Dì Lục Bạch yêu cầu lái xe dừng xe đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Mấy phút đồng hồ sau, Dì Lục Bạch lên xe, điện thoại tới bên tai Ôn Hoan i. Không nhịn được thanh âm thiếu niên đã kinh biến đến mức ôn nhu trầm tĩnh:
"Khách nhân tôn quý, chúc ngài dùng cơm vui vẻ "
Ôn Hoan thụ sủng nhược kinh:
"Cảm ơn... Cảm ơn."
Cuộc Điện thoại lại rơi vào trầm mặc.
Dì Lục Bạch ho khan một cái. Lời nói lập tức bay đến liên tục:
"Hoan nghênh đi vào nhà chúng ta làm khách, ngài đến là nhà chung ta thật vui vẻ."
Ôn Hoan cười làm lành:
"Là... là... À..." dì Lục Bạch nhịn không được lên tiếng:
"Tề Chiếu, ngươi cho rằng ta thật dễ nói chuyện, đừng cả ngày dùng giọng điệu âm dương quái khí."
Đầu bên kia điện thoại trực tiếp không hợp nhau:
"Không có việc gì là được rồi, con có việc, cúp trước."
Ôn Hoan thở phào. Nếu tiếp tục trò chuyện, cô liền muốn tìm một hố chui xuống. Thật sự là quá lúng túng khó xử. Xe một lần nữa rời đi. Dì Lục Bạch đem điện thoại di động ném vào trong túi xách:
"Tiểu vương bát đản, cùng một hình thức."
Ôn Hoan không tự giác cúi đầu xuống, giả vờ cái gì đều không nghe thấy.
" chúng ta đi ăn, mặc kệ nó."
"vâng."
Dì sờ đầu của cô, khuôn mặt tươi cười:
"Về sau coi đây như là nhà mình, mẹ nuôi mang ngươi ăn ngon uống say, để ngươi mỗi ngày đều thật vui vẻ nha."
Nhiệt tình tràn đầy.
Ôn Hoan nhẹ giọng nói cám ơn,về sau sợ lạnh dứt khoát thấp cổ, mặc cho Dì Lục Bạch yêu thương sờ đầu. Dì Lục Bạch là người hiếu khách, mang theo Ôn Hoan ăn xong lại đi shopping.
Tại các cửa hàng,quản lý sớm xếp hàng hoan nghênh, chiến trận hung hậu, giống như nghênh đón nữ vương điện hạ, người qua đường phải ngoái lại nhìn . dì Lục Bạch kéo tay Ôn Hoan, giao phó với người phụ trách:
"Đây là con gái nuôi của tôi, lần đầu mang ra, về sau đến các người nhớ chiêu đãi chu đáo."
người phụ trách cửa hàng cung kính nói:
"vâng ạ."
Ôn Hoan kinh ngạc nhìn Dì Lục Bạch xài tiền như nước, khoát tay nói "Mẹ nuôi con không muốn"
bên ngoài, căn bản là không có cách ngăn cản Dì Lục Bạch vì cô mua mua mua mua sắm xúc động.
Sau lần từ chối thứ 109, dì lục bạch dứt khoái rút thẻ ra nói:
" mẹ nuôi những thứ khác không có gì, chính là một chút tốt, nhiều tiền."
Ôn Hoan nâng bàn tay đang run rẩy. dì Lục Bạch cười ha ha. Sau khi ăn cơm tối xong, trở lại bờ biển biệt thự đã là mười giờ. Ôn Hoan không có tinh thần gì. Đi Tàu xe mệt mỏi vốn là buồn ngủ, ăn chán chê sau càng thêm mê man.
Xe dừng ở lối đi nhỏ, đèn lớn chiếu sáng cây xanh ven đường, mơ hồ bóng sáng bên trong, có người từ biệt thự ra. Cái bóng gày gò, theo chủ nhân tiến lên, chậm rãi kéo dài lắc lư, cuối cùng dừng bước không tiến.
"Mẹ."
Đột nhiên xuất hiện từng tiếng giọng nam, trong đêm khuya quỷ mị bỗng nhiên mà tới, rùng mình.
Ôn Hoan bối rối tiêu ba phần. Là con trai của dì sao? Ánh mắt đụng tới, đầu tiên là nhìn đến sân vườn bóng người trên bậc thang. ánh đèn chiếu sáng ,thân hình cao gầy, băng đo trên đầu, mặc quần áo thể thao.
Nhìn lần thứ hai,lại nhìn, gương mặt anh tuấn xâm nhập vào tầm mắt, Ôn Hoan quả thực không dám tin vào hai mắt của mình. Thế nào lại là hắn? Anh trai mặc nữ trang trong tàu điện ngầm???
", Tề Chiếu, đêm nay ngoan như vậy, mười giờ liền về nhà."
"con luôn luôn hiểu chuyện nghe lời."
"Sáng mai để dì lưu làm thêm đùi gà."
"Đùi gà không bằng tiền mặt, thêm điểm tiền tiêu vặt là được."
Câu nói ngắn gọn mẹ con thường ngày giao lưu với sau, dì lục Lục Bạch quay đầu hướng Ôn Hoan vẫy gọi:
"Hoan Hoan, mau tới đây, đây là Tề ca ca."