Người nọ có mái tóc ngắn màu vàng, đường nét cơ thể sắc xảo, đôi mắt tựa như một viên ngọc lục bảo.
"Bé cưng à em bị bệnh, em đẹp quá." Nam nhân lưu loát nói một chuỗi tiếng Pháp, rõ ràng từng chữ, âm cuối còn luyến lấy, một cảm giác mập mờ.
Người đàn ông nhìn có chút kích động, đầu ngón tay sắc nhọn nhẹ nhàng đảo quanh cần cổ trần trụi của cậu.
Đầu óc đặc dính khiến cậu không thể suy nghĩ được. Cơ thể nằm trong chăn nệm mềm mại càng khiến cho suy nghĩ của cậu không thông, khiến cậu bỏ quên lời người đàn ông vừa nói.
Cậu nhỏ giọng nói cảm ơn, tầm mắt mơ hồ, nhìn cái gì cũng không rõ, người nọ cúi đầu thổi khí lên vành tai cậu: "Nhớ nha, bảo bối của anh, anh là Clarence, không nhớ anh anh sẽ tức giận đó."
Clarence, một giây trước khi ngủ say cậu mặc niệm cái tên này.
Sau khi tỉnh lại cậu cảm giác mình đã khá hơn nhiều, chẳng qua là môi khô, cậu nhìn chung quanh, một gian phòng đơn giản, đơn giản có thể hiểu là, căn phòng này không phải ngục giam.
Giống như có người mới vừa tới đây.
Cậu nhìn thấy ly nước trên bàn, đứng lên liền cảm thấy thân thể bủn rủn vô lực, qua một trận bệnh nặng, thân thể bất ngờ trở nên yếu ớt hơn. Cậu lấy được ly nước, uống rất nhanh, cuối cùng cổ họng khô khốc cũng dễ chịu hơn.
Cậu mới vừa buông ly, cửa mở ra.
Cậu đối mặt với người đàn ông, không thể nghi ngờ vẻ đẹp trai của người này có thể trở thành vốn liếng để hắn làm cho chị em phụ nữ không thể khép chân lại được. Nhưng cũng không thể thay đổi việc cậu ngửi thấy hơi thở giết chóc trên người hắn.
Hắn nhìn thấy cậu đặt ly xuống, dường như đặc biệt hưng phấn, dùng tay che đôi mắt xanh của mình, bả vai không ngừng run rẩy, lẩm bẩm nói: "Làm thế nào, đáng yêu quá, thật là nhớ..."
Hắn nhíu mày, cậu kết luận người này là một tên điên, chờ người đàn ông cười đủ rồi, cậu mới mở miệng: "Xin hỏi..."
Người đàn ông ngưng cười, cắt đứt lời cậu chưa nói xong, dựa vào trên khung cửa như một con sói, nhăn mày: "Bảo bối gọi tên anh."
Cậu cảm thấy mình phán đoán quả không sai, thế nhưng câu bảo bối khiến da gà cậu nổi hết cả lên, cách gọi thân mật giống như tán tỉnh này, đó giờ chưa ai dùng để gọi cậu.
"Đừng gọi tôi là bảo bối."
"Bảo bối ngoan, gọi tên anh."
Trong lòng cậu thầm mắng bệnh thần kinh, cậu không nói gì, nhưng đột nhiên cảm giác tâm tình của nam nhân rất vui, cậu thấy được trong mắt hắn hàm chứ dục vọng cực kỳ nồng đậm.
So với đối mặt với nam nhân trước mặt này, cậu càng muốn đối mặt với tù nhân bên ngoài hơn, trực giác nói cho cậu biết hắn là người rất nguy hiểm.
"Vị tiên sinh này, tôi muốn trở về." Cậu cúi đầu nhìn mủi chân.
Hắn đến gần, cậu lui về sau một bước, cho đến khi lui đến mép giường.
Giường là thứ đồ rất nhạy cảm, bỏi vì bạn có thể làm bất kỳ chuyện gì mình muốn ở trên đó.
Người đàn ông đưa tay nắm cằm cậu, cậu đối diện với đôi con ngươi màu xanh của hắn, thấy rõ dục vọng khó che dấu trong mắt nam nhân.
"Em nói gì, bảo bối, tiên sinh? Anh đã nói rồi, không nhớ tên anh, sẽ bị trừng phạt nha." Hắn tiến lên trước.
Cậu còn nhớ là phải trốn, khuôn mặt người đàn ông đột nhiên phóng đại, một thứ ấm áp mút lấy nước miếng trong miệng cậu, đây là nụ hôn của dã thú, thô bạo cạy mở hàm răng cậu, tựa như dò xét lãnh địa của mình, cẩn thận liếm láp từng tấc từng tấc một.
Lượng nước trong miệng nhanh chóng bị hút sạch, cảm giác nghẹt thở khiến mặt cậu nghẹn đỏ.
Chọc tới một tên điên, sao cậu có thể xui xẻo đến như vậy, cậu dùng sức muốn đẩy người đàn ông ra, không ngờ tới trình độ yếu ớt của thân thể mới vừa khỏi bệnh này, đối với người đàn ông kia mà nói còn không bằng gãi gứa cho hắn.
Rốt cuộc người đang ông cũng buông cậu ra, hắn bệnh hoạn lấy tay sờ mặt cậu, hướng về phía lỗ tai cậu thổi khí: "Nhớ không, anh tên là Clarence."
Cậu rốt cuộc nhớ ra trước khi mình hôn mê, nam nhân nói hắn gọi là Clarence.
Mẹ nó, người điên, người điên, người điên.
Cậu vừa nghĩ tới người đàn ông đối xử với mình như đối xứ với phụ nữ, tức giận, liền muốn hung hăng đẩy ngã hắn.
Không nghĩ tới bị phản tác dụng, bản thân mình lại bị đẩy ngã xuống giường.
Cậu ngã xuống, suy nghĩ giường ở ngục giam sao lại mềm đến vậy, đến khi cậu cùng người đàn ông ở chung, cậu mới rõ ràng.
Người đàn ông thấy cậu té xuống, giống như động vật đối mặt với người yêu của mình, cùng ngã xuống. Hắn chôn mình trong cổ cậu, tựa như chó mà ngửi ngửi, răng hổ lúc nào cũng lộ ra ma sát lên xương quai xanh của cậu, hắn còn vừa hút vừa cắn, rất nhanh lưu lại dấu vết trên đó.
Cậu giãy giụa không có kết quả, ngơ ngác nhìn trần nhà, cậu nghĩ tới cái chết, nghĩ tới cha mẹ, ông nội của mình, cùng với A Bắc vặn vẹo nói cậu không có người thân, không vướng bận thứ gì, bỗng nhiên cậu nhìn thấy A Bắc kêu cậu đi chết.
Người đàn ông tựa hồ phát hiện người dưới thân không nhúc nhích, nhìn thấy ánh mắt đơn độc ngây ngô của thiếu niên.
Dùng phát âm không mấy tự nhiên gọi tên cậu, thấy cậu vẫn không phản ứng, vụng về ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, cậu không cảm giác được gì.
Người đàn ông dùng tiếng Pháp thuần túy, tiếng Pháp lãng mạng tươi đẹp, người nọ nhẹ giọng hát, nghe qua, hình như là một bài ca dao.
Người đàn ông dỗ cậu, nghĩ đến việc này, trái tim vô tri vô giác của cậu bắt đầu co rút lại, phát ra tín hiệu thống khổ, loại cảm giác này rất yếu ớt, chỉ chốc lát sau liền biến mất.
Lồng ngực của Clarence rất ấm áp, cũng rất sạch sẻ, thoang thoảng mùi thuốc lá.
Thân thể mệt mỏi của cậu một khi buông lỏng sẽ lập tức chìm vào bóng tối.
Trong mộng là hình ảnh cậu khi còn bé đi theo bóng lưng lom khom của ông nội, là hình ảnh con mèo lười màu cam của chú Oman, là hoa cúc nở rộ nơi góc tường, cậu chuyển chậu hoa của mình qua đó, Alaska chơi đùa náo loạn với cậu, cuối cùng cậu chuồn đi trong tiếng sủa lớn "gâu gâu." của nó.
Ánh nắng chói chang, bóng dáng nghiêng dài, trong nháy mắt mưa rền gió dữ, mưa to như trút, gây hỗn loạn cả một giấc mộng đẹp, có một âm thanh đến gần nói, mày không có người thân, không có ai nhớ đến mày...
Suy nghĩ của cậu cũng giống vậy, chuẩn bị vùi đầu vào mảnh bóng tối vô tận.
"Bảo bối muốn chết hả, vậy anh cùng em được không."
Trong mộng Clarence cười cực kì càn rỡ, cậu lạnh lùng nhìn hắn.
Người đàn ông cầm dao, không chút do dự đâm từng nhát dao vào thân thể mình, lại dùng sức rạch ra, cậu nhìn thấy bên trong vết thương bị xé rách là ruột và tim cùng ngọ nguậy, máu tươi rơi ào ào lên mặt cậu, cậu ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm, vài giọt rơi vào miệng cậu, vị rỉ sét rất đậm, Clarence còn ngại không đủ, từng nhát cắt đứt ngón tay.
Clarence giống như búp bê vải rách chủ động nhảy vào vực sâu, bị cuồng phong xé rách thân thể, có thứ gì ấm áp thổi lên mặt cậu.
Cậu ói đến tỉnh.
Sợ rằng đây sẽ là cơn ác mộng vĩnh viễn của cậu.
Hết chương 2.
Mình quyết định là sẽ gọi công bằng "cậu" còn thụ là "hắn" nhé vì dù sao công cũng nhược hơn thụ rất nhiều. Với lại lúc đầu tính để thụ xưng hô là "tôi - em" với công, nhưng thấy bản có vẻ biến thái èn cực kỳ cuồng công nên để "anh - em" cho tình thú:)).