Khoảnh khắc gã đàn ông to béo kinh tởm nhào tới mình, cậu giãy dụa dùng lưỡi dao chàng trai đưa, lạnh nhạt cắt vào động mạch cổ của gã, cậu dường như đã nghe thấy tiếng dao cắt lên bắp thịt, giống như giết một con gà. Gã kêu ư ư vài tiếng rồi im bặt, đôi mắt mở to, bên trong là vẻ không thể tin vẫn chưa biến mất.
Cậu rất vui vẻ vì lúc gã hành hạ người khác sẽ không có ai nhìn thấy, hiệu quả cách âm cũng tốt, cậu tạo ra tiếng động lớn như vậy cũng không ai tới, cậu nhìn đáy mắt màu xanh đen vì chơi bờ quá độ của gã.
Nhìn bàn tay dính đầy máu tươi của mình, cậu cho rằng mình không sợ, nhưng cậu vẫn điên cuồng run rẩy, liều mạng tìm đồ lau bàn tay dính máu, vết máu còn dính đầy lên quần áo cậu, cậu dùng rượu trên bàn để chùi, một mỗi kẻ hở ngón tay đều bị cậu lau đến đỏ lên.
Cậu không nhận ra, đôi mắt cậu đã đỏ đến đáng sợ.
Cậu chỉ là, cậu đã không thể lên thiên đường, không thể nhìn thấy Thượng Đế, cũng không thể nhìn thấy ông nội trên thiên đường.
Cậu cuộn người lại, nước mắt rơi lộp bộp xuống sàn nhà bằng gỗ, nước mắt khiến cậu vô cùng choáng váng.
Cuối cùng cậu cũng bò dậy, men theo tường, dùng dấu vân tay gã đàn ông mở cửa.
Hành lang là một mảng bóng tối, rất yên tĩnh, trong đó có lẽ đang ẩn nấp thứ gì đó.
"Cố Ly..." Thanh âm quen thuộc cũng không khiến cậu dừng lại.
Phía sau, tiếng bước chân lộc cộc vang lên, gương mặt của A Bắc xuất hiện trước mắt, trong mắt của A Bắc, cậu thấy được bộ dáng của mình, trên áo dính vết máu lớn nhỏ, dạ dày co rút, cậu muốn nôn.
Không biết vì sao, cậu lại cảm thấy A Bắc đang run rẩy, sắc mặt tái nhợt, y như đêm hôm đó A Bắc cầu xin cậu nhận tội thay
hắn.
"Cố Ly, sao anh lại ở đây..." A Bắc khóc.
Cậu không cảm xúc lau miệng, đẩy A Bắc ra, cười cười nói: "Những gì tôi thiếu cậu đã trả sạch, chúng ta chia tay."
Cậu cảm ơn A Bắc vì đã ở bên cậu vào nhưng năm tháng tối tăm nhất cuộc đời, cảm ơn A Bắc đã ra tiền lúc ông nội bệnh nặng, cảm ơn A Bắc đã thay cậu xử lý tang sự, nhẫn nhục chịu đựng.
Nhưng cậu không cần nữa, cậu đẩy A Bắc ra, cậu muốn ra ngoài, muốn cảm nhận ánh mắt trời.
"Cố Ly, anh trở về với em!" A Bắc cưỡng chế bắt được cậu, cậu không có sức lực để lẫn tránh, cả người cắm vào lòng A Bắc.
Va chạm khiến trước mắt cậu trở thành màu đen, ý thức trong đầu lôi kéo cậu, nhưng cuối cùng cậu cũng chìm vào bóng tối bất tỉnh nhân sự.
Trước khi ngất cậu nói với A Bắc: "Đừng để người khác thấy được tôi..."
...
Cậu tỉnh lại trên một chiếc giường lớn, chăn nệm mềm mại không thể khiến cậu thả lỏng, cậu giãy dụa, phát hiện bản thân đã được thay một bộ áo mới.
A Bắc đè cậu xuống, vừa rơi nước mắt vừa nghẹn ngào nói:" Cố Ly, xin lỗi anh...Bây giờ em đã nắm quyền rồi, liền không đợi được muốn dùng quan hệ cứu anh ra, nhưng mà...Nhưng dùng mọi cách đều như có người ngăn cản...Là em vô dụng, không thể cứu anh..."
Cậu lẳng lặng nhìn người đàn ông nức nở, nhưng không có an ủi.
"Em biết anh chịu rất nhiều oan ức, lần này em sẽ không như trước đây không có khả năng chỉ có thể để anh bị ức hiếp, Cố Ly, chúng ta bắt đầu lại được không."
Cậu khàn giọng nói: "Cậu có con." Cậu nhìn gương mặt người đàn ông trước mắt lập tức tái nhợt, sau đó đôi mắt đỏ lên: "Nó chẳng qua chỉ là ngoài ý muốn, em không yêu cô ta, lấy cô ta chỉ để nhanh chóng đoạt quyền..."
"Cho nên cậu có thể lừa gạt một cô gái, chỉ vì quền lợi? Ngay cả đứa bé cũng nằm trong kế hoạch của cậu? A Bắc, từ lúc nào mà cậu thay đổi..."
Chân A Bắc đột nhiên mềm nhũn quỳ xuống, đôi mắt đỏ bừng nhìn cậu: "Không quan trọng! Cô ta không là vấn đề, nếu anh không thích, sau khi em ổn định quyền lực, sẽ bỏ đứa bé..."
Cậu cắt lời A Bắc: "Đối với cậu quyền lực quan trọng đến vậy?"
"Cố Ly anh nghe em nói, anh có thể không biết, em là một đứa con riêng không có quyền lực phải đứng ở vị trí như thế nào, bị người khác cười chê, xem thường. Mẹ em vốn không có lỗi gì cả, toàn bộ đều do năm đó con trai trưởng Tạ gia dụ dỗ mẹ em, sau khi sinh em mẹ mới biết, ông bà ngoại cho rằng mẹ làm bại hoại gia phong nên đuổi bà ấy ra khỏi nhà, mẹ bị buộc trở thành tình nhân của người đã có vợ, mẹ em dưới sự chế giễu khinh bỉ cũng như uy hiếp của Tạ phu nhân mà uất ức tự sát. Cho nên em hận đám người Tạ gia đó..."
Cậu nhếch môi, nhìn hai tròng mắt đỏ bừng của A Bắc, thấy được trong đó là khát vọng với danh lợi.
Quyền lực tựa như thuốc độc ngấm vào xương cốt, từng chút từng chút đâm vào xương tủy chúng ta, khiến người ta không thoát được, cũng bỏ không được.
"Tôi muốn ra ngoài..." Cậu nói.
Ánh mắt A Bắc tránh né: "Anh khoan hãy ra ngoài."
Cậu cắt lời: "Là vì tôi đã giết người?"
Lần này A Bắc bị cậu nắm lấy, ánh mắt thẳng tắp nhìn hắn: "Anh đừng lo lắng, anh giết người cũng không sao, bây giờ em sẽ không để người em yêu bị thương thêm lần nào nữa."
Cậu bỏ A Bắc ra, A Bắc dùng ánh mắt van xin nhìn cậu: "Đợi thêm một lúc nữa được không, chờ em xử lý xong chuyện này."
Cuối cùng A Bắc sợ cậu sẽ nói tiếp, vội vàng rời đi.
...
Cậu ở căn phòng rộng rãi này chờ rất lâu, chỉ khi đến giờ cơm cánh cửa kia mới mở ra. Cậu cảm thấy đời người thật kỳ diệu.
Nhìn trời đất biến đổi qua một cánh cửa sắt. Đối với cậu mà nói, cũng chỉ như đổi chỗ ở mà thôi.
Vào một ngày kia A Bắc tới, mặt mũi tiều tụy, râu mọc ra, đáy mắt xanh đen.
A Bắc lảo đảo đi tới cạnh giường, bổ nhào về phía cậu, làm càn hôn cậu, cả người run rẩy. Cậu đè lại A Bắc đang trở nên điên cuồng.
Cuối cùng A Bắc nghẹn ngào chôn trong lòng cậu, nước mắt thấm ướt áo sơ mi cậu, giống như muốn xác nhận nhiệt độ của cậu, hắn bắt đầu cởi bỏ quần áo cậu.
Cậu cau mày cự tuyệt đẩy A Bắc ra.
A Bắc ngẩng đầu, môi run rẩy: "Cố Ly, anh sẽ không rời xa em, không thể nào, anh nói anh không đi được không..."
Cậu nói từng câu từng chữ: "Sẽ không có ai là không rời đi."
A Bắc như bị kích thích: "Em sẽ không giao anh cho hắn ta, sẽ không..." Động tác bắt đầu kịch liệt.
Cậu đẩy A Bắc xuống giường, sửa sang lại quần áo xộc xệch, ánh mắt không thèm nhìn đến người đang nổi điên dưới đất.
A Bắc tựa như đã tỉnh táo lại, thất hồn lạc phách, một bước thành ba rời đi.
Thế giới, yên tĩnh...
...
Cậu đã thử chạy trốn nhưng cửa rất dày, cũng không phải loại cửa điện tử mở bằng vân tay mà là cửa khoá bằng khoá sắt truyền thống, người đưa cơn cũng rất cẩn thận, đưa xong liền đi, đợi cậu ăn xong lại yên lặng vào lấy.
Cậu thử đi lại cửa một lần nữa, cửa đột nhiên mở ra, xuất hiện gương mặt xa lạ, một cô gái có dáng dấp rất xinh đẹp, nhìn qua rất dịu dàng.
Cô ta dường như không kinh ngạc với sự hiện của cậu trong nhà của hôn phu cô ta, cậu nhìn thấy đôi tay cô gái dùng sức kéo căng váy của mình đến trắng bệch.
Đôi mắt cô gái đỏ bừng, nhẫn nhịn không rơi lệ: "Tôi biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, bây giờ cậu đi theo tôi."
Cậu không có lập trường đi an ủi cô ta, cô gái dẫn cậu xuống lầu, người làm không một ai dám ngăn cản phu nhân tương lai, bọn họ đi rất thuận lợi. Dưới lầu đậu một chiếc xe màu đen, cánh cửa thủy tinh ngăn cản tầm nhìn của người bên ngoài.
Cô ta nói với cậu: "Tạ Bắc sắp không chịu được, cậu ty anh ta bị ông trùm nước M chèn ép, đến việc sống sót cũng khó khăn, cổ đông công ty đang quyết định chọn lại giám đốc..."
Cô ta dẫn cậu đến trước xe.
Khi cửa xe vừa mở, cậu bị người dùng sức lôi vào, cậu bổ nhào về trước, đụng vào lồng ngực cứng rắn, đụng đến lỗ mũi đau xót, nước mắt cũng chảy ra.
Loáng thoáng có thể ngửi thấy mùi thuốc lá.
Âm thanh trầm thấp của người đàn ông, âm thanh chấn động phát ra từ lồng ngực làm tê rần lỗ tai cậu: "Tìm được cục cưng rồi, em nói anh nên trừng phạt em như thế nào đây?"
Hết chương 8.
Không hiểu vì sao tác giả đặt tên cho chương này là "Phi điểu" nữa ????