Ngoài cửa có ba người cũng là da vàng tóc đen như cô, trong đó có hai người cô không biết, còn một người chính là chị dâu của Adam.
"Hi, xin chào." Cô gái kia cười nhạt, "Tôi là Bạch Vân, là chị dâu của Adam."
Đường Lâm tò mò, tại sao cô gái này lại đến đây, nhưng vẫn quay lại mỉm cười với cô ấy, "Xin chào tôi là Đường Lâm."
"Xin lỗi vì đã quấy rầy cô, xin hỏi có phải Adam đang ở đây không?"
"Anh ấy đang ở trong phòng ngủ." Cô lui ra để ba người họ tiến vào. "Các cô vào nhà ngồi đi, để tôi đi gọi anh ấy."
"Từ từ." Bạch Vân mở miệng ngăn cản Đường Lâm, "Nó... Ách..."
Đường Lâm dừng lại, nhìn cô ấy, nghĩ rằng cô ấy muốn nói gì thì thấy cô ấy nhíu mày, cười xin lỗi với cô, lặp lại: "Từ từ."
Sau đó cô ấy nhìn về cô gái có dáng người hơi cao bên cạnh, dùng tiếng Trung hỏi: "Ninh Ninh, nó đang ngủ, có nên để cho nó ngủ tiếp không?"
Đường Lâm xém chút nữa bật cười, cô còn tưởng có chuyện gì nghiêm trọng.
Cô ho nhẹ hai tiếng, che giấu ý cười dùng tiếng Trung nói: "Khụ ừ, cô có thể nói tiếng Trung cũng được, tôi hiểu được. Bên ngoài rất lạnh các cô có muốn vào nhà ngồi một chút không?"
"Oa, cô là người Trung Quốc sao?" Một cô gái có khuôn mặt ngọt ngào, đi theo cô vào phòng trừng lớn mắt nói: "Anh văn của cô rất chuẩn nha."
"Ừ!" Cô mỉm cười gật đầu, sau khi các cô ấy vào nhà Đường Lâm rót trà lài mời họ, giải thích: "Năm mười tuổi theo đã di dân theo cha mẹ qua đây, cho nên không khác người sinh ở đây là mấy."
"Cám ơn." Bạch Vân nhận ly trà tò mò hỏi: "Quê cô ở đây?"
"Hongkong. Ba tôi là người Trung Quốc, mẹ tôi là người Đài Loan, tôi sinh ra ở Hongkong, sau này vì công việc nên gia đình di dân sang Mĩ." Cô vừa nói vừa đưa trà cho cô gái nhìn có vẻ khốc, đối phương gật đầu với cô rồi uống.
"Vậy cô cũng rất lợi hại nha, ở đây nhiều năm nhưng tiếng Trung của cô vẫn rất tốt." Người thứ ba là một cô gái tương đối hoạt bát, vẻ mặt bội phục nhìn cô nói.
"Người trong nhà tôi vẫn nói tiếng Trung." Đường Lâm đưa trà cho cô ấy rồi giải thích.
"Nếu là tôi, tôi đã sớm quên rồi." Cô ấy bật cười, sau đó giống như nghĩ tới gì đó, cô ấy bưng lưng trà, nở một nụ cười ngọt ngào nói: "A, đúng rồi, tôi đã quên giới thiệu, tôi tên là Kha Xảo Oa cô gọi tôi là Oa Oa được rồi, tôi cũng là chị dâu của Adam, chồng tôi là Alex, chồng tôi là con thứ ba, còn cô ấy là Âu Dương Ninh Ninh gả cho con thứ tư là Hawke, chúng tôi đều từ Đài Loan tới nha."
Cho nên ba cô gái này đều là chị dâu của Adam?
Cô biết Hawke và Alex, hai người này là hai người đã ăn hiếp Adam, nhưng Adam từng nói với cô trong nhà anh ấy còn một người gọi là Lam Tư.
Đường Lâm hơi sửng sốt một chút, không nhịn được nhìn Bạch Vân hỏi: "Chồng cô là Lam Tư sao?"
Bạch Vân nghe vậy liền phun trà trong miệng ra, vội vàng để ly xuống đưa tay che miệng lại, Đường Lâm thấy thế vội đưa khăn giấy cho cô ấy.
"Bạch Vân lấy Lam Tư? Làm sao có khả năng?" Oa Oa kêu lên, buồn cười hỏi: "Tại sao cô lại cho là như vậy?"
"Khấu mà nghe thấy nhất định sẽ tức chết." Ninh Ninh nhíu mày, đáy mắt hiện lên tia gian xảo.
Sau khi thở lại bình thường, Bạch Vân vừa bất đắc dĩ vừa vừa buồn cười nhìn Ninh Ninh, "Em không nói với anh ấy thì anh ấy sẽ không biết."
"Cho nên cô không phải..." Đường Lâm không cần câu trả lời cũng biết mình đã nhầm lẫn, cô lúng túng nói: "Xin lỗi, bởi vì anh ấy rất ít nhắc đến chuyện trong nhà, tôi cho rằng anh ấy chỉ có ba người anh trai."
"Không sao." Bạch Vân lắc đầu ý nói cô không cần để ý. "Chuyện của Khấu hơi đặc biệt, từ nhỏ anh ấy đã không sinh hoạt chung với họ."
"Tổng cộng anh ấy có mấy người anh?" Đường Lâm tò mò hỏi.
"Tính cả Adam thì có tổng cộng năm người." Oa Oa giương mi lên, một tay chống cằm, "Anh cả Khấu Thiên Ngang, anh hai Lam Tư, anh ba Alex, anh tư Hawke, Adam là nhỏ nhất nhà."
Cho nên anh có ba người chị dâu, lần này đã đến đây ba người rồi.
Cô hơi nghi hoặc nhìn ba cô gái hoàn toàn bất đồng trước mặt, chần chờ nói: "Các cô..."
Cô còn chưa nói hết câu, Kiều Khả từ trong phòng ngủ đi ra, đến ban công uống nước của nó, sau đó há mồm thè lưỡi cong người duỗi cái lưng mỏi của nó.
"Cô nuôi chó?" Oa Oa trừng lớn mắt, kêu lên.
"Ách..." Đường Lâm bị cô ây làm cho hoảng sợ, ngược lại Kiều Khả vẫn ung dung đi đến gần họ sau đó lướt qua họ đi vào trong phòng.
"Cô mới vừa nói Adam đang ở trong phòng ngủ?" Âu Dương Ninh Ninh ngồi thẳng người, nhìn cánh cửa đang mở một nửa kia hỏi.
"Đúng vậy." Đường Lâm gật đầu tỏ vẻ nghi ngờ.
"Nó đang ở trong phòng kia?" Bạch Vân đưa tay chỉ vào căn phòng mà Kiều Khả đang đi vào.
Đột nhiên, Đường Lâm biết tại sao các cô ấy lại có phản ứng này rồi, cô mỉm cười giải thích, "Anh ấy đã không còn sợ chó nữa rồi."
"Không phải sợ!" Oa Oa trừng mắt.
"Là không thích." Ninh Ninh nhíu mày tiếp lời.
Khóe môi Đường Lâm chứa ý cười, sửa lời nói: "Ừ, là không thích, nhưng bây giờ ah ấy thích rồi."
"Thật hay giả?" Vẻ mặt Oa Oa hoài nghi, vẫn nhìn chăm chú cánh cửa kia.
"Không nghe thấy nó rống chắc là thật rồi." Ninh Ninh buồn cười nói.
"Hôm trước anh ấy còn tắm cho Kiều Khả tôi thấy cũng giật mình."
Đường Lâm vừa nói xong, ba cô gái liền quay đầu lại nhìn.
"Adam tắm cho nó?" Bạch Vân kinh ngạc hỏi.
"Adam mỗi lần thấy chó liền lùi ba bước khi về nhà cũng không chịu ra khỏi phòng." Mắt hạnh trợn lên, hai tay Oa Oa đặt trên bàn cà người nghiêng về trước, "Cô chắc canh chứ?"
"Ừ!" Đường Lâm mỉm cười gật đầu.
"Từ từ, từ từ!" Âu Dương Ninh Ninh nhấc tay kêu lên, trừng cô hỏi: "Chúng ta đang nói về cùng một người sao?"
"Đúng vậy, chắc chắc là lầm người rồi!" Oa Oa lấy cùi chỏ hất hất Bạch Vân, nhỏ giọng hỏi: "Bạch Vân, chị xác định đây là địa chỉ ba nói sao? Hay là chỉ trùng tên thôi?"
"Đúng là căn nhà này mà." Bạch Vân nhìn Oa Oa, cũng nhỏ giọng nói lại: "Trừ khi Ban Đốn nói sai địa chỉ cho cha."
"Cáccô chờ một chút." Nghe được các cô ấy thì thầm, Đường Lâm đứng lên, đi đến phòng tối lấy mấy tấm hình Adam tắm cho Kiều Khả ra để họ xem, "Này."
Bạch Vân ngồi ở giữa đưa tay nhận lấy, ba cô gái chụm đầu lại một chỗ, vừa nhìn thấy những tấm hình kia liền rối rít lên tiếng.
"A, đây đúng là Adam mà!"
"Con chó này thật đáng yêu!"
"Thật không thể tin được đầu gỗ Adam lại có vẻ mặt như thế!"
"Con chó này thật hưởng thụ nha!"
"Ha ha ha ha, trời ơi, tấm này thật buồn cười..."
"Ah?"
"A, xin lỗi, tấm này không phải..."
Ba cô gái yên tĩnh lại, Đường Lâm vừa thấy tấm hình trên tay Bạch Vân liền đỏ mặt, tấm hình đó chính là tấm hình cô chụp lúc Adam ngủ, thấy vẻ mặt ám muội của ba người mặt Đường Lâm càng đỏ hơn.
"Cô thương Adam sao?" Bạch Vân dịu dàng hỏi.
"Tôi..." Sao lại hỏi cô cái này? Vừa thẹn thùng vừa lúng túng, đỏ mặt không biết nói gì.
Bạch Vân mỉm cười, cũng không miễn cưỡng Đường Lâmphải trả lời, chỉ trao đổi ánh mắt với Ninh Ninh và Oa Oa.
Xác định mọi người đều nghĩ giống nhau, Bạch Vân nhìn về phía Đường Lâm, mỉm cười nói: "Chúng tôi có việc muốn nhờ cô."
"Nhờ tôi?"
Cô ngẩn ngơ, cô với ba người này ngày hôm nay mới gặp lần đầu tiên, các cô ấy không chỉ hỏi vấn đề quá trực tiếp, còn có chuyện muốn nhờ vả cô?
"Đúng." Vẫn luôn không nói nhiều Âu Dương Ninh Ninh nhìn thẳng cô nói, "Chúng tôi có chuyện muốn nhờ cô."
"Nếu như là cô nói, tôi nghĩ rằng có thể." Oa Oa hơi nghiêng đầu, tâm tình khoái trá nhìn cô nói.
Nhìn ba cô gái trước mặt, Đường Lâm cảm thấy mình sắp hồ đồ rồi.