Bất đắc dĩ anh không thể làm gì khác hơn là dừng xe ở bên đường.
"Hi." Cô nói, bên môi nở ra một nụ cười.
Anh không nói gì, chỉ ngồi trên xe nhìn chằm chằm cô.
Trong nháy mắt hình như cô hơi lúng túng, nhưng vẫn tiếp tục giữ nụ cười, "Cám ơn anh lúc sáng đã giúp đỡ, này, cái này cho anh." Cô đưa cái túi cho anh, "Xin lỗi đã làm hư áo khoác của anh, vết máu kia giặt không sạch, cho nên tôi đã đến cửa hàng mua một cái mới."
Anh nhìn cái túi trên tay cô, không nói lời nào, một lúc lâu sau mới đưa tay nhận lấy.
"Tôi đoán anh ở gần đây, cho nên mới ở đây chờ, thật may là tôi không đoán sai." Thấy tay anh nhận lấy cái túi, cô thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười hỏi: "Đúng rồi, anh mới chuyển đến sao? Hình như trước đây tôi chưa từng thấy anh."
Tầm mắt của anh chuyển từ cái túi lên trên, cho đến nhìn thẳng vào mắt của cô, mới chậm rãi mở miệng nói: "Không phải."
Không biết tại sao, mặc dù trên mặt anh vẫn là vẻ mặt lạnh lùng, nhưng cô lại cảm thấy hình như anh đang tức giận, khi cô vẫn đang hoài nghi xem mình đã nói sai điều gì, anh đột nhiên lại mở miệng hỏi: "Còn có việc sao?"
"À. . . . . . Không có." Anh không chút khách khí hỏi, giống như cô đang đến quấy rầy anh, đột nhiên cô cảm thấy ngượng ngùng, nhất thời nụ cười cứng lại trên mặt.
Anh không nhìn cô thêm một lần, khởi động xe.
Cô phẫn nộ xoay người trở về nhà trọ, lại nhìn thấy anh lái xe đến nhà trọ đối diện, cô dừng bước, chết đứng tại chỗ.
Không thể nào?
Hình như lầu một kia từ trước đến giờ không mở cửa bây giờ lại mở toang ra để anh lái xe lái vào.
Lần này thật mất thể diện quá mà, anh ở đối diện, nhưng mà. . . . . . Không đúng, không phải nhà trọ này không có ai ở sao? Cho tới bây giờ cô chưa từng thấy có ánh đèn nào phát ra từ đó, cũng chưa từng có thấy có ai ra vào, cô vẫn cho rằng đó là căn nhà bị bỏ trống.
Lầu bốn sáng đèn.
Cô mở to mắt ra, mặc dù chỉ từ khe nhỏ của rèm cửa chỉ phát ra vài tia sáng, nhưng chính xác đò ánh đèn từ lầu bốn, tất nhiên đó cũng không phải là căn nhà bị bỏ trống, nhưng từ trước đến giờ cô chưa từng thấy qua –
Nhìn chằm chằm ánh đèn xuyên qua rèm cửa sổ, cô lại suy nghĩ một chút, sau đó nghĩ ra, có lẽ cô từng gặp qua, nhưng không đặc biệt chú ý; trên thực tế, hiện tại nếu không phải cô ngẩng đầulên nhìn chằm chằm, có thể cũng sẽ bỏ qua ánh đèn phát ra từ cánh cửa sổ kia.
Nhưng, chờ một chút, nếu như lầu bốn có người ở, vậy lầu năm cùng lầu sáu thì sao?
Cô chuyển bước, dùng tốc độ nhanh nhất leo lên lầu sáu, trở lại nhà mình, đứng ở ban công nhìn về căn nhà đối diện kia dò xét.
Vẫn tối, không có sáng đèn.
Thật may là người đàn ông kia là ở lầu bốn, nếu như anh ở lầu sáu, không phải cô đã bị nhìn thấy hết rồi sao? Từ ba năm trước sau khi chuyển đến đây, bởi vì thấy đối diện không có người ở, cho nên cô cho rằng đó là căn nhà bị bỏ trống, vì thế nên lười treo rèm cửa sổ, nếu như đối diện có người ở. . . . . .
Nhưng thật may là không có.
Cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó đột nhiên cánh cửa sổ bị người khác mở ra, ánh sáng liền hắt ra . Cái người Arnold Schwarzenegger đó đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh, rót một ly nước uống.
Cô ngây dại, trong óc một mảnh mờ mịt, một giây sau, anh nhìn thấy cô.
Anh cũng không dừng lại động tác uống nước, anh uống hết ly nước, để ly xuống bàn, xoay người biến mất phía sau cánh cửa.
Cô từ từ, từ từ quay người lại, phòng khách của cô nhìn không sót gì, sợ rằng phòng ngủ bên cạnh của cô nhìn cũng vậy.
Ông trời. . . . . .
Màu đỏ hồng từ từ hiện lên hai gò má và hai lỗ tai, cô ngồi chồm hổm xuống ban công, lúng túng vuốt hai gò má nóng bừng rên rỉ ra tiếng.
Cô đã làm những gì trong phòng? Trùm khăn tắm chạy tới chạy lui? Mặc đồ lót tập thể dục? Ở trên giường làm cũng làm động tác đạp xe đạp? Thật may cô không trần truồng chạy tới chạy trong phòng – khoan, không có sao?
Cô chợt ngẩng đầu lên, rất cố gắng nghĩ lại.
Ừ, chắc là không có.
Vuốt vuốt ngực thầm khen mình, cô hít sâu một hơi, sau đó cầu xin ông trời, không nên để cô có cơ hội gặp lại anh lần nữa, nếu không cô chỉ còn cách chiu đầu xuống đất.
Còn hiện tại, cô phải đi mua rèm cửa đã!