" Cốp Cốp..."
Tiếng bước chân từ xa lại gần không có kết cấu giống như quỷ hồn. Hoắc Tiểu Tiểu cảm thấy bước chân của người này khoảng cách các bước có thể là 3m có thể là 1m. Rõ ràng có thể đến trong nháy mắt, không nhanh không chậm chậm rãi đi tới, giống tâm tình Hoắc Tiểu Tiểu đi săn tang thi heo. Cảm giác vui sướng khi đi săn.
Bất qua một lúc một người mặc quân trang bị bạc màu với cái đầu bóng loáng đi từ lỗ thủng ra. " Một đứa nhóc không cao đến 1m mà có thể phá thiên phú tinh thần lực của ta. " Đầu trọc khom lưng nhìn đứa trẻ cao không đến hông hắn,ngữ khí có kinh ngạc nhưng nhiều hơn là tức giận vì bị thất bại nhiều lần.
Hoắc Tiểu Tiểu nhạy cảm phát hiện ra hắn nói " thiên phú?"
Tạ Tây Từ bị tinh thần cụ hiện của cường giả áp chế đến không thở nổi, nếu không cậu vừa lúc thức tỉnh tinh thần lực cấp SS thì ngay cả ý nghĩ phản kháng đều không có. "Tinh, tinh thần thiên phú là cường giả tinh thần lực đạt cấp A trở nên, cường độ thần thể đạt cấp tương đương thi có khả năng thực tỉnh tinh thần thiên phú. Tạ Tây Từ chống đỡ uy áp gian nan mở miệng giải thích cho Hoắc Tiểu Tiểu " tinh thần thiên phú của hắn là bóp méo nhận thức, trong thời gian ngắn thay đổi nhận thức của ai đó về một việc,vật. Ví dụ như ngươi một giây trước muốn đi hướng tây nhưng hắn có thể bóp méo nhận thức của ngươi làm ngươi đi hướng đông hơn nữa con khiến ngươi cảm thấy rất phù hợp logic không cảm thấy lạ chỗ nào. Thời gian khôi phục dựa vào người bóp méo nó quyết định...... Ngươi phải để ý. "
Phỉ Thiên Sách nhìn Tạ Tây Từ kéo dài thời gian một chút cũng không nóng nảy.
Chờ cậu nói xong, Phỉ Thiên Sách nhếch mép cười lộ tám răng trắng tiêu chuẩn " các bạn nhỏ,trò chơi kết thúc. "
Sau khi hắn nói câu này hàng chục viên đạn đồng thời tấn công vào mạch máu hắn.
Cùng lúc đó,phía sau Phỉ Thiên Sách xuất hiện đôi mắt màu vàng rất lớn, áp bách trên người hắn đạt đến cực hạn, mấy chục viên đạn sát qua góc áo của hắn.
Lông tóc vô thương.
Sớm ở thời điểm Hoắc Tiểu Tiểu nổ súng,hắn đã thúc giục thiên phú.
"Phanh -- ầm ầm ầm--"
Phía sau hắn viên đạn bạo phá đem bức tường chia năm xẻ bảy.
Thế mà bắn không trúng! Hoắc Tiểu Tiểu vẻ mặt ngưng lại đây là thiên phú sao? Vô tri vô giác thay đổi đối tượng mà cô đã ngắm chuẩn, khiến viên đạn lệch khỏi quỹ đạo ban đầu. Một khi đã như vậy xạ kích không mục tiêu là được! Hoắc Tiểu Tiểu nắm chặt súng tinh thần tập trung cao độ.
Trong tiếng nổ,Phỉ Thiên Sách nhíu mày. Đứa bé này trúng thiên phú của hắn không giơ súng tự sát ngược lại chỉ làm đạn chệch hướng khi bắn về phía hắn. Trừ khi con bé này là cường giả cấp A có thể cụ hiện tinh thần lực thế nhưng chuyện này sao có thể? Con bé trước mắt chỉ không đến 6 tuổi, sao có thể có tinh thần lực hơn nữa còn là tinh thần cụ hiện? Thôi, vô luận thế nào hai tiểu quỷ này đều không thể sống được. Phỉ Thiên Sách trong mắt hiện lên sự âm ngoan, tay không đánh ra trong không khí mang theo tiếng nổ.
Lúc này sáu viên đạn bay nhanh về hắn tập kích muốn ngăn cản tiến công.
Phỉ Thiên Sách cười lạnh giãy giụa cũng vô dụng. Hắn không trốn đi trực tiếp theo hướng đạn bay tới.
Đột nhiên đạn bay thẳng thay đổi phương hướng trên không vẽ một vòng cung hai cái chạm nhau. Nổ trực tiếp trước mặt Phỉ Thiên Sách!
Phỉ Thiên Sách ánh mắt ngưng tiểu quỷ cư nhiên ngay từ đầu không nhắm vào hắn! Nó thế mà biết được thiên phú của hắn chỉ ảnh hưởng góc bắn của nó, cho nên nó trực tiếp thay đổi đường bay của đạn làm hai viên đạn nổ đụng nhau,do đó làm hắn không có đường lui. Nổ thế này căn bản không tránh được! Phỉ Thiên Sách chỉ cường ngạnh đối kháng.
" Phanh--"
Phỉ Thiên Sách bị nổ trên mặt đất chật vật lăn hai vòng còn chưa chờ hắn đứng dậy lại có sáu viên đạn mang tiếng rít hỗn loạn trực tiếp nổ trước người hắn.
Súng của Hoắc Tiểu Tiểu phản ứng so với hắn còn nhanh hơn!
Thời đại tinh tế, sau này thân thể con người nhờ vào tinh thần lực và rèn luyện mà được cường hóa. Nhưng cường hóa này cũng hữu hạn, trừ phi một số thiên phú đặc thù,nếu không dù cường hóa đến mức nào cũng không kháng được vũ khí nóng.
Huống chi thiên phú của Phỉ Thiên Sách thuộc loại khống chế.
" Khụ khụ--"
Tiếng súng dầy đặc sau bảy phút giằng co mới dừng lại, ngón tay cầm súng của Hoắc Tiểu Tiểu run nhè nhẹ. Tinh thần tập trung cao độ,cơ thể nhỏ bé này căn bản không khiêng được bao lâu. Huống hồ Hoắc Tiểu Tiểu kéo dài tới bảy phút, giờ phút này có thậm chí không cảm giác được vai mình. Nếu muốn tính toán đường bay, góc độ của mỗi viên đạn đồng thời làm chúng chạm nhau mà liên tục cường độ cao nó làm đầu Hoắc Tiểu Tiểu đau kêu "ong ong. " Cô yên lặng thở ra một hơi, giờ phút này Tạ Tây Từ hẳn sớm chạy xa.
Trong trí nhớ của nguyên thân,trung tâm điều khiển xử lý ra có đường thông với đường cao tốc cáp quang đi vào nội thành,chỉ cần 60 giây là có thể đến nơi. Mà bây giờ đã qua bảy phút, vậy đứa bé đó hẳn đã an toàn rồi.
Nhìn quần áo bé đó không phú thì quý, không bao lâu sẽ được người nhà tìm được mang đi thôi.
Thông đạo trạm rác lúc này sớm đã bị đánh nát,đèn trên đỉnh càng gần như hỏng chỉ còn một bóng quật cường làm việc.
Phỉ Thiên Sách ho ra máu chống tay đứng lên. Đầu trọc của hắn bởi ánh sáng không đủ sớm không còn bóng loáng mà ẩn ẩn tối tăm âm lãnh.
Chỉ thấy nam nhân âm lãnh mỉm cười không chỉ không có độ ấm càng khiến người ta sởn tóc gáy.
Một người khổng lồ màu xanh đậm đột nhiên trong không gian nhỏ hẹp,trên vai hai khẩu pháo ca, ca hai tiếng,trực tiếp nhằm vào Hoắc Tiểu Tiểu đang cầm súng.
Tiểu quỷ,kết thúc. "