch càng lúc càng âm hiểm cũng càng lúc càng thần bí. Chúng ta căn bản không đoán ra được lúc nào chúng sẽ phát động công kích. Vô Bính đại ca lập tức lấy mạng người này để tránh nếu như càng nhiều kẻ địch xuất hiện khi đó chúng ta sẽ không ứng phó xuể. Vậy nguy hiểm cũng sẽ tăng lên.
Thân hình Kiếm Vô Bính lóe lên đã xuất hiện bên cạnh Nguyệt Vô Ảnh, lập tức tiếp lấy đối thủ.
Nhưng cùng lúc khi Kiếm Vô Bính tiếp lấy kẻ địch thì từ bốn phía đột nhiên có vô số bóng người xuất hiện, không ngừng chạy xung quanh mọi người. Đao Vô Phong nhìn thấy những cái bóng đột nhiên xuất hiện, khiếp sợ kêu lên: "Mọi người cẩn thận. Đây là kẻ địch lợi dụng Mộc độn trong ngũ hành độn thuật hình thành một cảnh tượng đặc biệt. Cũng không phải có nhiều người như vậy đâu, mọi người không nên kinh hoàng."
Ám Nhu đột nhiên cảm giác có động tĩnh dưới chân, nàng chấn động nói:
"Vô Phong đại ca lập tức nghĩ biện pháp xem có thể làm mặt đất sụt xuống chôn vùi những kẻ muốn đánh lén chúng ta từ phía dưới hay không. Cũng có thể ngăn cản đà tiến lên của bọn chúng."
Đao Vô Phong nghe thấy vậy trong lòng không khỏi thầm khen Ám Nhu thật thông mình. Nàng lại nghĩ ra biện pháp mà ngay cả mình cũng không nghĩ ra. Nhìn những bóng người đang xoay tròn trước mặt, toàn thân Đao Vô Phong đột nhiên bộc phát ra một vầng sáng đỏ rực. Chân phải sau khi nhấc lên một cái rồi đột nhiên hạ xuống. Ngay lập tức toàn bộ mặt đất đều bị chấn động, một hố lớn xuất hiện trước mặt mọi người. Chỉ thấy địa đạo lúc này chỉ còn cách Hoa Tinh không đến sáu mét, chậm chút nữa chỉ sợ không kịp.
Trong nháy mắt khi Đao Vô Phong dậm chân xuống thì có ba bóng người bắn thẳng về phía hắn. Đồng thời cũng có bốn người đang bay về phía Hoa Tinh trên mặt đất. Lãnh Như Thủy biến sắc, lớn tiếng nói:
"Bảo vệ Hoa đại ca. Mọi người toàn lực ứng phó."
Nói xong nàng huy động trường kiếm xông lên ngăn cản một người. Đồng thời Dương Anh, nvu cũng Phi thân lao tới đều tự ngăn cản một tên địch. Đến lúc này chỉ còn một người đang đánh về phía Hoa Tinh.
Ánh mắt Ám Nhu khẽ biến, lớn tiếng nói:
"Tiểu Hồng nhanh đi giết chết hắn. Không được cho hắn tới gần Hoa đại ca."
Nói xong nàng còn chưa kịp phất tay thì Hồng tuyến xà trong lòng bàn tay đã hóa thành một vệt sáng bay ra ra. Chỉ thấy hồng quang lóe lên một cái, một con cự xà dài hơn trượng bỗng nhiên xuất hiện há mồm cắn về phía kẻ địch. Đồng thời đuôi Hồng tuyến xà vung lên phát ra một cỗ cuồng phong dễ dàng ngăn cản người này.
Lúc này, lồng khí đỏ rực bao phủ quanh người Hoa Tinh từ từ biến mất, hắn lập tức sẽ tỉnh lại. Nhưng đúng lúc này từ trong địa đạo đã bị sụt lại đột nhiên bắn ra ba bóng người nhanh như tia chớp vọt tới Hoa Tinh và Tằng Khánh Hoa. Ba đạo kiếm quang mang theo khí tức âm trầm nhanh như gió đột nhiên phát ra. Mai Hương yêu kiều phát lên một tiếng, Mân côi đao dựng đứng trước ngực. Cùng lúc đó nàng xoay cổ tay lấy ra một thanh đoản đao, hai đạo đao mang do Mai Hương toàn lực thi triển công thẳng về phía ba người này.
Ở một bên, Trần Lan cũng vội vàng đứng lên. Vung trường kiếm lên phát ra một đoàn kiếm ảnh liều lĩnh lao về phía kẻ địch. Giờ phút này vì không có ai có thể hỗ trợ nên Trần Lan dứt khoát chọn cách liều mạng. Nàng không kịp liếc nhìn Hoa Tinh một đã đã lựa chọn cách dùng thân thể của mình mạnh mẽ ngăn cản công kích của kẻ địch. Lúc này trên mặt đất ngoại trừ Dạ Phong đang bị trọng thương cùng với Ám Nhu không biết võ công ra thì chỉ còn lại Lý Thải Tú đã bị phong ấn huyệt đạo. Tất cả những người có chút võ công đều đã xông lên.
Kiếm Vô Bính lúc này cũng đã phát hiện ra nguy hiểm. Mặt đỏ bừng lên, trong mắt bắn ra một đạo hồng quang. Trường kiếm điên cuồng xoay tròn trong tay phải, trong nháy mắt phá ra một trăm chín mươi sáu kiếm hình thành một kiếm trụ màu xanh chói mắt trước người, điên cuồng quét về phía kẻ địch. Nhưng kẻ địch mà hắn đối phó lúc này cũng không hề đơn giản. Võ công mặc dù không bằng hắn nhưng lại rất có kinh nghiệm chiến đấu, luôn biết tránh nặng tìm nhẹ, cuốn chặt lấy hắn. Lúc này thấy Kiếm Vô Bính nóng lòng như vậy, hắn dĩ nhiên không dám ngăn cản một chiêu điên cuồng này.
Kiếm ảnh tràn ngập tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên. Mai Hương sau khi ngăn cản kẻ địch lại, cả người bị đẩy lùi ra sau ba bước ngã xuống mặt đất. Mà Trần Lan lại bị bắn bay ra ngoài, máu không ngừng chảy ra. Trong ba kẻ địch thì có hai người bị Mai Hương và Trần Lan mạnh mẽ ngăn lại, tên còn lại thân hình hơi dừng lại một chút, ngay sau đó rất nhanh bắn thẳng về phía Hoa Tinh.
Nhìn thấy trường kiếm sắp đâm trúng Hoa Tinh, Ám Nhu nhịn không được kêu lên một tiếng sợ hãi. Mọi người đang tranh đấu đều chấn động cả người, ở giờ phút này nhịn không được đều quay đầu lại nhìn một kiếm nhanh như chớp đó. Trên mặt đất, Dạ Phong mím chặt môi, hai tay toàn lực vỗ mạnh xuống mặt đất, cả người trong nháy mắt bay lên. Cố nhịn đau, hai chân liều mạng đá ra mười cước nhắm thẳng vào bụng tên kia. Nhưng mà tên này là một người rất tàn nhẫn, tàn nhẫn với cả bản thân mình. Tay trái hắn vung lên toàn lực ngăn cản vài cước sau đó buông tha chống đối, hai tay nắm chặt chuôi kiếm chém thẳng vào Hoa Tinh, muốn đoạt mạng Hoa Tinh.
Trong tiếng hét chói tai, một kiếm của hắn trong nháy mắt đã đâm tới trước mặt Hoa Tinh. Nhưng đúng lúc này hai mắt Hoa Tinh đột nhiên mở ra, lạnh lùng nhìn một kiếm này. Trong lúc nguy cấp này, Hoa Tinh há mồm phun ra một ngụm nước bọt. Trong nước bọt ẩn chứa cương kình mà Hoa Tinh đưa vào. Trong nháy mắt va chạm với thanh trường kiếm, nhất thời thanh trường kiếm bị lực lượng cường đại chấn nát. Trong tay người này chỉ còn chuôi kiếm mà thôi. Hắn kêu lên một tiếng thê thảm, cả người bị đánh bay ra ngoài.
Hoa Tinh đứng dậy nhìn thoáng qua bốn phía, toàn thân phát ra một cỗ khí tức hủy diệt trong nháy mắt tràn ngập khắp rừng cây. Thân hình hắn trong nháy mắt hóa thành bảy đánh về phía bảy tên địch. Trong một tiếng hét đầy phẫn nộ, bảy tiếng kêu thảm thiết cùng lúc truyền ra, từng làn mưa máu tràn ngập trong không trung làm cho người ta nhìn thấy không khỏi sợ hãi. Khi mọi người từ từ lấy lại bình tĩnh thì thấy Hoa Tinh đang ôm lấy Trần Lan, cả người nàng lúc này đều là máu. Hắn nhìn nàng với ánh mắt đầy dịu dàng. Mai Hương ở một bên đang dựa vào người Hoa Tinh, trong ánh mắt lộ ra sự an tâm vì Hoa Tinh đã tỉnh lại.
Sau khi phong bế huyệt đạo toàn thân Trần Lan lại, Hoa Tinh đưa Trần Lan cho Lý Thải Tú bảo nàng băng bó cho Trần Lan. Sau đó hắn liếc nhìn mọi người, rồi dừng lại trên người Dạ Phong. Trong mắt hắn lộ ra một sự tức giận tột cùng. Nhìn mọi người, Hoa Tinh lạnh lùng: "Mọi người cẩn thận một chút. Hôm nay muốn xem xem bọn chúng rốt cuộc ngông cuồng đến thế nào. Mỗi một lần đều muốn chọc ghẹo Hoa Tinh ta. Lần này ta sẽ không dễ dàng tha thứ cho bất cứ một ai. Ta muốn cho bọn chúng vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này."
Nói xong, ánh mắt hắn đảo qua rừng cây, trong mắt lộ ra một tia tàn độc. Tay phải vung lên, xuất hiện trên mặt đất bay thẳng vào trong tay Hoa Tinh. Nhất thời thân đao phát ra một vầng sáng chói mặt.
Nhìn rừng cây, Hoa Tinh lạnh lùng cười: "Tất cả mọi người lui ra sau để ta xem xem những cao thủ này như thế nào. Để ta xem thủ đoạn của bọn chúng lợi hại, hay Hoa Tinh ta lợi hại."
Nói xong hắn chờ cho mọi người lui ra phía sau, toàn thân Hoa Tinh đột nhiên xuất hiện một cỗ chân khí màu đen vô cùng tà quái. Tay phải vung lên, trường đao hoành ngang trước ngực. Cả người Hoa Tinh từ từ nâng lên cách mặt đất sáu mét, cả người phát ra một cỗ khí tức hủy diệt tất cả mọi thứ.
Xích huyết đao đỏ rực lúc này đã biến thành màu đen. Trên thân đao không ngừng lóe lên những tia sáng màu đen khiến người ta khiếp sợ. Trường đao vung lên, một đạo đao mang màu đen dài hơn mười trượng mang theo uy lực cực mạnh chém ra. Sau khi chém ra một đao bá đạo không gì sánh bằng, Hoa Tinh lập tức giơ trường đao lên đỉnh đầu rồi chém xuống. Chỉ thấy một đạo đao mang hơn mười trượng mang theo tiếng xé gió chói tai trong nháy mắt chém thẳng xuống.
Trong nháy mắt tiếng nổ rung trời vang vọng trong phạm vi ba trượng. Vô số cây cối bị đao khí cường đại phá hủy. Tất cả cỏ dại, cành cây khô trong nháy mắt đã bị chấn thành phấn bụi cuộn lên không trung. Trong đám bụi mờ vang lên vài tiếng kêu thảm thiết cùng với màu không ngừng phun ra, phiêu đãng trong không trung. Mùi máu thanh nhàn nhạt tràn ngập rừng cây. Rừng cây vốn rất rậm rạp lúc này sau hai đao của Hoa Tinh đã biến thành bình địa. Tất cả cây cối, hoa cỏ đều bị chém nát.
Tất cả mọi người ở xung quanh đều bị hai đao này của Hoa Tinh mà cảm thấy kinh ngạc. Dương Anh càng khiếp sợ không thôi. Lần này nàng rốt cuộc đã thấy được sự bá đạo của Hoa Tinh, còn bá đạo hơn trong tưởng tượng của nàng gấp nhiều lần. Sau khi rừng cây bị biến thành bình địa, mọi người có thể thấy cách đây ba dặm Tử Ngọc Hoa lúc này đang giao chiến với một người trong không trung, xem tình hình rất ác liệt. Hoa Tinh liếc nhìn về phía đó một cái, một đạo thần quang lóe lên trong mắt. Cả người vừa bay đi được vài trượng lại đương nhiên dừng lại. Hắn nhìn chằm chằm vào rừng cây vừa bị phá hủy, trong mắt lộ ra một nụ cười khinh bỉ.
Lại nói đến Tử Ngọc Hoa, hắn lúc này đang giao chiến với một hắc y nhân. Vẻ mặt hắc y nhân này không có một chút tình cảm, khoảng bốn mươi tuổi. Hiển nhiên đây không phải mặt thật của hắn. Người này tay trái đang nắm một cây trường cung, tay phải nắm một mũi tên, toàn thân được bao phủ trong làn chân khí màu lam. Hắn đang toàn lực giao chiến với Tử Ngọc Hoa. Từ xa nhìn lại, toàn thân Tử Ngọc Hoa đang phát ra một tầng chân khí màu vàng chói mắt, tản mát ra khí phách vương giả. Hai tay không ngừng huy động, khí lưu cuồn cuộn giống như những cơn sóng bao phủ tên hắc y nhân vào bên trong.
Kỳ quái chính là mỗi một lần đương nhiên tới gần hắn, thì hắn lại giơ trường cung lên ra vẻ muốn bắn. Mà Tử Ngọc Hoa mỗi một lần thấy vậy đều tránh ra, có vẻ rất kiêng kỵ. Điều này khiến cho Nguyệt Vô Ảnh và chúng nữ cảm thấy rất khó hiểu. Không rõ vì sao Tử Ngọc Hoa mang theo khí thế cường đại như vậy mà lần nào cũng phải lui lại. Rốt cuộc người này có điều gì khiến cho Tử Ngọc Hoa e ngại? Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
Bên nay, Hoa Tinh nhìn xuống mặt đất, trong mắt lộ ra một khí tức mãnh liệt. Trường đao trong tay không ngừng xoay chuyển, chỉ thấy một đạo khí trụ màu đen đang không ngừng lớn lên, khí lưu bốn phía bắt đầu tụ tập xung quanh hắn. Cả người Hoa Tinh bị một tầng khí màu đen bao phủ. Đao Vô Phong liếc nhìn Kiếm Vô Bính, hắn mở miệng nói: "Ngươi ở đây bảo hộ mọi người. Lúc này Hoa Tinh đã tỉnh lại, ta đến giúp Tử Ngọc Hoa. Cẩn thận một chút, xem dáng vẻ của Hoa Tinh thì xung quanh nhất định vẫn còn kẻ địch đang ẩn náu, hơn nữa nhất định là cao thủ."
Nói xong, hắn bay về phía xa xa với tốc độ cực nhanh.
Kiếm Vô Bính nhìn mọi người, nhẹ giọng nói: "Mọi người đến gần đây một chút, dựa sát vào nhau. Xem ra xung quanh vẫn còn địch nhân. Để cho an toàn mọi người không được buông lỏng cảnh giác. Chờ sau khi tiêu diệt hết bọn chúng, mọi người có thể an tâm nghỉ ngơi một chút."
Nói xong, hắn đứng chắn trước mặt chúng nữ, trường kiếm lấp lóe hàn quang. Hắn cẩn thận đề phòng để có thể đối phó mọi chuyện xảy ra.
Lúc này, Hoa Tinh nhìn rất giống một Ma thần, toàn thân được một tầng chân khí màu đen nồng đậm vây quanh. Một cỗ khí thế bá đạo đang không ngừng tăng lên. Giữa không trung, đao mang đen tuyền trên Xích huyết đao đã dài hơn ba trượng. Khí trụ có đường kính ba thước mang theo lực lượng hủy diệt tất cả. Lạnh lùng quát lên một tiếng, Hoa Tinh lạnh lùng nói: "Ta xem ngươi có thể giấu được bao lâu nữa, còn không đi ra cho ta."
Nói xong, hắn vung trường đao lên, toàn bộ khí trụ mang theo uy lực hủy thiên diệt địa bắn thẳng về phía mặt đất.
Chỉ nghe một tiếng nổ rung trời vang lên, tất cả những cành cây vương vãi trên mặt đất đều bị cuốn lên không trung. Trong đám bụi mờ một bóng đen đột nhiên từ dưới đất chui lên, bắn thẳng đến giữa không trung. Mà người này vừa bay lên không trung đã gặp phải một đao cực mạnh của Hoa Tinh. Trong nháy mắt khi hắn chui từ dưới đất lên, Hoa Tinh đã vung trường đao lên. Một tiếng đao ngâm kinh ngồn trong nháy mắt vang lên một trăm tám mươi sáu lần. Một trăm sáu mươi đao hội tụ thành ba đạo đao trụ giữa không trung, chia làm ba hướng điên cuồng công kích người này.