Tạ Tây Từ nhìn theo bàn tay bần thỉu nhìn đến chủ nhân của bàn tay. Đó là đứa trẻ khoảng 5,6 tuổi mặc chiếc áo xám béo và đi đôi ủng mattin người lớn,khuôn mặt nhỏ gầy dính đầy bụi bẩn không nhìn ra dung mạo ban đầu. Chỉ có đôi mắt hạnh nhân vừa to vừa tròn thực linh động. Mà mái tóc rối bời cực giống ổ gà. Bộ trang phục nay trông thật quên mắt....
Hả? Đây không phải ăn mày nhỏ mà cậu đụng trên đường à?
Không phải chứ,một thiên tài như cậu có thể trốn thoát khỏi tinh tế hải tặc lưỡi mọi người nghe sợ vỡ mật,xém chút nữa chết trong tay đứa trẻ thấp hơn mình một cái đầu?
Tư thế bây giờ của cô gái này rất lạ vì cây gậy tương đôi ngắn cô bé phải đệm chân nếu không đệm chân cây gậy chỉ đến cằm cậu. Hơn nữa đường kính cây gậy lớn hơn tay của cô bé để cầm được nó cô bé phải dùng rất nhiều sức. Tâm tình của Tạ Tây Từ giờ phút này càng phức tạp nếu là người trưởng thành cậu còn có thể tiếp thu nhưng cố tình là một cô bé nhỏ gầy thấp hơn cậu một cái đầu. Tất cả những cô bé cậu gặp đều yên tĩnh ngồi trên những chiếc ghế hoa lệ,nói chuyện nhẹ nhàng hướng người mỉn cười hành lễ.
Sau khi nhìn nhau nửa phút, Hoắc Tiểu Tiểu mở miệng trước:" bạn nhỏ, cậu ở cho này làm gì. Nơi này là trạm thu giác không có thứ mà một quý tộc như cậu cần đi. " Bị bé gái trước mặt gọi là bạn nhỏ, mặt Tạ Tây Từ càng khó coi, "Ngươi gọi ai là bạn nhỏ?"
Hoắc Tiểu Tiểu ôm vai nói " kêu ngươi đây "
Tạ Tây Từ bực bội, thế mà bị một đứa bé bé hơn mình gọi là bạn nhỏ rõ ràng cậu cao hơn một cái đầu. Nhưng nghĩ lại vừa rồi cậu suýt chút nữa bị cây gậy đánh bay Tạ Tây Từ phi thương có mắt ngậm miệng. Cậu lặng lẽ ép trái tim đang đập dữ đội của mình,bình tĩnh tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống," Đây là ngươi sao?Ngươi quản nhiều như vậy làm gì?
" Xuy,đây quả thật là nhà ta."
Tạ Tây Từ từ nhỏ lớn lên trong cẩm ý ngọc thực cậu nghĩ thế nào cũng không ra nơi như thế này lại có người ở,rõ ràng chỗ này dọn dẹp ra một không gian nhỏ. Cậu đang xem xem cái nơi gọi là nhà chỉ có một cái ván cửa và một cái va li cũ nát." Ngươi, ngươi gạt người loại địa phương này làm sao có người ở."
"Cái ván cửa mà ngươi đang ngồi là giường của ta."
Nhìn cặp mắt xanh thăm thẳm đang trừng lớn của cậu bé.,Hoắc Tiểu Tiểu bĩu môi đối với cô trước khi gặp bố Hoắc ngủ đã là điều xa xỉ chưa nói đến có giường để ngủ. Cho nên phi hành đến tinh tế trở thành ăn mày tàn nhà nát cửa,cô thích ứng rất nhanh.
"Chuyện này sao có thể......." Giọng Tạ Tây Từ càng ngày càng thấp, khó chịu cúi đầu. Hiện tại cậu làm sao bây giờ, ngoài trạm thu rác có truy binh cậu sẽ chết trong tay những kẻ đó. Cậu chỉ có thể....
Uây!Hoắc Tiểu Tiểu gọi tỉnh cậu,"Ngươi trốn ai sao?" Tạ Tây Từ cứng người, ánh mắt nhìn Hoắc Tiểu Tiểu cũng trở nên sắc bén.
Rõ ràng là đứa trẻ 11,12 tuổi giờ phút này cậu lại mẫn cảm và cảnh giác như con thú nhỏ bị thương dựng đứng gai nhọn.Ánh mắt tràn đầy phòng bị và bất an.
Hoắc Tiểu Tiểu bị ánh mắt dưng đưng đó làm khó xử. "Đừng nhìn tôi như vậy, tôi sẽ không báo cậu. Tôi đang nói dù tôi ra ngoài báo cậu tôi cũng không được gì."
" Giọng của thiếu niên trở nên lạnh lùng."Nếu tôi nói sau khi báo xong được thưởng vạn kim thì sao."
" Vậy cũng phải có mạng để lấy đã."
Hoắc Tiểu Tiểu cười nhạo một tiếng, trên vẻ mặt mặt không phù hợp với tuổi của cô bây giờ," cho nên tôi sẽ không báo cậu nhưng mời cậu rời khỏi đây ngay lập tức tôi chỉ là một ăn mày nhỏ bé không giúp được gì cho cậu.
Đôi mắt to của Tạ Tây Từ tràn ngập ủy khuất " thật sự phải đi sao?"
" Vậy thì...Mà này. Cách trạm rác đi về phía tây có một tiệm sửa xe bỏ hoang cậu có thể trốn ở đó."
"......A,rất cảm ơn cậu. "
"Ừ"
Sau khi nói lời cảm ơn cậu quay người đi ra ngoài nhìn bóng lưng cậu có chút cô đơn,Hoắc Tiểu Tiểu nhướng mày không nói trong đầu đột nhiên có cái gì đó loé lên. Ngay khi Tạ Tây Từ đi ngang qua Hoắc Tiểu Tiểu, chiếc nhẫn màu đỏ trên ngón tay cái của cậu đột nhiên sáng lên, sau đó một giọng nữ máy móc vang lên trong không khí.
" Tích --- kiểm tra đo lường gien SS siêu thần cơ giáp Athena trong 15 giây kích hoạt khởi động lại.
Siêu thần cơ giáp Athena? Đây là cái gì?