Khi tâm tư của Vạn Trọng Sơn vẫn còn đặt trên Lâm Phương thì trong căn phòng nhỏ kia, đại thụ kế bên đột nhiên vang lên thanh âm mềm mại động lòng người, dọa cho Vạn Trọng Sơn suýt nữa phải nhảy dựng lên. "Trọng Sơn, huynh không có việc gì hay sao mà nửa đêm không ngủ, mà lại ở trên cây đại thụ hóng mát thế!"
Vạn Trọng Sơn vừa thấy nàng, trong lòng thở ra một hơi, nhẹ giọng nói: "Đường Mộng, nàng sao lại có mặt ở đây vào lúc này vậy?" Nguyên lai không ngờ đây laị là Đường Gia Đại tiểu thư Đường Mộng trên Phượng Bảng bài danh thứ tư. Vị đại tiểu thư này trong chốn võ lâm nổi danh là một đại mỹ nhân, đứng hàng thứ năm trên Bách Hoa Phổ, kêu bằng Thúy Ngọc Hồ Điệp. Vạn Trọng Sơn không thể tưởng được lại ở chỗ này mà gặp gỡ được nàng, thật sự là có chút cảm giác quái dị.
Lục y bó sát người của Đường Mộng, tạo cảm giác thân người nàng cao vút, ngực căng mông nở, vòng eo mảnh khảnh thon nhỏ, nụ cười duyên đầy vẻ mị hoặc, thành thục động lòng người, phối hợp với hai gò má mỹ lệ đầy cá tính, thật không hổ là đại mỹ nữ thiên hạ danh dương. Nghe nói nàng là một người kiêu ngạo vô cùng, trong mắt không xem ai ra gì, vì vậy dù đã hai mươi bốn tuổi rồi, mà vẫn chưa có nam tử nào khiến nàng để ý, cho nên đến bây giờ vẫn chỉ đơn thân độc mã hành tẩu giang hồ. Bất quá vài năm nay, những thiếu niên tuổi trẻ tuấn kiệt theo đuổi nàng cũng không ít, đáng tiếc không có một người thành công, không ai có thể bão đắc mỹ nhân quy. Trong số đó không tránh khỏi có những nam nhân có những ý định xấu xa, nhưng đáng tiếc Đường Mộng xuất thân từ Đường Môn Tứ Xuyên, toàn thân là độc, thủ pháp dụng độc của nàng nổi tiếng khắp thiên hạ, không ít nam nhân có chủ ý xấu xa đã chết trong tay nàng.
Lúc này Đường Mộng chỉ khẽ cười nói: "Như thế nào mà tối nay chỉ có một mình huynh ở đây, Lâm Phương đâu, vị mỹ nữ mỹ lệ trong lòng huynh đâu rồi, nàng ấy ở chỗ nào vậy?" Ánh mắt nàng mỉm cười nhìn hắn.
Vạn Trọng Sơn nghe vậy sắc mặt tối sầm lại, trong mắt toát ra vẻ bi thương vô cùng. Nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn lên bầu trời đầy sao, mênh mông rộng lớn, thanh âm Vạn Trọng Sơn có chút thê lương. "Nàng ở đó, trong khung cửa nhỏ đang sáng đèn kia. Đáng tiếc bây giờ ở cạnh nàng chính là tên tiểu nhân hèn hạ Lý Dục, ta thực sự hận lắm!" Trong mắt ưu thương nồng đậm, vừa nhìn đã khiến lòng người đau đớn.
Đường Mộng nghe vậy sắc mặt biến đổi, hiển nhiên có chút ngoài ý muốn của nàng. Nàng thế nào cũng không có nghĩ đến sự tình lại như vậy, nhớ rõ lần trước, lúc nàng gặp Trọng Sơn và Lâm Phương, cảm tình giữa hai người bọn họ vô cùng mãnh liệt, nếu so với phu thê cũng chẳng khác biệt mấy, cách nhau không lâu, thế nào lại xảy ra sự tình như vậy? Đường Mộng nhẹ giọng nói: "Thế nào lại xảy ra như vậy? Huynh nói cho ta nghe đi, xem ta có thể giúp được chút gì hay không? Tại sao huynh lại nói tên Lý Dục kia không phải người tốt, Lâm Phương vì sao lại chạy theo hắn, ai mới là người đúng đây!" Nói xong than nhẹ một tiếng, tựa hồ cũng vì sự lựa chọn của Lâm Phương mà cảm thấy đáng tiếc.
Vạn Trọng Sơn nhìn bầu trời đêm, nhẹ nhàng thuật lại sự tình đã phát sinh giữa hai người. Trong màn đêm, thanh âm mang theo vẻ chua xót, trong tang thương lại mang theo bi thương vô tận, nhẹ nhàng vang lên bên tai của Đường Mộng.
"Nhớ lại nửa tháng trước, một ngày trời đẹp, ta và nàng vào trong rừng, tới bên cạnh một tiểu hồ du ngoạn. Ngày đó nàng vui đùa vô cùng vui vẻ, vẫn cười đùa không ngừng, bộ dạng mỹ lệ kia giờ vẫn in sâu trong lòng ta, khiến cả đời ta không quên. Nhưng không ai có thể ngờ được, bởi vì một chút sai lầm nho nhỏ, đã khiến chúng ta phải chia tay, trời cao thật sự quá vô tình. Có lẽ đúng như mọi người thường nói, thiên nhược hữu tình thiên diệc lão, nguyệt nhược vô hận nguyệt thường viên! (Trời nếu có tình sao già được? Trăng nếu không hận trăng đã tròn)!
Buổi chiều hôm đó khi đang vui đùa, trong tiểu lâm đột nhiên có vị lão tiều phu đang mang trên lưng bó củi lớn. Lúc ấy ta và Phương muội đang chơi đùa, tay nàng cầm trường kiếm đuổi theo ta, vốn mọi việc đều tốt đẹp, nhưng bởi vì lão nhân kia đột nhiên xuất hiện, Phương muội trong lúc không cẩn thận lỡ đâm trên vai của lão nhân kia một kiếm. Đến lúc lão nhân kia trúng kiếm ngả xuống đất, máu tươi chảy ròng ròng, hai người chúng ta mới giật mình nhận ra. Ta giúp lão nhân kia cầm máu, rồi không ngừng nói lời xin lỗi, đồng thời bảo Phương muội tới nói lời xin lỗi với lão nhân kia, nghĩ thầm phải bồi thường cho lão một chút ngân lượng.
Ai biết được lão nhân bởi vì trong lúc vô ý lại trúng phải tai ương không ngờ này, trong lòng cực kỳ tức giận, nên quát mắng vài câu. Điều này nguyên bản cũng chuyện hết sức thường tình mà mọi người trong hoàn cảnh đó vẫn làm, lão nhân ấy cũng không phải ngoại lệ. Nhưng sắc mặt Phương muội biến đổi, phảng phất giống như bị lão nhân làm cho tức giận, mặc cho ta có nói thế nào, nàng cũng không chịu nói lời xin lỗi. Phương muội tính tình trẻ con, rất quan tâm đến thể diện, đến lúc này giữa lão nhân và Phương muội bắt đầu nổ ra tranh cãi, ta cũng đành ở giữa mà khuyên giải hai người bọn họ.
Sự tình vốn dĩ là trùng hợp, Phương muội cũng chỉ vô tình đả thương lão, nhưng dù có nói thế nào, lão nhân gia kia bị thương, đó là sự thật, lão có nói như thế nào cũng là người bị hại. Ta cuối cùng đành phải cưỡng ép Phương muội nói lời xin lỗi, nghĩ thầm về sau chỉ cần dỗ ngon dỗ ngọt nàng là được, ai biết được tính khí của nàng lại nổi lên, một mực cứng đầu cứng cổ, không chịu xin lỗi, cuối cùng bắt đầu cùng ta tranh cãi.
Mà khi đó cái tên tiểu nhân hèn hạ Lý Dục kia đi qua thấy vậy, bèn nói đỡ cho nàng, nói Phương muội chỉ là vô tâm không đáng trách, rồi thừa dịp ta không chú ý đem lão nhân kia giết đi. Lý Dục thật là một kẻ âm hiểm độc ác, không ngờ lại vô sỉ nói rằng, đây là biện pháp tốt nhất để giải quyết vấn đề, ngay cả nửa điểm cảm giác bất an cũng không có. Sau đó Lý Dục lại tiếp tục nói đỡ cho nàng, mà ta bởi vì lão nhân vô cớ mà bị giết, trong lòng cũng giận dữ nên bắt đầu to tiếng với nàng, trách Phương muội đã hại chết lão nhân kia. Duyên cớ là như vậy, chúng ta hôm đó bởi tình huống như vậy mà chia cách đôi nơi.
Nhưng sau khi chia tay, ta lại sợ Phương muội bị Lý Dục kia lừa gạt, cho nên vẫn đi theo phía sau bọn họ. Sau lại vì muốn cho Lý Dục kia rời khỏi Phương muội, bèn động thủ với Lý Dục, kết quả là bị hắn dánh trọng thương, Lúc ấy nếu không bởi vì có Phương muội ở đó, ta có lẽ đã chết chắc rồi. Lý Dục kia âm hiểm vô cùng, không muốn trước mặt Phương muội lộ ra bản tính tà ác của hắn, cho nên lúc ấy không hề giết ta, nhưng quyền kình của hắn vẫn không ngừng phá hủy kinh mạch của ta, nếu không phải được đặc sứ của Phượng Hoàng Thư Viện Hoa Tinh ra tay cứu giúp, ta có lẽ sớm đã chết rồi, nàng cũng sẽ không thấy ta ở đây nữa đâu. Nửa tháng nay, mỗi một buổi tối ta đều đứng bên ngoài khung cửa sổ phòng nàng, hy vọng nàng vẫn sống tốt, trong lòng cảm thấy vui vẻ, như vậy thì lòng ta đã vô cùng thỏa mãn rồi, cuộc sống này cũng không còn mong muốn gì khác."
Vạn Trọng Sơn chậm rãi kể lại, Đường Mộng nghe được thì trong lòng có loại cảm giác khó chịu không ngừng lan tỏa trong tim. Đối với vô số nam nhân theo đuổi Đường Mộng mà nói, nàng thật sự hiểu được cái loại cảm giác bi thống trong lòng của Vạn Trọng Sơn, cũng vì sự si mê không hối hận và thâm tình sâu lắng của hắn làm cho cảm động. Trên đời nam nhân có rất nhiều, nhưng thực sự si tình thì kiếm không ra được vài người, ít nhất Đường Mộng trong nhiều năm qua cũng chỉ gặp được mỗi một Vạn Trọng Sơn. Nhưng mà kẻ si tình này, lại bị trời cao đùa bỡn, đoạn cảm tình này có lẽ sẽ có vô số gian khổ, phải có một sức nhẫn nại và nghị lực thật lớn, mới có thể đi đến tận cuối cùng, bằng không nhất định tất cả sẽ trở thành không khí.
Đường Mộng nhẹ giọng an ủi nói: "Đừng lo lắng, ta tin rằng Lâm Phương nàng ấy cũng chỉ là nhất thời xúc động, đợi qua một thời gian nữa nàng ấy sẽ hiểu được tâm ý của huynh. Dù sao bọn huynh đã ở bên nhau được ba năm, cảm tình đã hết sức sâu đậm, ta nghĩ nàng ấy sẽ trở lại bên cạnh huynh thôi. Huynh cũng nên trở về nghỉ ngơi cho thật tốt, huynh cứ như vậy thì sẽ khiến người ta khó chịu lắm đó."
Vạn Trọng Sơn nghe xong lời Đường Mộng nói, trên mặt lộ ra vẻ chờ đợi, gấp giọng hỏi: "Thật sự sẽ như lời nàng nói chứ, nàng ấy thật sự sẽ trở lại bên cạnh ta chứ? Chỉ cần nàng ấy trở về, ta sẽ quên đi hết những sự tình không mong muốn trước kia, quyết sẽ không trách cứ nàng ấy, đem hết lòng yêu thương nàng thật tốt, cả đời này cũng sẽ không trách cứ nàng ấy." Vẻ mặt ấy, lời nói ấy, tất cả đều biểu lộ ra sự quan tâm thật sâu sắc cũng như sự si tình của hắn với Lâm Phương, thật sự là một gã ngốc chung tình!
Đường Mộng hiểu được Vạn Trọng Sơn lúc này rất cần có những hảo bằng hữu an ủi hắn, như vậy trong lòng hắn mới có thể cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Đường Mộng nhẹ giọng cười nói: "Tin ta đi, nàng ấy nhất định sẽ trở lại bên huynh, bất quá chỉ là thời gian sớm hay muộn thôi. Trở về đi, trở về ngủ một giấc thật ngon, ngày mai sẽ có một kết quả tốt đẹp đang chờ huynh đó."
Vạn Trọng Sơn nghe thấy vậy trong lòng đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều, nhìn nụ cười trên khuôn mặt của Đường Mộng, cùng ánh mắt cổ vũ của nàng, Vạn Trọng Sơn trong lòng vô cùng cảm kích. Nhẹ giọng nói: "Cám ơn nàng, trong lòng ta bây giờ đã cảm thấy tốt hơn nhiều rồi. Nàng thế nào mà lại xuất hiện ở đây vậy?"
Đường Mộng cười nói: "Cũng không còn lâu nữa là Mẫu Đơn hoa hội của Lạc Dương thành, ta bất quá cũng chỉ là tiện đường đến Lạc Dương, rồi đi qua nơi này mà thôi, không thể tưởng được lại gặp huynh. Chúng ta rời khỏi nơi này chứ?" Nói xong bèn mỉm cười đi trước.
Vạn Trọng Sơn nhẹ nhàng đi theo phía sau nàng, đi được hai bước nhịn không được lại ngẩng đầu nhìn nhìn khung cửa sổ đang sáng đèn kia. Trong lòng thầm nghĩ, Phương muội nàng hiện giờ có tốt không? Hy vọng nàng sẽ có một giấc mộng đẹp, ta sẽ luôn làm bạn với nàng trong giấc mộng ấy, cho đến vĩnh cửu! Tâm ngữ nhẹ nhàng trong đáy lòng truyền ra, nàng có thể đón nhận nó không, có lẽ có. Quay đầu lại, Vạn Trọng Sơn đi theo Đường Mộng chậm rãi bước về phía trước, trong lòng vẫn nghĩ về người đẹp yêu thương của hắn, không biết trong giấc mộng của nàng, có sự xuất hiện của ta chăng!
Đi một đoạn không xa, Vạn Trọng Sơn đột nhiên bị trượt chân, thiếu chút nữa là ngã lăn quay ra đất, phát ra thanh âm khiến Đường Mộng phải quay đầu lại. Đường Mộng nhẹ giọng nói: "Huynh nhìn lại huynh đi, nhất định là không chịu nghỉ ngơi cho tốt, ngay cả đi đường mà cũng không cẩn thận bị ngã, thật sự là nên sớm trở về nghỉ từ lâu rồi. A, si tình luôn khiến cho người ta héo mòn mà!"
Ánh mắt Vạn Trọng Sơn trở nên ngẩn ngơ, từ đáy lòng nổi lên một cảm giác bất an rất mạnh trong nháy mắt tràn ngập toàn thân, cái loại cảm giác chân thật đáng sợ này, hắn cho tới giờ cũng chưa từng có. Vạn Trọng Sơn quay đầu một chút, nhìn tiểu song sáng đèn kia, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng bất an vô cùng, sắc mặt đột nhiên đại biến. Trong lòng sự kêu gọi của điềm xấu kia đang càng ngày càng hiện rõ. Vạn Trọng Sơn dứt khoát xoay người, trong mắt lộ ra thần sắc kiên định, dù cho có phải chết cũng phải đến gặp nàng, nàng nhất định là đã xảy ra chuyện rồi, bằng không hắn cũng không có cảm giác bất an mãnh liệt đến thế.
Liếc mắt nhìn Đường Mộng, trong mắt Vạn Trọng Sơn mang theo một vẻ kiên quyết thấy chết cũng không sờn, ngữ khí đầy vẻ tang thương nói: "Đường Mộng, nếu có chuyện xẩy ra mong nàng giúp ta một tay."
Đường Mộng cảm giác được sự khác thường của Vạn Trọng Sơn, trong lòng cảm giác được có một điềm xấu, nhẹ giọng nói: "Huynh làm sao vậy, ta thấy giống như con người huynh đột nhiên thay đổi, khiến ta có một loại cảm giác bất an. Có sự tình gì huynh cứ nói, có thể hỗ trợ điều gì thì ta nhất định không từ chối."
Trong mắt Vạn Trọng Sơn toát ra vẻ tang thương, trên khuôn mặt mang theo một phần thê lương, nhẹ giọng nói: "Nếu ta chết đi, nàng phải đến gặp ân công Hoa Tinh của ta, nàng hãy nói cho huynh ấy, Trọng Sơn kiếp này không thể báo đáp ân cứu mạng của huynh ấy, nếu kiếp sau còn có thể gặp nhau, Trọng Sơn dẫu có phải làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp đại ân của huynh ấy. Nàng đi đi, ta phải đi đây, Lý Dục kia danh liệt Địa Bảng đệ nhất nhân, ta cũng không muốn liên lụy tới nàng."
Đường Mộng có chút không rõ lời hắn nói, nhưng nhìn thần sắc của hắn cũng hiểu được hắn nhất định có chuyện, chỉ không biết hắn vì sao không nói ra mà thôi, thật sự là khiến người ta phải lo láng mà! Đường Mộng ôn nhu nói: "Trọng Sơn, huynh rốt cuộc làm sao vậy, đột nhiên lúc này lại trở nên là lạ, khiến ta nhìn không thấu, cũng nghe không hiểu huynh đang nói cái gì. Huynh thật sự không chịu nói rõ ràng, chẳng lẻ huynh không coi ta là bằng hữu hay sao."
Sự bất an trong lòng Vạn Trọng Sơn càng ngày càng mãnh liệt hơn, hắn lúc này không còn lòng dạ nào để ý tới Đường Mộng đang nói điều gì. Vạn Trọng Sơn chỉ nói: "Nàng hãy đi nhanh đi, ta phải đi gặp nàng ấy, bởi vì ta đã cảm giác được nàng ấy đã xảy ra chuyện, cảm giác đó càng ngày càng mãnh liệt, ta không còn thời gian để nhiều lời nữa, ta sợ nếu tới chậm, thì có hối hận cũng không kịp. Tóm lại lần này ra đi, ta có lẽ cũng không thể còn sống để trở về, cho nên ta không muốn làm liên lụy tới nàng, nàng đi nhanh đi." Nói xong bèn xoay người Phi thân, lao thẳng tới hai khung cửa nhỏ đang sáng đèn kia. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Đường Mộng nghe vậy sắc mặt biến đổi, thân hình chợt lóe lên ngăn cản đường đi của Vạn Trọng Sơn. Đường Mộng hết sức tỉnh táo nói: "Cứ cho là cảm giác của huynh là đúng đi, mà ta cũng tin vào cảm giác của huynh, nhưng huynh cứ như vậy mà đến so với chịu chết có gì khác nhau chứ? Huynh nếu chết đi, liệu có thể cứu được Lâm Phương hay không? Tỉnh táo lại một chút đi, nghe ta nói đây. Như vậy mới được chứ, huynh bây giờ chỉ là bằng cảm giác của mình mà biết Lâm Phương đã xảy ra chuyện, rốt cuộc nàng ấy có xảy ra chuyện gì hay không chúng ta đều không biết. Chúng ta trước hết hãy thương lượng một chút, đợi lát nữa huynh đến xem xét, nếu nàng ấy thật sự đã xảy ra chuyện, huynh hãy nghĩ biện pháp dẫn dụ Lý Dục rời khỏi đó, Lâm Phương cứ để cho ta cứu nàng ấy ra, như vậy huynh có lẽ vẫn còn có một chút sinh cơ. Bằng không huynh vừa muốn cứu người, lại muốn đào thoát khỏi tay của Lý Dục, điều đó tuyệt đối không có khả năng. Nếu Lâm Phương mọi chuyện vẫn tốt đẹp yên ổn, thiết nghĩ huynh cũng không nên phá vỡ giấc ngủ của bọn họ, bằng không có lẽ cũng khó có thể thoát thân. Chúng ta cứ quyết định như vậy, bây giờ chúng ta cùng đi xem xét, ta sẽ ẩn thân phía xa xa, nếu có việc hãy dùng thủ thức mà báo hiệu cho ta, hiểu chưa?"
Vạn Trọng Sơn nghe vậy bèn nhìn nàng, trong lòng không khỏi cảm động nói: "Cám ơn nàng, nàng phải cẩn thận một chút, ta đi trước đây." Nói xong bèn thi triển khinh công, vô thanh vô tức áp sát tới khung cửa sổ kia. Trọng Sơn hiểu được võ công của Lý Dục kia cao hơn hắn rất nhiều, cho nên hành động cực kỳ cẩn thận, không muốn hành động của mình bị hắn phát hiện ra.
Đường Mộng ẩn thân trong một góc nhỏ, ánh mắt bồn chồn chăm chú nhìn theo thân ảnh của Vạn Trọng Sơn, trong lòng ít nhiều cũng có chút lo lắng. Mà Vạn Trọng Sơn khi tới sát bên cửa sổ, dường như nghe được tiếng khóc lóc và mắng chửi vì bị làm nhục của Lâm Phương và tiếng cười to đắc ý của Lý Dục, bởi vì song khẩu đóng chặt, cho nên từ xa không thể nghe được rõ ràng.
Thân thể Vạn Trọng Sơn nhanh chóng dán chặt trên tường, ánh mắt từ kẽ hở của song khẩu nhìn vào bên trong, nhất thời trong lòng Vạn Trọng Sơn giật mình, một cảm giác tức giận kinh thiên trong nháy mắt truyền ra khắp toàn thân. Nộ khí bốc lên đầu, ánh mắt vô cùng bi phẫn kia, nụ cười thảm thấu tận tim phổi, làm cho người ta hiểu được hắn giống như một con báo trong lòng vừa đau thương lại vừa tức giận, toàn thân trên dưới đều tràn ngập bi thương vô hạn lẫn cừu hận.
Đường Mộng ở phía xa xa, nhìn bộ dáng toàn thân run rẩy của Vạn Trọng Sơn, cử động ngẩng đầu lên nhìn trời của hắn, trong lòng nổi lên một cổ bất an rất mạnh. rốt cuộc hắn nhìn thấy điều gì, vì sao mà vẻ mặt hắn lại khẩn trương như vậy?
Trong không trung một cổ bi phẫn nồng đậm, đang chậm rãi khuếch tán hướng ra bốn phía, đồng thời một cỗ khí thế hào hùng một đi không trở lại, trong nháy mắt bao trùm khắp các ngõ ngách trong chu vi mười trượng. Cái loại khí khái bi lương mà tang thương "Gió đìu hiu sông Dịch thổi lạnh lùng, Tráng sĩ một đi không hẹn ngày về" này, thật sâu in đậm trong lòng Đường Mộng. Thời khắc này, thân ảnh của Vạn Trọng Sơn bắt đầu trở nên to lớn hơn, làm cho người ta có một loại cảm giác đau khổ bi tráng, khiến trong lòng Đường Mộng cực kỳ khó chịu.
Rốt cuộc vì cái gì, Vạn Trọng Sơn không ngờ trong nháy mắt lại phát ra một cổ khí khái kinh thiên thấy chết không sờn, quyết một mất một còn như vậy? Có lẽ, giấc mộng trong lòng, cũng có thể là nỗi đau trong lòng hắn