Nhưng bây giờ ——
Tề Chiếu trợn mắt, cô gái nhỏ mặt trứng ngỗng trắng như tuyết, mắt to óng ánh bảo quang xán lạn, vui vẻ từ đuôi mắt đuôi lông mày tràn ra, đáng yêu tới cực điểm.
Cô tiến đến trước mặt anh, lắp bắp nói: "Thật xin lỗi."
Thật xin lỗi?
Thật xin lỗi cái gì?
Cô tưởng rằng do cô sao?
Đậu Lục Bạch dùng Tề Sơ Minh chỉnh lý hắn, chuyện thường như chuyện thường.
Hắn đã sớm tập mãi thành thói quen.
Tề Chiếu lười biếng đưa tay, khôi phục sự ngang bướng, trên giấy viết:
"Đều tại em, tiền tiêu vặt anh đều không có."
Ôn Hoan trở tay không kịp, liên tiếp trên giấy viết liên tiếp:
"Thật xin lỗi thật xin lỗi thật xin lỗi."
Hồng Hồng cái mũi, mặt mũi tràn đầy đều là áy náy.
Anh nhẹ nhàng linh hoạt một câu, kém chút làm cô khóc.
Thật là một đồ ngốc dễ dàng bị lừa.
Tề Chiếu kịp thời dừng ý nghĩ trêu cợt, vừa muốn chuẩn bị trên giấy viết lời nói, người bên cạnh trước một bước đem bản nháp giấy đưa qua.
Cùng bản nháp giấy còn có 2 tấm thẻ
Một của chính cô.
Một tấm Đậu Lục Bạch cho
Cô ở phía trên viết: "Cho anh."
Con mắt cong cong, hơi nước, ý cười lấy lòng, ngọt giống nắm gạo nếp.
, thế nhưng là không có chút nào chán ghét.
Quá khứ mấy ngày qua cực khổ trong nháy mắt từ từ biến mất.
Anh bỗng dưng bất động.
Con mắt cũng không nháy.
Từ đầu đến chân, toàn thân tê liệt.
Hồi lâu.
TềChiếu ấm ức mở racái khác, trong miệng tráchmóc: "anh đườngđườngnam tửhán đạitrượngphu, cầnphải lấy tiền của con gái sao? Lấy về."
Nói đến quá hoàn hảo, năm phút đồng hồ sau, Tề Chiếu hối hận.
Đậu Lục Bạch đã ngừng thẻ của anh.
anh hiện tại chính là 1 tên ăn mày J).
Chính là lời nói đã nói ra, nghèo phải nghèo chí khí.
Nam tử hán đại trượng phu, không thể bị người chế giễu.
Tề Chiếu nằm ở trên bàn, đầu gối lên cánh tay,, thoáng nhìn Ôn Hoan còn đang trộm ngắm hắn.
trong tay cô vẫn cứ cầm hai tấm thẻ, nhìn thẤY TẦM mắt anh, lập tức đưa qua.
Thật cẩn thận, trên mặt biểu hiện vừa rồi bị cự không biết làm sao.
Cùng với, muốn thử lại một lần nữa.
Tề Chiếu tầm mắt không tha mà từ 2 tấm thẻ kia xẹt qua, động tác thong thả, duỗi tay đẩy ra.
cô gái nhỏ nhìn động tác này của anh mà ủ rũ
Cô không thử, mà là yên lặng mà mang thư trả lời.
Uể oải, mê mang.
Không dám lại hành động thiếu suy nghĩ, sợ chọc anh không vui
Tề Chiếu bực bội mà xoa xoa tóc, âm thầm chửi thầm:
Con gái là phiền toái, mọi sự đều có thể trông gà hoá cuốc.
anh lười đến quản cô, nghĩ như thế nào thì nghĩ???
Dù sao anh không hầu hạ.
Một phút đồng hồ sau ——
Ôn Hoan cầm lấy bản nháp giấy trên bàn mới vừa truyền đạt.
Bản nháp trên giấy rậm rạp viết mấy hành.
Chữ viết hùng tráng khoẻ khoắn hữu lực, không chút cẩu thả.
anh viết: